“Đù! Lý Diệu! Trách sao người ta đều gọi mày là “vô ảnh thủ”! Mày sửa chữa chiếc Ford Mustang GT 11 này có 3 giây mà giật lên tới 100 mã lực, quả thật như thay đổi hoàn toàn thành một cái xe khác vậy, bố mày sướng muốn bắn luôn rồi!
“...”
“1 phút 59 giây! 1 phút 59 giây! Trời ạ, tôi có nhìn nhầm không? Địa hạ xa thần (1) mới ra đời!”
“...”
“Hứa với anh, đừng đua xe nữa, hãy an phận một nhân viên duy tu xe bình thường thôi, không ai khinh thường em cả, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có cửa hàng 4S của riêng mình!”
“...”
“Diệu ca, Diệu ca, coi như em cầu xin anh, xin anh hãy giúp em đi, đua thêm một lần này thôi! Trừ anh ra không ai có thể trong vòng 1 phút 59 giây chạy hoàn tất vòng đua Chi Giang lộ! Em nợ Đao Ba Cường ba trăm ngàn, trong vòng hôm nay không trả được em nhất định bị hắn giết chết, giết chết!”
“...”
“Bác sĩ! Bác sĩ! Cứu người! Xin hãy cứu anh ấy! Anh ấy mới 23 tuổi thôi!”
“...”
Giữa những tiếng hét chói tai, Lý Diệu đột nhiên từ trên sàn nhà bật dậy, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nắng sớm đang chiếu sáng muôn nơi bên ngoài cửa sổ, quang màn khí vẫn đang tiếp tục “ê ê a a” truyền phát bài hát bất hủ nào đó, mặt thiếu niên đờ ra, khuôn mặt cứng ngắc như tượng gỗ trong nửa phút rồi mới từ trong giấc mơ vô cùng chân thật dần dần tỉnh lại.
Đoạn giấc mơ này là bí mật lớn nhất của hắn, kể cả “ông bố” hắn cũng không kể, từ khi hắn có ký ức tới nay lâu lâu sẽ mơ cùng một giấc mơ, giống như một đoạn… ký ức không thể quên được.
Ở trong giấc mơ kỳ quái này là một người cũng có tên là Lý Diệu, nhưng lại có cuộc sống rất khác biệt. Hắn sống trong một cái thế giới vô cùng kỳ quái, làm một nhân viên kỹ thuật sửa chữa ô tô ở một cái cửa hàng tên là “4S”. Còn khi màn đêm buông xuống, hắn lại là một tay đua và nâng cấp xe ô tô vô cùng nổi tiếng ở trong giới đua xe ngầm tại thành phố kỳ quái ấy. Trong một đêm tràn ngập tiếng gầm của động cơ và adrenalin bùng nổ, hắn phóng xe phá tan kỷ lục, lập ra kỷ lục mới làm người ra nghẹn họng nhìn trân trối - cho đến lúc phóng xe về hướng tử thần!
Tuy rằng ở trong mơ chết đi chết lại là một chuyện vô cùng thống khổ nhưng Lý Diệu không hề oán hận, ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn, nếu không phải do cảnh trong mơ cho hắn kinh nghiệm của một đoạn nhân sinh khác thì hắn căn bản không thể ở nơi pháp bảo mộ địa nguy cơ tứ phía này sống tới ngày nay.
Mặc kệ đây chỉ là một giấc mơ quỷ dị hay là ký ức kiếp trước của hắn thì đều không quan trọng, chuyện đã qua cứ cho qua đi, mày mai sẽ là một ngày khác.
Mặc kệ Lý Diệu kia là người như thế nào, Lý Diệu này là một học sinh cấp ba bình thường ở Phù Qua thành, Tinh Diệu Liên Bang, Thiên Nguyên Giới... Là một người muốn trở thành luyện khí đại sư!
Hít sâu một hơi, dọn dẹp phòng qua loa, đánh răng rửa mặt, khi làm xong tất cả mọi việc thì kim ngắn đồng hồ vừa nhích qua khỏi 6 giờ, Lý Diệu đeo cặp sách trên lưng, cầm theo quang màn khí, bước ra khỏi nhà.
Hôm nay là thứ Hai, buổi sáng sẽ có thần hội, cần phải tới trường trước 7 giờ rưỡi.
Thôn Triều Dương Tân cách trường cấp 3 phân hiệu của Xích Tiêu phái khoảng 1,5 km, có thể ngồi tàu tinh ngầm (2) số 3 rồi chuyển sang tuyến số 7 là đến, nhưng sẽ mất tám đồng tiền vé xe.
Lý Diệu tiếc tiền, duỗi đôi chân dài ra, vận dụng bộ Linh Xà thân pháp học được ở trường, chạy thẳng đến Điện Xạ khu, chủ thành.
Đúng lúc này bình minh hửng sáng, mặt trời dần dần mọc lên, tỏa ra ánh sáng chói lóa, linh lực phun trào muôn nơi.
Từ xa nhìn lại, Phù Qua thành như một con quái vật từ từ thức tỉnh, các đại môn phái, thế lực đều tản ra cấm chế, phát ra ánh sáng lung linh như bảy sắc cầu vồng.
Không ít tu chân giả trôi lơ lửng giữa không trung, nhân lúc nhật nguyệt đổi ngôi mà hấp thụ tinh hoa của đất trời, quanh thân bao trùm bát giác phù văn bay lượn lờ, có một ít tu chân giả bên mình còn có tiên hạc, hỏa nha (3), lưu tinh (4) đang bay dập dìu, khí thế rầm rộ, sự cao ngạo tràn cả ra ngoài.
Từng chiếc tàu nổi to lớn kéo theo cái đuôi lửa thật dài, ở trên bầu trời chậm rì rì mà nhích tới, những cái đuôi lửa đan chéo nhau tạo thành một cái linh võng thật lớn giữa bầu trời trong xanh trôi lơ lửng những đám mây trắng xốp giòn, những chiếc phi thoa cá nhân xinh xắn linh hoạt xuyên qua mắt võng, phát ra những âm thanh vui tai.
Đây chính là khung cảnh sáng sớm của Phù Qua thành - Liên Bang tu luyện trọng trấn!
Lý Diệu bật lên bật xuống như một cái lò xo đầy sức đàn hồi, mỗi một lần giậm chân xuống đều có thể đẩy người bay xa hơn hai mươi mét, tốc độc nhanh cực kỳ nhưng tư thế lại vô cùng xấu xí. Có một ít người đi đường ghé mắt nhìn nhưng hắn không thèm để ý, chuyên tâm tu luyện, mới hơn nửa tiếng đã tới khu vực gần trường học, trên đỉnh đầu hắn bốc lên đầy khói, sau lưng cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn không đi thẳng vào cổng trường mà xoay người nhảy vào một cái hẻm nhỏ trong phố nghèo bên cạnh trường học. Ở sâu trong con hẻm nhỏ có một cái biển hiệu bằng sắt rỉ sét, bên trên có dòng chữ “cửa hàng đồ cũ lão Vương”, bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ chi chít: “chuyên kinh doanh các loại pháp bảo cũ, nhận sửa chữa pháp bảo, tu sửa chiến giáp, tăng cấp linh thú, bảo dưỡng phòng ngự trận pháp, khai quang sơn môn,…”
Y như biết Lý Diệu sẽ đến, một cánh cửa sổ nhỏ mở ra, từ bên trong một ông lão đầu trọc lóc, mặt mũi lấm la lấm lét chui ra.
“Haizz, tối qua đánh bài thua hơn hai ngàn, đang sợ về nhà không có cách nào giải trình với con sư tử hà đông thì thần tài liền tới cửa, Tiểu Yêu, lại mang món hàng tốt nào đến cho Vương gia gia đó?”
Ông lão cười gian, nói.
“Thôi bớt kể lể đi, cho dù ông có thua luôn cái quần đùi thì cũng đừng hòng ép giá tôi!”
Lý Diệu không chút khách khí mà đập vào cái tay đang hướng tới chỗ hắn của lão Vương, do dự một lát, mặc dù có chút đau lòng nhưng cuối cùng vẫn cầm cái quang màn khí đưa qua.
Tuy hắn còn muốn nghiên cứu kỹ thuật chồng tinh phiến kỹ càng hơn nữa, nhưng rốt cuộc thì tiền vẫn quan trọng hơn, học phí của trường tư rất mắc, không những thế, giá những linh đan diệu dược và pháp khí phụ trợ cho việc tu luyện còn toàn là giá trên trời.
Bất luận là thời đại nào, nghèo học văn giàu học võ đều là chân lý, muốn đi trên con đường tu chân là phải dùng tiền đập ra đường đi!
“Thật sự là đồ tốt!”
Lão Vương đương nhiên biết nhìn hàng, cầm quang màn khí nhìn sơ qua, đáy mắt liền tỏa ra ánh nhìn khen thưởng, cũng không cần dùng thử liền nói thẳng:
“Chắc giá, chín ngàn rưỡi!”
Trong lòng Lý Diệu như có một dòng nước ấm chảy qua, giá này cao hơn mặt bằng chung của thị trường hàng thanh lý không ít, lão Vương lại cho hắn món hời lớn. Ông lão này tuy nhìn mặt lấm la lấm lét không giống người tốt chút nào nhưng trong trí nhớ của Lý Diệu, ngoại trừ “ông bố” thì người đối xử tốt với hắn nhất chính là lão Vương. Mỗi lần mua bán đều cho hắn lời nhiều hơn một ít, lâu lâu còn tìm cho hắn mấy công việc có lương cao chót vót. Nếu không có sự trợ giúp của lão Vương, sau khi “ông bố” qua đời, Lý Diệu chắc chắn phải nghỉ học vì học phí trường tư quá mắc.
“Không cần phải cho tôi nhiều như vậy, đưa tôi chín ngàn là được, năm trăm dư lại ông cầm về đưa cho Vương nãi nãi đi, nói là tiền ông thắng bài… Không cần cảm ơn tôi, ai bảo tôi kính già nhường trẻ, không đành lòng nhìn ông già cả như vậy rồi mà còn phải quỳ ván gỗ giặt đồ. Thôi đi đây! Lát còn phải tham gia thần hội, tiền thì cứ chuyển vào tài khoản của tôi là được!”
Lý Diệu khoát tay, nhảy nhảy rời đi.
Bỗng nhiên, lão Vương gọi lại hắn:
“Tiểu Yêu Quái, từ từ!”
Lý Diệu dừng lại, cố ý nói:
“Ây, ông già chết tiệt, đừng nói là ông chê năm trăm ít quá nha?”
“Xí, nhớ năm đó, ta chính là siêu cấp đại sư duy tu pháp bảo, một giây có thể kiếm trên dưới mấy trăm vạn, thèm vào chút tiền này của ngươi? Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết 100 ngày sau là ngày thi tốt nghiệp, ngươi cần phải thi đại học cho tốt, tranh thủ học đại học, đừng tưởng mình có một chút bản lĩnh duy tu pháp bảo mà dám coi trời bằng vung! Thế giới này lớn lắm, chờ đến khi đi thi đại học ngươi sẽ biết, ở trước mặt luyện chế sư thật sự, mấy chiêu thức mèo cào của ngươi tính cái rắm a!”
Lão Vương thổi râu trừng mắt, nói.
Nghe vậy, trong lòng Lý Diệu lại ấm áp, dùng sức vung vung nắm tay, nói:
“Vương gia gia, tôi nhất định sẽ đậu đại học!”
***
(1) Địa hạ xa thần: Vua đua xe trong các cuộc đua trái phép.
(2) Tinh ngầm: Giống như tàu điện ngầm, nhưng không dùng năng lượng là điện từ mà dùng linh khí.
(3) Hỏa nha: con quạ lửa.
(4) Lưu tinh: sao băng.