Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 104: Chương 104: Gặp gỡ lão tiền bối




Diện tích phòng chờ số 8 cũng không nhỏ, mười mấy hàng ghế ngồi đợi dài bằng kim loại đều chật ních người ngồi, lối đi chính giữa các hàng ghế thì vứt đầy túi lớn túi nhỏ, trong không khí toàn hơi người, có chút ngộp thở nhưng cũng có chút hơi ấm.

Lý Diệu vất vả chen qua đống túi đó, tìm một chiếc ghế khuất trong góc rồi ngồi xuống thì liền nghe thấy có tiếng thì thầm to nhỏ phía sau lưng.

“Giang Đào, đây chính phòng chờ xe hạng thường trong truyền thuyết đó, đúng là khác xa với phòng chờ xe hạng sang nhỉ. Nhiều người như vậy, thật là đông vui, mỗi tội có mùi hơi hôi.”

Sau đó là một giọng nói khàn khàn:

“Cố Lệ Lệ, thực sự là ngại quá, hiện tại đang là mùa nhập học, lại có rất nhiều người làm công tiện đường lên phía bắc đến Yêu thú hoang nguyên tìm việc làm, tình hình tàu xe có hơi căng thẳng, mấy ngày nay anh đã nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ, vốn là đã đặt xong vé tàu siêu tốc khoang hạng nhất rồi, nhưng mà tuyến phía trước lại đột nhiên có sự xuất hiện của thú triều hội nên chuyến đi đó đã bị quân đội tạm thời trưng dụng rồi. Thật sự là hết cách rồi nên chỉ có thể ngồi tàu bình thường cũ nát này. Em chịu khó một chút, điều kiện ở Đại Hoang chính là như vậy đấy.”

“Không sao đâu, Giang Đào, anh đừng xem em là loại đại tiểu thư õng ẹo chứ. Tình cờ lên được một chuyến tàu phổ thông như vậy cũng là một dạng trải nghiệm hiếm có trong cuộc đời. Mặc dù có hơi hôi với bẩn chút xíu, nhưng cũng may chỉ mất một ngày một đêm. Chịu khó một chút là được rồi. Đến sau này khi hồi tưởng lại không biết chừng sẽ cảm thấy chuyến đi mạo hiểm này sẽ đầy những điều thú vị!” Cô gái mỉm cười nói.

“Vậy thì tốt, anh còn lo em sẽ không vui chứ.”

“Sao vậy được chứ?”

Cô gái híp mắt cười, tiếp tục nói:

“Kỳ thực ngẫm lại còn thấy rất vui, hai người chúng ta ăn mặc bình thường như thế này, lẫn vào trong những con người ở đây. Ai cũng không biết là ba em có biết bao nhiêu là khoáng sản tinh tinh thạch, càng không ai biết Giang Đào anh đường đường là một tu chân giả luyện khí cấp ba, lại còn là một luyện khí sư, còn là người của Giang gia! Oa, quả thực như là trong tiểu thuyết viết, cải trang vi hành, giả heo ăn hổ! Lúc đó sẽ có mấy tên lưu manh không biết trời cao đất dày đến trêu ghẹo em, sau đó anh sẽ ra tay cứu em. Qúa đẹp trai luôn!”

Lý Diệu nghe không nổi nữa, bởi vì nếu còn nghe nữa thì hắn sẽ ôm bụng mà cười ha hả mất. Hắn liền đứng dậy, đi tìm một góc xa xa, không quan tâm đất có bẩn hay không mà cứ thể đặt luôn mông xuống nền đất, thoải mái vươn vai duỗi người.

Nhưng cũng chỉ một lát sau, giọng nói của đôi nam nữ trẻ tuổi kia lại ríu rít vang lên.

“Giang Đào, anh xem bác nông dân kia buồn cười quá, ra ngoài mang theo nhiều lạp xưởng như vậy thì không nói làm gì, bác ấy còn mang theo cả một hòn đá to đùng.

Lý Diệu sửng sốt một lúc mới ý thức được là cái “bác nông dân” trong lời họ vừa nói chính là mình, cúi đầu nhìn qua cách ăn mặc của mình, tóc rối tung, râu ria xồm xoàm, da dẻ ngăm đen, áo cùng quần đều là vá chằng vá đụp, bên tay trái còn xách theo một cái túi lớn, bên trong chứa đầy lạp xưởng tự làm của những người dân trong làm cứ dúi cho hắn bắt hắn phải mang theo, bên tay phải cũng cầm theo một cái túi lớn, bên trong chứa Ảm Tinh nham.

Nhìn lướt qua quả thực rất giống với những người công nhân đến Yêu thú hoang nguyên đãi vàng.

Giang Đào vẫn là có chút mắt nhìn, hắn nói:

“Tảng đá kia là thiên thạch ngoài vũ trụ nhưng bên trong vẫn chưa có linh năng phun trào, cũng không tính là báu vật gì. Nếu mang vào thành phố ước chừng có thể bán được mười mấy, hai mươi vạn, Chắc là cái người ở dưới quê này vô tình nhặt được nó ở xó xỉnh nào, tưởng là bảo bối nên mới nghĩ muốn mang nó lên thành phố để bán lấy tiền.”

“Vậy chắc thể lực của người đó phải tốt lắm mới mang được hòn đá lớn vậy đi chứ!” Cố Lệ Lệ líu lưỡi nói.

“Làm ruộng mà, thể lực tốt hơn người bình thường cũng là rất bình thường, nhưng mà anh nhìn hắn hơi đần độn, đợi lát nữa là không khóc nổi luôn. Một tảng đá lớn như vậy, lại có hình dạng giống như chiếc búa chiến thế kia, rõ ràng là một loại hung khí. Làm sao có thể mang nó lên tàu được? Em xem, một con phốc cơ tuần tra đã bay đến đây rồi, chỉ cần bị tra ra thì chắc chắn sẽ không cho hắn mang nó lên theo đâu.”

Giang Đào cười cười có chút chọc tức.

Quả nhiên, một con phốc cơ thú màu xanh của quan đội, trên người còn đeo một tấm bảng có ghi:

“Tuần tra tàu, cấm chỉ mang theo đồ vật nguy hiểm”, bay thẳng đến trước mặt Lý Diệu, từ chiếc vòi trên đỉnh đầu phát ra một luồng ánh sáng màu xanh lục, quét một lượt qua Ảm Tinh nham từ trong ra đến ngoài.

“Tích, xác nhận đồ nguy hiểm!”

Phốc cơ thú bay xuống thấp hơn một chút, ánh sáng xanh lục biến thành ánh sáng đỏ, quét qua mặt Lý Diệu.

“Em thấy chưa, vừa nãy chúng ta chỉ mang theo một con dao nhỏ còn bị thu mất, hung khí lớn như vậy, làm sao có thể để hắn mang lên tàu được.” Giang Đào cười.

“Tích, xác nhận thân phận của du khách, cho phép mang theo vật nguy hiểm lên xe, chúc ngài có chuyến đi vui vẻ, thuận buồm xuôi gió!”

Sau khi xác nhận thân phận của Lý Diệu là “thương binh loại I của Liên Bang” xong, phốc cơ thú đổi hẳn giọng điệu, nói chuyện với hắn hết sức nhẹ nhàng.

Còn dùng tua vòi uốn cong về phía Lý Diệu, tựa như đang rất mực cung kính mà cúi chào.

Thương binh loại I liên bang đều là những người lính đã trải qua thử thách của chiến tranh, hết mực trung thành với tổ quốc. Tất nhiên bọn họ sẽ không làm điều gì hồ đồ trên chuyến tàu rồi, huống hồ chi nếu gặp phải yêu thú, nói không chừng còn phải dựa cả vào những người như họ.

Đừng nói một khối Ảm Tinh nham cỏn con như vậy, cứ coi như họ có công khai vác theo một thanh kiếm thì cũng vẫn được lên xe như thường.

Thương binh ở Liên Bang Tinh Diệu có quyền lớn như vậy đó.

“...”

Giang Đào há hốc mồm.

“Giang Đào, chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta ban nãy chỉ mang theo một con dao gọt hoa quả nhỏ như vậy cũng bị thu mất, ngay cả hai túi nước hóa trang lớn của em đều phải gửi vận chuyển, thế mà ông bác nông dân này lại có thể mang theo một cục đá lớn như vậy. Hắn mà vung tay lên chắc chắn có thể đập vỡ sọ người khác, tại sao lại không bắt hắn gửi vận chuyển?”

Cố Lệ Lệ thắc mắc.

“Cái này...”

Giang Đào cảm thấy rất là ê mặt.

Lý Diệu nhẹ nhàng nâng khối Ảm Tinh nham nặng năm sáu chục cân, trong miệng còn ngậm nửa cái lạp xưởng, mặt không biểu cảm bước qua hai người bọn họ, còn nhân tiện liếc nhìn một cái, hắn phát hiện Giang Đào và Cố Lệ Lệ cũng coi như là một đôi trai xinh gái đẹp, chỉ là trên mặt đều tràn đầy vẻ ngây ngô, giống như là hai đóa hoa lớn lên trong nhà kính. Mặc dù tuổi tác lớn hơn hắn nhưng lại có chút trẻ con.

Giờ phút này, hai người bọn họ đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ hắn là một con yêu thú đội lốt người. Cố Lệ Lệ trong mắt tràn ngập hiếu kỳ, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Lý Diệu thu ánh mắt lại, đi đến phía quầy bán đồ lặt vặt bên cạnh phòng chờ.

Còn một lúc nữa xe mới chạy, đúng lúc hắn cũng hơi đói bụng rồi. Lý Diệu không có ý định đi đến “tiệm ẩm thực anh nuôi quân” để bị chặt chém mà hắn chọn luôn mì ăn liền là được rồi.

Quầy bán đồ lặt vặt là dạng quầy tự quản, tất cả hàng hóa đều đặt trên các giá hàng, mì ăn liền là một món được nhiều người lựa chọn nhất ở trong phòng chờ, mấy chục loại bày đầy hết ba cái giá để hàng, la liệt đủ loại.

“Ồ, lại có mì tôm vị tôm tươi của Hải Long phái?”

Lý Diệu hai mắt ánh lên ý cười, Hải Long phái là một tông phái rất nhỏ, thực lực bình thường, dưới trướng cũng không có doanh nghiệp gì nổi tiếng.

Nhưng mà Hải Long phái có một bí kíp thần thông không thể tiết lộ ra ngoài, họ có thể luyện ra một thứ đồ ăn hết sức tươi ngon chỉ từ tôm cá nhỏ và rong biển. Chỉ cần ăn một miếng là có cảm giác như đến lông mày cũng tươi mới theo.

Lý Diệu từ nhỏ đã thích ăn mì ăn liền của Hải Long phái, nhưng mà Hải Long phái làm ăn không tốt, nhiều năm liên tục đều lỗ vốn nên mấy năm nay rất khó tìm thấy các sản phẩm của bọn họ trên thị trường. Không ngờ hôm nay còn có thể nhìn thấy một gói cuối cùng ở đây.

Lý Diệu liếm môi một cái, đưa tay chộp tới.

Ngay khi hắn định giơ tay ra thì cũng có một bàn tay khác với ra, nắm lấy gọi mì tôm mà hắn muốn. Lý Diệu không nhanh tay bằng người đó nên chỉ đập vào cánh tay hắn.

“Ơ?”

Lý Diệu và kẻ đó mắt lóe sáng, cả hai đều cảm thấy được sự dị thường trên bàn tay đối phương.

Nghề luyện kim khí này coi trọng nhất chính là động tác thực tế phải hơn lí thuyết, đôi tay phải hơn cả công phu.

Lý Diệu nhìn lướt qua tay của người đó đầu tiên, vừa liếc nhìn vẻ ngoài của người này thì thấy người đó là một người trung niên khuôn mặt tầm tầm không có gì khác biệt, đầu lại hói. Nhưng đôi tay lại nhẵn nhụi như dùng ngọc thạch tạc lên, trong đó còn ẩn chứa một vẻ ấm áp tràn đầy.

Hiển nhiên là một bậc thầy luyện kim khí có tu vi đến mức hết sức tinh xảo.

Mà sự chấn động trong lòng Lý Diệu còn lớn gấp mười lần so với Lý Diệu.

Tuy rằng Lý Diệu hiện tại râu ria xồm xoàm, khí chất cũng khá là thành thục, nhưng hai mắt lại vô cùng trong veo, nhìn cũng chỉ hai mươi, ba mươi tuổi.

Thế nhưng đôi tay lại cứ như một người đã ba mươi, năm mươi năm trong ngành luyện kim khí này. Cảm giác cứng rắn như keo đến nỗi người ta không sờ thấy được xương, nhưng cũng vô cùng dẻo dai, khiến cho người ta có cảm giác hết sức mâu thuẫn.

Người trung niên hơi dấy lên cảm xúc, năm ngón tay như năm con rắn độc, di chuyển vô thức đến chỗ Lý Diệu.

Lý Diệu khẽ mỉm cười, năm ngón tay hơi gầy, vừa vặn nhắm thẳng đến đầu năm ngón tay của người kia. Cả hai cùng “ồ” lên một tiếng.

Bởi vì bọn họ phát hiện đầu ngón tay của đối phương cũng không có vân tay.

Lần thăm dò này chỉ mất 0,1 giây. Hai người vừa chạm tay cái liền buông ra ngay. Lý Diệu nhường người đó, chọn một gói mì ăn liền vị thịt bò kho tàu.

Nếu như người đó là lão trưởng bối trong giới luyện kim khí thì phép lich sự này vẫn nên có.

Người trung niên hơi ngượng ngùng nở nụ cưới, gật đầu chào hỏi với Lý Diệu, như muốn biểu hiện sự áy náy cùng cảm tạ.

Đúng lúc cách đó không xa có hai vị hành khách vừa đứng dậy, chừa thêm ra hai chỗ trống, Lý Diệu bước thẳng tới chỗ đó.

Người trung niên hói đầu hơi do dự rồi sau đó cũng đi theo hắn tới ngồi chỗ hai cái ghế đó.

Lý Diệu mở nắp cốc mì, bên trong có một cái dĩa ăn, một linh phù được bọc cẩn thận bằng lớp nilon mỏng, còn có một cục màu vuông vàng sẫm đầy dầu mỡ.

Lý Diệu lấy ra dĩa ăn, dùng răng cắn lớp nilon bao bên ngoài linh phù, cẩn thận dán linh phù lên trên cục vuông vuông màu vàng đó. Sau đó im lặng ngồi đợi ba phút.

Những hoa văn màu đỏ trên linh phù đột nhiên phát sáng, giống như có một ngọn lửa đang cháy, tỏa ra một nhiệt năng lớn.

“Bốp…”

Cục vàng vuông vuông bị nén chặt bằng áp lực đó nhanh chóng nở ra, biến thành một bát mì thịt kho tàu nóng hổi, thơm nức mũi.

Loại mì ăn liền bị nén dưới áp suất cao này thật ra không có chút dinh dưỡng nào, hơn nữa còn được sản xuất ra với đầy dầu mỡ.

Nếu không phải vì bụng hắn đang kêu réo nếu không hắn cũng nuốt không trôi.

Nhưng đặc điểm lớn nhất của nó là sau khi dùng linh phù để hòa tan xong thì sẽ ngửi thấy một mùi vị vô cùng thơm, những người mà hay ăn nó sẽ không có cảm giác gì nhưng những ngời ngửi thấy mùi thơm đều sẽ không chịu được, nhất định phải ăn cho đã nghiền thì mới thôi.

Lý Diệu hít một hơi thật sâu, phát ra tiếng thở dài thườn thượt, bưng mì lên, lau đĩa qua quần áo hai lần, đút một miếng mì lớn vào mồm.

Phía bên cạnh cũng nhanh chóng tỏa ra mùi thơm của tôm, khiến cho hắn đột nhiên nhớ lại những ngày tháng thơ ấu vô lo vô nghĩ khó mà quên được đó.

Giật giật mũi, Lý Diệu ép mình không được nhìn sang bát mì vị tôm tươi của người trung niên bên cạnh. Hắn lập tức lôi ra một quyển sách hư cấu từ trong tinh não nhỏ trong suốt ra, tập trung đọc sách.

Vừa đọc sách nhưng trong đầu Lý Diệu chỉ hiện lên hình ảnh của người trung niên đó.

Hắn đột nhiên cảm thấy người trung niên có tướng mạo bình thường này hình như hắn đã gặp ở đâu rồi.

Chăm chú suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, có chút không dám tin mà mở trang bìa thứ nhất của quyển sách hư cấu mà bản thân đang đọc ra.

Một bức vẽ chân dung của một người hiện ra trên màn hình, cũng chính là hình ảnh của tác giả.

Lý Diệu gấp màn hình lại, đặt hình ảnh trong suốt của tác giả lên người ngồi bên cạnh mình, ngoại trừ quần áo khác nhau ra còn lại đều y hệt.

Lý Diệu “a” lên một tiếng, một sợi mì vẫn còn đang dính trên miệng hắn nhưng hắn cũng không định lau đi. Lý Diệu vô cùng kích động lên tiếng hỏi:

“Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là thầy Đinh Dẫn - luyện khí tông sư của Ẩn Thần Cốc? Bảy hình thức chuyển hóa thông thường của linh năng và năng lượng cơ giới chính là tác phẩm nổi tiếng của ngài sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.