Lý Diệu lên chuyến tàu màu xanh có tốc độ chậm nhất, là loại tàu cũ được chế tạo từ hơn 150 năm, hiệu suất chuyển hóa linh năng không cao, động lực phù trận trong quá trình chuyển động sẽ tỏa ra một lượng lớn nhiệt năng.
Vì lẽ đó ở phía trước đoàn tàu có một ống khói lớn cao sừng sững, liên tục nhả “phì phì” ra những làn khói trắng.
Mặt sau của đầu xe mặt kéo theo một toa xe chiến đấu, trang bị pháp bảo với uy lực cường đại, như một con cự thú thiết giáp uy phong lẫm liệt.
“Một, hai, ba, bốn!”
Một đội quân Liên Bang với quân trang màu đen đang xếp thành hàng, đứng chờ xuất phát với khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Sau đó là một toa tàu hạng sang, hạng nhất, hạng hai, rồi toa hạng ba. Phía đuôi tàu còn có thêm một toa chiến đấu nữa.
Không ít quân lính leo lên leo xuống, lau chùi từng bộ từng bộ pháp bảo sáng lấp lóa.
“Bùm…”
Đầu tàu phát ra tiếng nổ lớn, khói trắng ngày càng tuôn ra ác liệt, ở phía trên đoàn tàu hình thành một đám khói lớn hết sức đáng sợ.
Trên sân ga vang lên tiếng chuông lanh lảnh êm tai, tất cả hành khách vẫn còn chưa lên xe hành khách đều bước nhanh hơn.
Những tấm che phía trên toa tàu chiến đấu được mở ra, từng khẩu pháo từ trong suốt dần được nâng lên.
Lý Diệu chen lấn xổ đẩy khó khăn lắm mới đến được chỗ ngồi, đặt đồ dùng cá nhân và chiếc túi đựng hắc dực phi kiếm lên trên giá để hành lí, còn chiếc ba lô chứa Ảm Tinh nham thực sự quá nặng, chỉ có thể vứt xuống phía dưới chỗ ngồi, khiến cho sàn tàu phát ra những tiếng rít chói tai, gây chú ý cho mọi người.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Ở dưới sự khởi động của động lực phù trận, từng làn sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán ra.
Bánh xe chậm rãi chuyển động, phong cảnh bên ngoài cửa kính toa tàu liên tục thay đổi, Cự Nhân Quan rất nhanh đã lùi lại phía sau, thay vào đó là một khoảng trời màu vàng sẫm rộng lớn, thỉnh thoảng lại điểm thêm vài bụi cây hồ dương màu xám tro.
Thấy đoàn tàu khởi động, các hành khách thi nhau lấy ra những tinh não loại nhỏ, báo tin cho bạn bè và người thân.
“Mẹ, con đã ngồi trên xe rồi, ừm, đã chạy rồi, mẹ yên tâm, còn đã cất kĩ tiền đi rồi, đợi lên đến trường học con lại báo tin cho mẹ nhé! Trời ạ, không có chuyện gì đâu, trường học đều ở bên trong thành trấn, xung quanh còn có quân đội cùng các tu chân giả bảo vệ, làm sao mà có yêu thú được? Mẹ đừng lo lắng nữa nhé!”
“Quyên nhi, em chờ tôi, tôi hứa sẽ ra khỏi yêu thú hoang nguyên nguyên vẹn, đợi tôi kiếm được một khối tiền khá khá sẽ quay lại rước em!”
“Tiểu Cương, con ở nhà nhớ phải nghe lời mẹ, ba đã tìm một công việc tốt ở mỏ yêu thú hoang nguyên rồi. Hàng tháng ba đều sẽ gửi tiền về, con nhớ phải chăm chỉ học hành, không được làm bà với mẹ giận nhé, biết chưa? Nếu nghe lời ba thì cuối năm ba sẽ mua mô hình phi kiếm về cho, còn nếu không ba về sẽ đánh vào cái mông con đó!”
Nghe thấy những lời tạm biệt đầy lưu luyến của các du khách, trong lòng Lý Diệu dâng lên một sự cảm động không tên. Hắn cũng mở Linh hạc đưa thư ra, báo tin cho Vương gia gia, Mạnh Giang.
Sau khi thông báo với tất cả mọi người xong hắn mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa hướng ánh mắt ra thế giới rộng lớn bao la trời cao cánh chim bay lượn bên phía ngoài cửa sổ.
Xa xa là sa mạc Gobi bao la bát ngát, cát vàng cuồn cuộn càng tôn lên vẻ rộng lớn của ánh tà dương; cách đó không xa có một ốc đảo nho nhỏ, còn có một dòng suối vừa nhìn tựa như ánh trăng non, bên cạnh có một quân doanh đứng sừng sững một mình. Hai tân binh mới mười mấy tuổi đứng thẳng tắp còn hơn cả cây tùng gác trước cửa quân doanh.
Bên cạnh quân doanh là một bãi mỏ diện tích rất rộng, một cỗ máy nghiền cao mấy chục mét, to như một con cự thú nguyên thủy, liên tục nuốt chửng những khoáng thạch đào được từ dưới lòng đất lên, sàng lọc ra những tinh phấn quý giá nhất trong đó, sau đó dùng bí pháp cô đọng thành những tinh thạch mà con người có thể dùng được luôn.
Nơi này chính là Đại Hoang, là thiên đường của những con người dũng cảm, là đại dương của hi vọng!
Mặc kệ môi trường khắc nghiệt ở đây, bão cát đầy trời, còn có yêu thú tàn phá bừa bãi, cũng không phải giống với nội lục khí hậu ấm áp, bốn mùa rõ rệt, thích hợp để cho con người sinh tồn.
Thế nhưng ở dưới lòng đất nơi Đại Hoang bao la bát ngát lại là một bảo tàng ẩn chứa những thứ đầy quý giá. Đại Hoang nắm giữ hơn 90% số lượng dự trữ tinh quặng của toàn Liên Bang, cùng các loại kim loại hiếm và thiên tài địa bảo đều đếm không xuể!
Chưa kể đến, bản thân lũ yêu thú bản thân đã là một loại nguyên liệu liên thành quý giá, rất nhiều nguyên liệu từ yêu thú là những thứ mà đến hiện nay loài người vẫn chưa thể tự tạo ra được, chỉ có thể thông qua săn giết yêu thú để thu được. Liên Bang Tinh Diệu trải qua năm trăm năm phát triển, tại nội lục, giai cấp đã cơ bản cố định hóa, những người bình thường nghèo rớt mùng tơi rất khó có thể dựa vào nỗ lực để nổi bật hơn người khác, càng không có cách nào dựa vào tay không mà thành công được.
Nhưng ở Đại Hoang, tất cả đều có thể, chỉ cần là một tên ngốc không biết một thứ gì, chỉ cần vận may, phát hiện một mỏ quặng mới là có được doanh thu từ việc khai thác liên thành, phất lên chỉ trong một đêm!
Càng không kể đến những tu chân giả mới, giết được một con yêu thú cường đại là có thể phất lên nhanh chóng, từ đó một bước lên mây, đi lên tầm cao mới.
Vì lẽ đó, mặc kệ môi trường ở Đại Hoang có ác liệt đến thế nào đi nữa, yêu thú có hung tàn đến thế nào đi nữa, những con người không biết sợ vẫn đời này nối đời kia đến đây, dùng máu tươi cùng mồ hôi không ngừng thấm vào mảnh đất khô cằn này. Bất kể là người bình thường hay là tu chân giả, hiện ra ở trong mắt bọn họ không phải là một vùng đất hoang vu mà là một hi vọng về tương lai tốt đẹp!
Bánh xe quay vòng, đoàn tàu tăng tốc dần, hơn hai tiếng sau, bọn họ đi vào vùng đất trung tâm của Đại Hoang, băng qua một cây cầu thép có kết cấu vững chắc dài hơn sáu nghìn mét.
Dưới chân cầu là một khe nứt sâu đến cả nghìn mét, cảnh tượng hùng vĩ như vậy khiến tất cả du khách đều phải nín thở.
Quãng đường dài mệt mỏi, sau khi đi qua cây cầu thì toàn đường đi đều chỉ là cảnh cánh đồng hoang vu nhàm chán. Rất nhiều hành khách tranh thủ chợp mắt, Lý Diệu cũng chìm vào giấc ngủ, tiếp tục hấp thụ những mảnh kí ức của Âu Dã Tử.
Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên bị một trận xóc mạnh đánh thức, nghe thấy bốn phía đều đang thốt lên đầy kinh ngạc.
Nhìn ra ngoài thì thấy mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi hoàn toàn.
Mới vừa rồi còn là ánh tà dương đỏ quạch như máu, trời đất mờ ảo, giờ phút này lại biến thành một vùng tăm tối, từng tốp lớn mây đen như yêu ma quỷ quái giương nanh múa. Chớp giật cứ từng tia từng tia như những chiếc móng vuốt sắc nhọn lao thẳng từ bầu trời xuống, thi thoảng lại rơi xuống xung quanh tàu, giữa bầu trời bùng lên từng cụm, từng cụm hồ quang điện.
“Đùng! Đùng! Đùng đùng đùng đùng!”
Mưa nói rơi là rơi ngay được, đất trời ban nãy còn khô cằn mà giờ trong chớp mắt đã hóa thành một thiên đường vui vẻ có mưa có gió. Những hạt mưa lớn gõ mạnh lên trên cửa kính. Lực mạnh đến nỗi tạo ra những tiếng ào ào trên khung cửa, có cảm giác như mưa xuyên qua đây vậy.
Trong cơn bão táp, đến con tàu cũng hơi lắc lư theo, tựa như một con thuyền nhỏ cố gắng chống chọi giữa cơn bão gữa biển vậy.
Bầu trời không sao, mây đen vần vũ, mưa to gió lớn, sấm chớp bão bùng! Sấm sét biến thế giới này thành một địa ngục đáng sợ.
“Là khu Lôi Bạo (1).” Lý Diệu nhíu mày.
Quả nhiên, từ thiết trí ở trên mui xe truyền đến một giọng nói hết sức ngọt ngào.
“Xin hành khách chú ý, chúng ta đang tiến vào khu Lôi Bạo, dự tính di chuyển trong đó mất nửa tiếng, xin mọi người chú ý an toàn, hạn chế hết mức việc sử dụng Linh hạc đưa thư để tránh sét đánh trúng tinh não.”
Tinh từ trên yêu thú hoang nguyên dị thường, khí hậu khó lường, thường thường sẽ hình thành rất những kiểu thời tiết kì quái, khu Lôi Bạo là một trong số đó.
Phạm vi bị khu Lôi Bạo bao trùm thì chỉ trong mấy phút mưa gió bão bùng, sấm sét đan xen thôi nhưng linh lực của sấm sét vô cùng ác liệt, không chỉ tạm thời ngắt đứt thông tin, đến thần niệm của tu chân giả cũng không thể chuyển được ra bên ngoài.
Những tu chân giả tầm thường căn bản không dám ngự kiếm phi hành ở trong khu Lôi Bạo. Dù có là Kết Đan cường giả muốn xông vào khu Lôi Bạo cũng đều phải suy nghĩ cẩn thận và chuẩn bị kỹ lưỡng.
Lỡ như dẫn sét đến thì năm tia đánh đầu đều không phải chuyện đùa.
Nhưng đối với những tu chân giả am hiểu về linh lực sấm sét thì đây lại là một cơ hội tu luyện hiếm có.
Vì lẽ đó có rất nhiều tu sĩ chuyên về sấm sét đều đến yêu thú hoang nguyên săn mây bắt bão, bọn họ tự gọi mình là “người đi săn sấm sét.”
Khu Lôi Bạo tuy rằng hung mãnh nhưng xung quanh đoàn tàu tinh quỹ đều có bố trí pháp trận phòng ngự, trong tình huống bình thường sẽ không gây hại đến hành khách.
Chỉ cần chạy khỏi Lôi Bạo khu là gió lại lặng, sóng lại êm, bầu trời lại xán lạn.
Nhưng tình hình hôm nay hình như hơi khác, những tia sét bên trong mây đen vô cùng đáng sợ, tần suất có sấm sét cũng cao hơn bình thường.
Lý Diệu kề sát mũi vào cửa sổ tàu, mắt nhìn xung quanh bên ngoài. Ban nãy còn là sa mạc Gogi mà chớp mắt đã biến thành đại dương mênh mông đen ngòm…
Mà giữa cơn mây đen cuồn cuộn lại tuôn ra lượng lớn bọt khí, tựa hồ như mở nắp một chiếc nồi ra, một đồ vật mà mắt thường nhìn thấy đều nhanh chóng lên men, ngưng tụ rồi nổi lên trên mặt nước.
Giống như là bầu trời bị một con quái trùng gặm nuốt rồi chừa ra một cái lỗ thủng to, lại giống như đôi mắt của một con yêu quái đáng sợ đang từ từ mở ra.
“Kia là gì?”
Lý Diệu loáng thoáng trông thấy bóng đen đang từ trong mây bão vần vũ, đang muốn cẩn thận quan sát thì cửa sổ xe bỗng nhiên dập dờn ra từng cơn sóng gợn, nhanh chóng biến thành một không gian mờ ảo, mở ra một mảnh trời xanh mây trắng, khắp nơi đều là một màu xanh ngát.
“Bị đóng kín lại rồi sao?”
Lý Diệu âm thầm cân nhắc tình thế đang phát triển theo phương hướng không thể nào đoán trước được.
Bên ngoài rõ ràng đã xảy ra dị biến, sẽ khiến cho hành khách vô cùng khủng hoảng, vì lẽ đó tàu trưởng mới thả xuống màn ánh sáng, che khuất cửa sổ xe, đóng kín đoàn tàu lại.
Không thể là sấm chớp mưa bão.
Khu Lôi Bạo là hiện tượng thường thấy ở yêu thú hoang nguyên. Cứ cho như du khách chưa từng nhìn thấy thì cũng đều nghe nói qua, chỉ cần giải thích rõ ràng với họ thì không đến nỗi gây ra sự hoang mang.
Mà thứ này... càng đáng sợ hơn mưa gió sấm chớp.
“Rầm rập, rầm rập...”
Hơn mười quân nhân Liên Bang mặc trang phục chiến đấu màu đen, cầm trong tay linh năng bạo thương, sau lưng đeo kiếm chạy về phía đuôi xe. Ai nấy đều căng thẳng, sát khí ngút trời.
“Gay rồi, gặp phải yêu thú rồi!” Lý Diệu trong lòng nảy lên một cái.
Chỉ chốc lát sau, từ đuôi xe có một chấn động nhỏ.
Người bình thường không hẳn nhận biết được nhưng Lý Diệu lại hết sức nhạy bén.
Hắn lật tấm thảm ra, nằm sấp trên mặt đất, áp tai xuống rồi cẩn thận lắng nghe.
“Coong coong coong coong!”
Đây là âm thanh khi pháp trận phòng ngự của đoàn tàu bị đẩy đến cực hạn, trong tình huống này, phần lớn linh năng của đoàn tàu phát ra đều chuyển đến pháp trận phòng ngự, mở ra một lá chắn linh năng kiên cố xung quanh đoàn tàu.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Có thứ gì đó va mạnh trên đoàn tàu.
“Ầm!”
Đây là tiếng nổ mạnh.
“Răng rắc… răng rắc, răng rắc… răng rắc!”
Mấy toa xe phần đuôi tàu đang bị xé rách.
Nhiều hành khách không hiểu nổi hành động của hắn, thi nhau chỉ trỏ.
Đúng lúc này, rất nhiều hành khách ở khoang đuôi bị quân đội Liên Bang lùa tới phía toa tàu mà Lý Diệu đang ngồi.
Các hành khách vẫn không rõ có chuyện gì đang xay ra, không ít người lớn tiếng trách mắng:
“Chuyện gì thế? Tại sao lại đuổi chúng tôi ra thùng xe. Tối nay chúng tôi biết ngồi đâu?”
Mấy người lính Liên Bang đuổi bọn họ lên đây, ai nấy đều mặt mũi trắng bệch, không nói tiếng nào, im lặng y hệt một pho tượng.
Nhưng trên trán lại ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng trong lòng họ đang căng thẳng.
***
(1) Khu Lôi Bạo: Khu vực có mưa bão sấm chớp.