Cục diện thật sự như những gì Lý Diệu đã phán đoán. Thắng lợi đã nghiêng hẳn về phe đội xanh.
Nhìn trong cái quang màn thật lớn đặt trong phòng theo dõi liền có thể nhận ra rõ ràng rằng chưa đến ba tiếng đồng hồ mà đội xanh đã tập hợp xong xuôi rồi.
Bọn họ dùng chiến thuật nhóm ba đến năm người tổ hợp thành một đơn vị chiến đấu. Thành viên trong một nhóm phần lớn là cùng trường, cùng khu, quen biết lẫn nhau sẵn. Hơn nữa, trong đội còn phối hợp hợp lý giữa thí sinh hệ công kích và hệ phụ trợ, tạo ra tổ hợp công – phòng hợp nhất.
Khoảng cách giữa các đơn vị chiến đấu cũng rất thích hợp. Tất cả các đơn vị chiến đấu được xếp theo kiểu một vòng tròn vô cùng lớn, vây quanh Cao Dã và mười mấy thí sinh có khả năng thiên phú về quản lý với trách nhiệm là “trung tâm chỉ huy”!
Trung tâm chỉ huy chính là não, mà tất cả các đơn vị chiến đấu chính là nắm đấm. Đội xanh xuất phát từ phía bắc Ma Giao đảo, một đường nam tiến, san bằng tất cả vật cản trên đường!
Thành viên của hai đội đều được lựa chọn ngẫu nhiên, nên thực lực chung không cách biệt nhau là mấy. Nhưng dùng đội hình chiến đấu có tổ chức để đánh với cái đội địch chia năm xẻ bảy thì đây quả thật là tình hình chiến đấu nghiêng hẳn về một phía!
Dọc theo đường đi, cho dù là thành viên đội đỏ hay yêu thú thì đều gần như không có thứ gì có thể cản được bước chân tiến tới của đội xanh.
Mặc dù đội đỏ cũng có vài tuyển thủ có thực lực mạnh, có thể kiên trì được một thời gian. Nhưng khi có ba, bốn, thậm chí là năm, sáu đơn vị chiến đấu xúm lại đánh hội đồng thì tất cả tuyển thủ đội đỏ đều bị keo dính bao chặt, buộc rời trường thi!
Còn chưa qua nửa ngày thi đầu tiên, đội đỏ đã tổn thất hơn 120 thí sinh. Hơn nữa, đội đỏ đã bị đội xanh đánh đến mức đầu óc choáng váng, quân lính tan rã.
Còn đội xanh thì chỉ tổn thất lèo tèo hơn 30 tuyển thủ. Hơn nữa, theo thời gian, các tiểu đội phối hợp càng ngày càng nhuần nhuyễn. Dẫn đến phạm vi hoạt động của đội đỏ bị thu hẹp lại khiến tỉ lệ tổn thất trong chiến đấu lại chênh lệch càng ngày càng xa.
“Không có gì đáng mong chờ nữa. Nếu cứ tiếp tục đánh tiếp như vậy thì chưa đầy một ngày, đội đỏ liền sẽ toàn quân bị diệt!” Trong trung tâm theo dõi, vài quan quân có kinh nghiệm phong phú kết luận vô cùng khẳng định.
Nhóm tu chân giả cũng thay nhau thở dài. Họ không ngờ rằng trong đợt thi đấu này, đội xanh lại xuất hiện thiên tài chỉ huy xuất sắc đến vậy. Đội xanh không cần tốn nhiều công sức đã lấy được thắng lợi mang tính áp đảo.
Đối với tuyển thủ bình thường của hai bên thì thật ra thế này hơi không công bằng.
Nhưng đây chính là hiện thực. Trên những chiến trường đích thực, đôi khi may mắn còn quan trọng hơn cả thực lực.
Ở một góc trong trung tâm theo dõi, Tạ Thính Huyền và Đinh Linh Đang đều đang nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi. Bọn họ không ngờ rằng sẽ xuất hiện cái cục diện nghiêng hẳn về một phía như vậy. Đội xanh đang khống chế tình hình chung, cho dù Lý Diệu có năng lực mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng làm nên chuyện gì.
Với tình hình này, rất khó để Lý Diệu có thể lọt vào top 100.
“Lý Diệu, rốt cuộc là em đang chờ đợi điều gì?”
Hai người cùng nhau nhìn chăm chú vào chấm đỏ be bé đại diện cho Lý Diệu trong cái quang màn thật lớn.
Từ bản bồ có thể nhận ra chấm đỏ của Lý Diệu vẫn luôn đứng im ở một góc âm u nào đó tại phía bắc Ma Giao đảo. Và không hề nhúc nhích!
Thậm chí, ngay cả khi một đống chấm xanh đi ngang qua nơi hắn núp thì hắn vẫn không hề có ý định nhảy ra.
Hiện tại, vị trí của Lý Diệu đã nằm ở phía sau đoàn quân xanh.
Tứ phía trống không, trừ hắn ra thì tất cả đồng đội màu đỏ xung quanh đều đã bị hạ gục. Bây giờ chỉ còn bốn tiểu đội xanh tuần đi tới đi lui tuần tra mà thôi.
Ở nơi sâu nhất trong lùm cây tối đen, một đôi mắt từ từ mở ra, để lộ ra tia sáng xanh mượt.
Ánh mắt ấy trông như ánh mắt của một con kền kền bụng đói cồn cào phát hiện một con cừu non béo mượt.
“Xột xoạt, xột xoạt, xột xoạt!”
Bụi cây run rẩy nhè nhẹ, Lý Diệu thong thả chui ra từ trong đấy.
Hắn cẩn thận quan sát mấy dấu chân in trên mặt đất và dấu vết ma xát trên những thân cây xung quanh. Sau đó, hắn lại thoăn thoắt trèo lên cây đại thụ như thể một con đại mãng xà.
Lý Diệu cứ im hơi lặng tiếng nhảy nhót chuyền cành, tốc độ trên cây còn nhanh hơn chạy trên mặt đất.
Rất nhanh sau đó, một tiểu đội tuần tra gồm ba thành viên đội xanh liền xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Không ngoài dự đoán của hắn, ba thí sinh này đều cầm pháp bảo cận chiến cho hắn lắp ráp.
Khóe miệng của Lý Diệu hơi hơi cong lên, tình hình này đã nằm sẵn trong tính toán của hắn.
Trong vòng đấu loại, hắn đã lắp ráp ra mấy trăm pháp bảo cận chiến. Và chỉ có 600 thí sinh tiến vào vòng trung kết nên gần như mỗi người đều cầm một món.
Hơn nữa, đội đỏ đã tổn thất một phần nhân thủ nên pháp bảo trong tay họ khẳng định đã bị đội xanh cướp đi.
“Các pháp bảo trong tay bọn mày đều là do tao lắp ráp… Sao mà bọn mày đấu lại tao chứ!”
Lý Diệu giẫm chân lấy đà cực mạnh khiến cành cây dưới chân hắn “rắc” một cái đã gãy mất.
Còn hắn thì như một con cú thật lớn, từ trên trời nhào xuống tiểu đội tuần tra!
“Địch tập!”
Tiểu đội tuần tra xanh dương đã trải qua nửa ngày phối hợp nên đã có vài phần ăn ý. Họ cũng không vì Lý Diệu đánh lén mà hoang mang rối loạn đội hình.
Gần như chỉ trong vòng 0,1 giây, họ đã kích phát phù trận trên pháp bảo cận chiến trong tay mình.
Kiếm lưỡi cưa phát ra tiếng nổ vang, chiến đao sấm chớp bắt đầu rung lên còn lưỡi của chiếc rìu phần thiên cũng biến thành một cục đỏ hỏn!
Nhưng ngay tại 0,1 giây kế tiếp, lòng bàn tay của cả ba người đều truyền lên não cảm giác đau đớn. Ngay sau đó, họ cảm giác như thể đang có dòng điện cao thế từ chuôi vũ khí giật thẳng vào trái tim họ!
“A!”
Cả ba thành viên đồng thời hét thảm thiết một tiếng, cơ thể của họ tự động cứng đờ một giây!
Ngay trong một giây ngắn ngủi này, hai tia sáng màu đen lướt qua cổ họ. Khi cái tia màu đen ấy sắp chạm vào da cổ thì con hị hị kịp thời phun keo dính ra, chặt chẽ bảo vệ cả ba người, dập tắt hiểm họa. Và cũng dập tắt hi vọng tiếp tục tiến bước của họ!
Ba thí sinh đội xanh này đã xác định thất bại, rời khỏi trận đấu!
“Phốc phốc phốc!”
Tất cả điểm tích lũy của ba thành viên đội xanh kia lập tức chuyển qua cho Lý Diệu. Thứ tự của Lý Diệu trong bảng xếp hạng cũng liền nhảy một phát lên trên hẳn 30 người!
“Sao lại thế này?”
Trong trung tâm theo dõi, không ít tu chân giả đều nhìn thấy trận đánh lén ngắn ngủi của Lý Diệu.
Vấn đề ở đây là họ không hiểu tại sao ba thí sinh đội xanh kia lại biểu hiện hơi chút vụng về như vậy.
“Ba học sinh kia đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy! Tại sao cả ba lại bỗng chốc đờ người ra? Nếu không phải tự nhiên cứng đờ trong một giây thì cho dù phải trả giá chút đỉnh thì chúng cũng hoàn toàn có thể xử lý tuyển thủ đội đỏ này nha!”
“Ủa, tuyển thủ đội đỏ này hình như chính là cao thủ luyện khí đã lắp ráp ra mấy trăm pháp bảo cận chiến. Không ngờ hắn có thể kiên trì đến tận bây giờ, còn lập tức giết chết ba tuyển thủ đội xanh! Thực lực của hắn cũng mạnh đấy!”
“Không đúng! Có gì đó kỳ quái! Có kỳ quái! Vũ khí của ba tuyển thủ đội xanh có vấn đề!”
Một vài tu chân giả có ánh mắt sắc bén liền nhìn ra có vấn đề. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Tạ Thính Huyền.
Tạ Thính Huyền vẫn luôn trừng to đôi mắt chú ý màn biểu diễn xuất sắc của Lý Diệu mãi cho đến khi Lý Diệu lại biến mất trong bóng tối thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, vẻ mặt ông ta liền biểu hiện kiểu ngộ ra vấn đề cốt lõi.
Nhìn một vòng các tu chân giả xung quanh, Tạ Thính Huyền cười, nói:
“Các vị đạo hữu, không có gì kỳ quái cả. Em học sinh tên Lý Diệu này đã thêm thắt vài chi tiết nhỏ vào trong mỗi một pháp bảo khi em ấy lắp ráp. Em ấy đã thiết kế một mạch kín dẫn linh năng nho nhỏ, khiến các pháp bảo này nhận tín hiệu điều khiển từ xa ở trong một khoảng cách đủ gần. Khi em ấy nhấn nút, trong pháp bảo liền xuất hiện tình trạng quá tải linh năng trong tích tắc khiến linh lực tràn ra, phóng ra một đường sóng linh lực nho nhỏ.”
“Đường sóng này rất yếu, cũng không có lực sát thương quá lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến người cầm món pháp bảo đó bị tê trong vòng một, hai giây mà thôi.”