Sau khi “chiếm đoạt” tầm mười mấy mảnh ký ức của Âu Dã Tử, Lý Diệu vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng có một mảnh ký ức vốn chỉ có một màu sắc mà giờ đã trở nên sáng rực óng ánh!
Hắn để ý thức của mình lẻn vào mảnh ký ức đó để xem xét thì thì phát hiện ra rằng vốn hắn chỉ có thể xem thôi, nhưng giờ đã có thể tự do điều khiển, tua đi tua lại!
Cái phát hiện này khiến hắn càng tin tưởng vào cách nghĩ của mình. Chỉ cần linh hồn của hắn dần dần mạnh lên thì những mảnh ký ức mà giờ hắn không thể sử dụng sẽ trở thành “món ăn” tươi ngon, rồi bị hắn ăn trọn vào một ngày nào đó!
Từ giây phút này, Lý Diệu đã gần như quên mất thời gian.
Hắn như một kẻ trộm tham lam nhất vô tình phát hiện ra một kho châu báu nhiều vô kể, vừa thấy liền cắm đầu vào trong vàng bạc châu báu, trộm vui vẻ vô cùng, cơ bản là không hề nghĩ đến việc phải rời khỏi.
Những ký ức thời kỳ đầu của Âu Dã Tử đã bị hắn lục lọi, ngấu nghiến hết không chừa một mảnh. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại luyện tập, bộ chùy pháp “108 Thủ Phi Phong Loạn” đã khắc sâu vào trong linh hồn của hắn, sẽ không bao giờ quên mất nữa.
Mà trong thế giới thực, thời gian cũng trôi qua nhanh như thoi đưa.
Chớp mắt cái đã qua một tuần.
Sự việc ngoài ý muốn xảy ra trên Ma Giao đảo khiến chín tuyển thủ chết thảm, một người bị trọng thương, rơi vào hôn mê. Đây là một trong những thảm kịch hiếm hoi trong lịch sử của cuộc thi khiêu chiến cực hạn trong toàn Liên bang.
Bởi vì vụ thảm kịch này, thi đấu đã phải làm qua loa cho xong. Và việc điều tra cũng bắt đầu ngay sau đó. Họ nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân là vì có một tuyển thủ phạm quy, mang theo thuốc kích thích vào trận đấu. Kết quả là liều thuốc lại bị một con yêu thú cướp mất. Sau khi con yêu thú tiêm thuốc vào người đã xảy ra biến dị kinh khủng!
Nhưng tên tuyển thủ mang thuốc vào đã bị yêu thú giết chết, xem như hắn đã dùng mạng sống của mình để trả giá cho hành động của bản thân.
Mà tên tiểu thương đã bán thuốc kích thích cho tên tuyển thủ kia vừa biết chuyện liền đã sợ tội tự sát. Cái chết của tên bán thuốc xem như đã đặt dấu chấm không được tròn trịa cho cả vụ thảm kịch này.
Sau khi kiểm tra chặt chẽ, kỹ lưỡng xưởng sản xuất ngầm của tên tiểu thương kia, cảnh sát phát hiện ra rằng loại thuốc kích thích “quỷ long số 7” mà hắn bán thậm chí không phải là thuốc thật mà là một dung dịch hỗn hợp của vài loại thuốc kích thích và cường hóa dược tề. Trời mới biết rốt cuộc là trong liều thuốc kia có những thành phần gì.
Cũng chỉ có cơ thể mạnh mẽ của yêu thú mới chịu đựng nổi loại thuốc giả này. Nếu tên tuyển thủ kia tiêm liều thuốc ấy vào thì chỉ sợ đã nổ tan xác tại chỗ rồi.
Trong cả sự kiện này, điều khiến người ta tiếc nuối nhất ngoại trừ chín thí sinh chết thảm thì chính là Lý Diệu đang bị trọng thương, rơi vào hôn mê.
Giới truyền thông của Phù Qua thành dùng những từ như “ngôi sao mới chợt lóe rồi tắt” làm tựa đề để viết hàng loạt bài bình luận.
“Cậu học sinh tên Lý Diệu vốn là một ngôi sao mới đang từ từ dâng lên. Lý Diệu vừa tạo ra một thành tích đột phá lịch sử của cuộc thi khiêu chiến cực hạn, được các viện trong học Cửu Đại Tinh Anh cùng chú ý!”
“Một người trẻ tuổi tài năng như vận hẳn là sẽ có tương lai rộng mở. Nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn, cậu ta đã mất đi cơ hội bước vào giới tu chân. Não của cậu ta đã trúng chiêu công kích tinh thần, tùng quả thể gần như rách nát hoàn toàn. Hơn nữa, độ khai phá linh căn của cậu ta đã rớt xuống chỉ còn 7%. Đây là độ khai phá gần như bằng với học sinh tiểu học. Cho dù cậu ta có thể thức tỉnh thì chỉ sợ cũng không thể tu luyện được nữa!”
Bài báo dùng giọng điệu vô cùng tiếc rẻ để đưa tin.
Trong các diễn đàn lớn, cư dân mạng còn bình luận đa dạng hơn nhiều.
Không ít người tiếc thương cho Lý Diệu: “Tiếc thật, nếu không có vụ việc ngoài ý muốn kia thì chắc cậu ta đã được Cửu Đại Tinh Anh đặc chiêu rồi. Bây giờ thì thảm quá!”
Cũng có rất nhiều người vui sướng trên nỗi đau của người khác, mỉa mai: “Ai bảo nó kiêu ngạo quá làm gì? Ai bảo nó diệt sạch trung tâm chỉ huy của đội xanh, lập tức đá mấy chục người khỏi trận đấu cơ chứ? Rất lợi hại nha! Giờ thì sướng rồi, một vụ ngoài ý muốn liền trở về con số không!”
Nhưng với phần lớn cư dân mạng thì đây cũng chỉ là một việc cỏn con chẳng quan trọng gì.
Trong thời đại tin tức bùng nổ này, tin tức chấn động lắm thì cũng chỉ nóng được tầm ba ngày. Huống chi sắp tới thi đại học rồi, mọi người điên cuồng tu luyện còn không kịp thì còn ai rảnh, suốt ngày đi chú ý tin tức về người khác cơ chứ?
Chẳng phải là một thiên tài ngã xuống thôi sao?
Liên bang lớn như vậy, mỗi ngày đều có không ít cường giả, thiên tài chết đi trong yên lặng vì một nguyên nhân nào đó, hoặc bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc bị yêu thú ăn mất, hoặc vì cạnh tranh giữa các tông phái.
Khi so sánh với bọn họ, Lý Diệu là cái gì chứ?
Sau vài ngày náo nhiệt, sự việc thảm khốc xảy ra trên Ma Giao đảo liền chìm xuống. Lý Diệu - “Ngôi sao mới chợt lóe rồi tắt” cũng bị mọi người quên mất.
… … …
Một tuần sau, trong phòng bệnh đặc biệt nghiêm trọng của bệnh viện đệ nhất Phù Qua thành.
Một khoang chữa bệnh lớn làm bằng kim loại, bên ngoài có khắc chằng chịt linh phù tạo thành một cái phù trận cực lớn.
Xung quanh phù trận còn có hơn trăm viên tinh thạch màu trắng ngà. Những viên tinh thạch hơi rung rung, tỏa ra sóng giúp con người ổn định tinh thần.
Lý Diệu nằm im trong khoang chữa bệnh. Dưới lớp chăn đơn màu trắng là cái cơ thể gầy yếu, khô quắt. Trên cơ thể hắn cắm đầy ống, trên trán còn dán một miếng linh phù trấn hồn an thần.
Dưới miếng linh phù, hai mí mắt của hắn giật liên tục như thể đang vùng vẫy trong một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp.
Triệu Thụ Đức và Tạ Thính Huyền đang đứng trước giường, nghe một bác sĩ mặc áo blouse trắng giải thích về bệnh tình của Lý Diệu.
“Cơ thể của trò Lý Diệu không có gì đáng ngại. Nhưng em ấy đã bị thương do chiêu công kích tinh thần của con vượn cự mục. Linh căn đã bị xé rách hoàn toàn, não rơi vào trạng thái vô cùng hỗn loạn!”
“Cơ thể của em ấy đã tự động rơi vào trạng thái “ngủ sâu” để bảo vệ não. Dưới trạng thái này, não của em ấy như một đỗ đen đang điên cuồng hấp thu năng lượng từ mọi nơi trong cơ thể. Hai vị nhìn này, mặc dù chúng ta đã liên tục tiêm cường hóa dược tề và dịch dinh dưỡng có năng lượng cao vào cơ thể em ấy như cũng chẳng làm nên chuyện gì.”
“Trong vòng một giây, não của em ấy lại tiêu hao hăng lượng bằng một tháng, thậm chí là một năm đối với não người bình thường!”
Vị bác sĩ thở dài, nói.
Triệu Thụ Đức nhíu chặt mày, hỏi: “Bác sĩ Cố, theo như kinh nghiệm của bác sĩ thì khi nào trò Lý Diệu sẽ tỉnh dậy? Còn nữa, linh căn của em ấy đã bị xé rách, độ khai phá linh căn chỉ còn có 7% thì sau khi tỉnh dậy, có bao nhiêu phần trăm em ấy có thể khôi phục lại?”
Vị bác sĩ cười khổ một tiếng, đáp:
“Hiệu trưởng Triệu, thật ngại quá, từ lúc tôi bước chân vào giới tu chân, tôi chưa từng gặp tình huống nào giống như của trò Lý Diệu! Con vượn cự mục công kích em ấy đã tiêm vào thuốc kích thích rồi bị biến dị. Nhưng vấn đề là loại thuốc kích thích kia lại là hàng giả. Không ai biết cụ thể thành phần của thuốc nên cũng không thể biết được chiêu công kích của con vượn đã biến dị đến mức độ nào. Hơn nữa, chẳng ai biết được chiêu ấy sẽ tạo ra hậu quả gì cho não con người… Với tình huống này, chúng ta chỉ có thể đợi!”
Vẻ u ám trên mặt của Triệu Thụ Đức càng ngày càng nồng nặc. Ông ta nói với giọng điệu hơi thất vọng: “Bác sĩ Cố, bác sĩ là minh tu sư đệ nhất Phù Qua thành này, am hiểu sâu sắc về lĩnh vực tinh thần mà cũng không biết được sao?”
Bác sĩ trả lời:
“Não của con người là cơ quan phức tạp, huyền bí nhất. Lĩnh vực tinh thần cũng là cái thế giới thần bí mà người thường không thể tưởng tượng được!”
“Từ lúc nền văn minh tu chân bắt đầu phát triển đến nay, chúng ta đã nắm rõ cấu tạo của cơ thể con người. Nhưng não bộ vẫn là một vùng cấm không thể nhìn trộm được!”
“Tôi cũng đã thử xâm nhập vào não của trò Lý Diệu, nhưng lại bị một sức mạnh điên cuồng ngăn cản, suýt chút nữa đã bị tẩu hỏa nhập ma… Xem ra loại thuốc kích thích này nhất định vô cùng lợi hại, đã đẩy lực công kích tinh thần của con vượn cự mục lên đến cực hạn!”
“Với tình hình này, chẳng ai biết được khi nào em ấy sẽ tỉnh lại. Nếu may mắn thì có thể mai sẽ tỉnh. Nhưng nếu không được may thì có lẽ sẽ “ngủ sâu” cả đời cũng chưa biết chừng.”
Ngừng một chút, vị bác sĩ nói tiếp: “Nhưng loại trọng thương khiến cho tùng quả thể bị xé rách, độ khai phá linh căng sụt giảm không phanh thế này thì trong gần 300 năm qua cũng đã có mấy trăm trường hợp. Phần lớn bệnh nhân đều biến thành phế nhân không thể tu luyện được nữa. Chỉ có một số rất ít người có thể khôi phục, nhiều nhất cũng chỉ tầm bảy, tám người thôi. Cho nên, nếu ngài hỏi tôi rằng trò Diệu có thể tu luyện được nữa không thì câu trả lời của tôi là… xác suất không vượt qua 1%!”
Triệu Thụ Đức thở dài một hơi, sự thất vọng hằn rõ trên mặt.
Ông ta đi đến một góc, khởi động cái tinh não trên tay ra. Trong quang màn liền xuất hiện một người đàn ông trung niên nho nhã. Người đàn ông trung niên này chính là trưởng lão của Xích Tiêu phái – Chu Ẩn!
“Không có hi vọng?” Chu Ẩn vừa nhìn thấy biểu cảm của Triệu Thụ Đức liền đoán ra tình hình, thong dong hỏi.
“Đúng vậy. Bác sĩ cũng không biết khi nào hắn sẽ tỉnh. Mặc dù tỉnh lại thì cũng chỉ có dưới 1% khả năng có thể tu luyện lại.” Triệu Thụ Đức nói, vô cùng tiếc rẻ.
Chu Ẩn gật đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Đúng là hơi đáng tiếc. Nhưng cũng chẳng có cách nào, giới tu chân chính là tàn khốc như vậy. Mỗi một giây đều có vô số thiên tài ra đời, cũng có vô số thiên tài ngã xuống. Muốn trở thành tu chân giả thì thiên phú, chăm chỉ, quan hệ, vận khí đều phải có, thiếu một thứ cũng không được. Hắn là thiên tài nhưng lại thiếu chút vận khí nên có thể trách ai được? Từ giờ trở đi, những tài nguyên vốn chuẩn bị cho hắn đều thu hồi về hết đi. Tôi nhớ rõ rằng trong trường của hiệu trưởng có Hách Liên Liệt và Tư Giai Tuyết cũng không tệ. Hãy đem những tài nguyên kia cho hai người kia đi!”
“Vâng. Mọi thứ đều nghe theo sắp đặt của Chu trưởng lão. Đúng rồi, tên Lý Diệu này lại gây ra chút hiểu lầm với Hách Liên Liệt khi ở trên Ma Giao đảo khiến Hách Liệt Liệt rất không vui. Lỡ Lý Diệu tỉnh lại, bọn hắn…”
Triệu Thụ Đức hỏi thử.
Chu Ẩn cười vô cùng nhã nhặn, nói: “Ban đầu tôi coi trọng Lý Diệu, xem hắn là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng. Nhưng bây giờ, hắn đã trở thành một phế vật rồi thì còn liên quan gì đến tôi nữa? Không cần lại nói về chuyện của hắn với tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Triệu Thụ Đức tắt tinh não, bước đến bên bác sĩ, thuận miệng nói: “Nếu ngay cả bác sĩ Cố cũng nói như vậy thì tôi cũng chỉ có thể nhìn thôi. Bác sĩ Cố, tôi đi trước… Thầy Tạ, còn ngài thì sao?”
Tạ Thính Huyền do dự một lát rồi mới trả lời: “Tôi chờ một chút nữa rồi đi.”
Triệu Thụ Đức gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khoảnh khắc Triệu Thụ Đức bước chân ra khỏi phòng, ông ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Diệu đang nằm trong khoang chữa bệnh.
Ánh mắt của vị hiệu trưởng trường Xích Tiêu trở nên lạnh lẽo vô cùng, như thể đang xem một bịch rác vô giá trị.