Đối với Lý Diệu thì những gì xảy ra trong tối ngày hôm nay hoàn toàn là một chuyến du hành kỳ diệu đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hắn chỉ nhớ rõ chính mình bị người đàn ông đeo mặt nạ chú hề đánh te tua, vết thương đầy người, sau đó thật mất mặt ngất đi. Rồi sau đó nữa lại có cảm giác như bị người ta ném vào một cái hồ nước nóng hổi, hắn cứ thế mà nổi lềnh bềnh trong cái ao đầy dung nham nóng rực ấy.
Ngâm tầm năm tiếng hắn mới tỉnh lại. Lúc này, Lý Diệu cảm giác sảng khoái đến mức dường như cả đời cũng chưa từng được trải qua cảm giác như vậy!
Cái loại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả này thật sự không có từ ngữ nào có thể lột tả hết được… Nếu phải nói, thì chỉ có thể miêu tả như mỗi một bó cơ, mỗi một mạch máu, thậm chí mỗi một tế bào đều đã được hưởng thụ một bữa tiệc vô cùng hoành tráng, sau đó được ngâm tắm thoải mái dễ chịu, cuối cùng còn được tỉ mỉ mát xa toàn thân trong vòng ba tiếng đồng hồ. Quả thật sảng khoái đến mức muốn bay lên chín tầng mây!
Chỉ có điều chẳng hiểu sao ông chủ quán vẫn cứ xụ mặt xuống, sắc mặt khó chịu, trừng mắt nhìn hắn như thể hắn thiếu nợ ông ấy cả mấy trăm ngàn vậy ấy!
Mãi cho đến khi hắn húp sùm sụp hết hai tô cháo bắp, liên tục nuốt bốn cây lạp xưởng to như cánh tay, nhân tiện ăn luôn 12 cái bánh bao thịt trong vòng vỏn vẹn có 30 giây thì sắc mặt của ông chủ quán mới trở nên hòa nhã hơn một chút.
“Cậu từng là bộ đội?” Ông chủ đột ngột hỏi.
Lý Diệu sửng sốt, lắc đầu.
“Cách cậu ăn cơm trông rất giống với một ít “bộ đội đặc chủng”. Những bộ đội đặc chủng đã từng sinh tồn trong tu la tràng chân chính đều biết rằng việc có thể hấp thu năng lượng nhiều nhất trong thời gian ngắn nhất chính là một kỹ xảo vô cùng quan trọng, có thể làm cho tỉ lệ sống sót tăng vọt! Cậu chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể ăn được như vậy. Nếu không phải cậu từng là bộ đội thì chắc hẳn trong nhà phải có gia trưởng từng là bộ đội, mà còn phải là bộ đội thuộc lực lượng tinh nhuệ và bí ẩn có cấp bậc tối cao!” Người đàn ông trung niên giải thích, ánh mắt nhìn Lý Diệu cũng trở nên vô cùng thân thiết.
Ông ấy không tiếp tục đào sâu vào xuất thân của Lý Diệu mà gọn gàng dứt khoát lấy một bản hợp đồng mới tinh ra.
“Người hội viên ban nãy rất hài lòng với khả năng của cậu nên cậu ấy muốn ký một hợp đồng bồi luyện trong vòng một tháng với cậu, có hứng thú không?”
......
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau, khi Lý Diệu hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng xuất hiện ở cổng lớn trường cấp ba Xích Tiêu thì trong tài khoản của hắn đã có một số tiền lớn là 110 ngàn đồng, trong ví có một bản hợp đồng vô giá. Toàn bộ mạch máu trong cơ thể hắn đều cuồn cuộn dâng lên luồng sức mạnh muốn phóng ra ngoài, trong ngực tựa như đang nhét đầy thuốc nổ tinh thạch, mỗi một lần tim đập chính là một lần phát nổ!
“Cách thi đại học còn 97 ngày 18 giờ 33 phút 45 giây!”
Lý Diệu đứng yên dưới cái bảng đang tính số ngày còn lại đến kỳ thi đại học, hình ảnh của mấy con số phản chiếu ở tận sâu trong đôi mắt hắn, rồi chúng hóa thành hai ngọn lửa cuồng nhiệt. Hắn dùng sức khua nắm đấm, hận không thể hét to một tiếng, rồi bay lên hung hăng đạp vỡ cái bảng này!
“Tiểu Yêu! Ngày hôm qua mày đi đâu vậy? Tao gửi thư bằng linh hạc cũng không thấy mày trả lời, có chuyện gì sao?” Giọng nói của Mạnh Giang - người anh em chí cốt của hắn vang lên từ phía sau.
Lý Diệu không quay đầu lại liền ném cái túi giấy trong tay ra sau, chính xác rơi vào ngực của Mạnh Giang, nói: “Ngày hôm qua đột nhiên phát sốt nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Cho mày đó, bánh trứng của tiệm Hỏa Vân Chưởng!”
Độ nóng của bịch bánh làm cho Mạnh Giang la ó lên, mở miệng túi ra nhìn, đôi mắt rực sáng lên, nói: “Ôi! Mày phát tài à! Mua tận mười cái bánh, sao ăn hết được?”
“Mày ăn năm cái, còn năm cái ném đi!” Lý Diệu cười ha ha, bá cổ thằng bạn tốt của mình. Hai người vừa nói vừa cười đi đến phòng học.
“Ê, Tiểu Yêu. Mày nghe nói gì chưa? Tối qua trường mình xảy ra một việc lớn chấn động như bom nổ luôn!” Mạnh Giang nháy mắt ra vẻ thần bí, nói.
“Chuyện gì?” Lý Diệu một ngụm một cái bánh, chớp mắt cái đã ăn hết ba cái bánh còn đang nóng hổi. Mạnh Giang thấy vậy ngạc nhiên há hốc mồm.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mạnh Giang nói: “Nghe nói tối qua, trong lớp bình dân “tạp ngư” chúng ta có một thằng nhãi xảy ra xung đột với đệ nhất cao thủ Hách Liên Liệt ở ngoài trường. Không biết nó dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho Hách Liên Liệt trở nên vô cùng chật vật. Nghe bảo sau khi Hách Liên Liệt về nhà còn bị gia trưởng răn dạy quở mắng một chặp, thậm chí phạt hắn cấm túc ở nhà một tuần, không cho phép hắn đi ra ngoài gây chuyện nữa!”
“Hả?” Bước chân của Lý Diệu chậm lại, vẻ mặt hơi kỳ quặc.
Mạnh Giang không phát hiện ra điểm khác thường của người anh em, mặt mày hớn hở nói tiếp: “Nghe nói bọn họ xảy ra xung đột là vì Tư Giai Tuyết. Ôi! Không biết vị “hảo hán” vào trong lớp của chúng ta can đảm như vậy, không ngờ dám làm cho thằng hống hách như Hách Liên Liệt cũng phải chịu khuất nhục. Nhưng đảm bảo kết cục của thằng ranh to gan này sẽ vô cùng thê thảm, chắc còn có trò hay cho mình xem đó!”
Lý Diệu ngạc nhiên, nói: “Ủa không phải Hách Liên Liệt bị cấm túc ở nhà rồi sao? Nó không đi học thì làm gì còn trò hay để xem nữa?”
Mạnh Giang lắc đầu, nói: “Tiểu Yêu. Do bình thường mày ít quan tâm đến lời đồn trong trường nên không biết, chứ thế lực của Hách Liên Liệt trong trường này không hề đơn giản! Chưa kể tới việc bố nó -Hách Liên Bá là thành viên trong hội đồng quản trị của trường, có sức ảnh hưởng lớn vô cùng; Chỉ nói tới bản thân thằng Hách Liên Liệt thôi, nó là hội trưởng hội học sinh trường mình, còn là người tổ chức vài cái đoàn thể trong trường nên có rất nhiều đàn em có thực lực mạnh mẽ. Nên cho dù nó đấu theo luật hay đấu kiểu giang hồ thì cũng không có thằng nào có thể qua được nó!”
Ngừng một chút, Mạnh Giang dùng giọng điệu hơi bí hiểm, nói nhỏ: “Mày còn nhớ năm ngoái có một thằng ở lớp bình hành không biết đắc tội gì với Hách Liên Liệt không? Không những nó bị đánh bầm dập, mà lúc được đưa đến phòng y tế thì lại bị “ngoài ý muốn” sử dụng nhầm thuốc điều trị, thành ra phải nằm trên giường tầm nửa tháng. Khó khăn lắm mới khỏi hẳn thì lại bị trường mình tìm cớ đuổi học. Chậc chậc chậc, thật sự là sống không bằng chết!”
Con ngươi trong mắt Lý Diệu chợt rụt lại: “Hách Liên Liệt có thế lực lớn như vậy?”
Mạnh Giang gật đầu, vẻ mặt thương cảm nhìn thằng bạn thân, thở dài nói:
“Giờ mày mới biết? Nếu không phải như vậy thì cho dù nó sức mạnh thì mọi người cũng sẽ không sợ nó đến như vậy. Tóm lại, cho dù cái thằng hôm qua đụng vào Hách Liên Liệt là ai đi chăng nữa thì cũng nên nhanh chóng tự động xin thôi học đi, ít nhất còn có thể giảm bớt một ít đau đớn da thịt! Ủa, Tiểu Yêu! Sao sắc mặt mày khó coi vậy?”
“Có hả?” Lý Diệu ra vẻ không có việc gì, tiếp tục nhai nuốt rồi ợ một cái.
“Có đó! Mày một hơi ăn hết sáu cái bánh, quả thật là thùng cơm mà! Tức bụng rồi chứ gì?” Mạnh Giang đột nhiên vỗ một phát vào lưng hắn, nói tiếp:
“Kỳ lạ, mày đệm thêm thứ gì ở sau lưng à? Sao tao cảm giác cơ bắp ở phần lưng của mày cứng quá vậy, giống một tảng đá!”
.....
10 phút sau, sân vận động số 9.
Trường Xích Tiêu có cả thảy 9 cái sân vận động, trong đó cái số 9 là cái được xây cách đây lâu nhất, trang thiết bị lạc hậu, điều kiện tồi tệ nhất. Đây chính là nơi tu luyện của lớp bình dân.
Sân vận động nhìn hơi trống trải, xung quanh đặt các loại thiết bị cho việc luyện tập, hơn trăm học sinh lớp bình dân mặc đồ luyện công có tính co dãn tốt đang cố gắng tu luyện. Tiếng hò hét, tiếng đánh, tiếng tạ khối và tạ miếng chạm vào nhau,… trộn lẫn, đan xen vào nhau vang vọng bên dưới cái trần nhà đã cũ kỹ loang lổ.
Lý Diệu chui vào một buồng thi, chuẩn bị thí nghiệm độ khai phá linh căn của mình.
Hắn mơ hồ cảm nhận được độ khai phá linh căn của hắn đã có chuyển biến tăng vọt!