Tiểu cát nói: “Vòng đấu loại tổng cộng ba ngày. Sau ba ngày ấy, 600 thí sinh có thứ hạng cao nhất sẽ tiến vào trận chung kết!”
“Còn những thí sinh không đạt điểm khác sẽ bị đưa về chiếc Liêu Viễn.”
“Điểm khác biệt lớn nhất giữa trận chung kết và vòng đấu loại là… Những con yêu thú cực mạnh đang bị nhốt trong cái hang dưới mặt đất của Ma Giao đảo sẽ được thả ra. Thực lực của những con yêu thú này không phải là cấp bậc mà học sinh cấp ba có thể chống lại được!”
“Nếu học sinh nào có thể giết được bọn chúng thì điểm tích lũy cũng sẽ nhiều hơn giết những con yêu thú bình thường nhiều!”
“Ngoại trừ điểm đó ra thì 600 thí sinh đạt chuẩn sẽ bị chia ngẫu nhiên thành hai đội: xanh, đỏ. Hai đội có thể tùy ý công kích đối phương. Một khi “giết chết” đối thủ, nghĩa là khiến cho con hị hị của đối thủ phải phun keo bảo vệ ra thì tất cả điểm tích lũy của đối thủ sẽ thuộc về bạn!”
“Vậy thì nghĩa là không những phải chém giết yêu thú, mà còn phải đánh nhau với các thí sinh khác!”
Lý Diệu vừa nghĩ đến điều này thì cảm giác hưng phấn liền bùng ra.
Các thí sinh có thể tiến vào trận chung kết nghĩa là trên người họ có rất nhiều điểm tích lũy. So với việc phải hao tâm tổn trí đi giết yêu thú thì thà rằng đi tập kích những thí sinh thuộc đội khác. Chỉ cần “giết chết” một người thôi thì đã tương đương với giết mấy chục, thậm chí mấy trăm con yêu thú rồi!
Loại quy tắc thi đấu này chắc chắn sẽ thúc đẩy lòng hiếu chiến của từng thí sinh trẻ tuổi nhiệt huyết tràn đầy, kích thích họ phát huy toàn bộ tiềm lực!
Tiểu cát tiếp tục nói: “Về cơ bản thì quy tắc chính là như vậy. Trải qua hai ngày đấu chung kết, những thí sinh còn tồn tại đến gây phút cuối cùng sẽ được xếp hạng theo số điểm tích lũy của họ. Thứ tự càng cao thì càng có khả năng lọt vào mắt xanh của các giám thị trong các viện của Cửu Đại. Không những vậy, những thí sinh xuất sắc sẽ không phải thi đại học nữa mà được tuyển thẳng. Cho nên, Lý Diệu cố lên!”
“Tuyển thẳng!”
Cổ họng của Lý Diệu cũng trở nên hơi khô khốc. Hắn liếm môi vài cái rồi hỏi: “Tiểu cát, trong những đợt thi trước thì có bao nhiêu học sinh được tuyển thẳng mỗi kỳ?”
Con hị hị trắng tinh nghiêng đầu suy nghĩ, trong cơ thể nó phát ra tiếng “ong ong” nho nhỏ.
Lý Diệu nghe ra đây là tiếng máy móc vận hành với tốc độ nhanh. Chắc nó đang thu thập số liệu.
Sau một lát, tiểu cát nói:
“Trong ba đợt thi gần đây, tại sân thi đấu số 571 có bình quân là 51 thí sinh được tuyển thẳng. Cho dù không được tuyển thẳng thì cũng được “giảm điểm trúng tuyển.”
“Giảm điểm trúng tuyển? Nghĩa là gì?” Lý Diệu hỏi lại.
“Ví dụ, bạn có tu luyện thiên phú ở một phương diện nào đó. Mà cái phương diện đó lại rất thích hợp với một viện nào đó nhưng thực lực tổng hợp của bạn không quá mạnh nên thứ tự cuối cùng rơi vào số thứ một trăm lẻ mấy, hai trăm lẻ mấy. Thậm chí ngay khi trận chung kết vừa bắt đầu đã gặp phải con yêu thú quá mạnh nên không thể không rời khỏi trận đấu!”
“Tất cả những thứ kể trên đều không sao cả, chỉ cần giám thị của Cửu Đại nhìn trúng bạn thì sẽ ngay lập tức ký hợp đồng với bạn. Nội dung hợp đồng là bạn sẽ được ưu đãi giảm điểm đầu vào 5 điểm, 10 điểm, thậm chí còn nhiều hơn nữa!”
“Sướng vậy!”
Lúc này, Lý Diệu thật sự kích động.
Thi đại học! Đây chính là tình cảnh thiên quân vạn mã (1) đi qua cầu độc mộc! So sánh với “Hơn một điểm, trên vạn người” cũng không hề quá.
Nếu lập tức có mười, hai mươi điểm ưu đãi thì khả năng đậu vào Thâm Hải viện sẽ tăng vọt!
“Thật tốt quá! Cho dù mình không thể lọt vào 50 người cao nhất trong 3000 người, không có tư cách tuyển thẳng thì chỉ cần biểu hiện đủ xuất sắc, giành được một vị trí trong 5%, thậm chí 10% đủ tư cách được giảm điểm trúng tuyển thì chuyến đi này cũng đã không hề uổng phí!”
Lý Diệu cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cái cảm giác hưng phấn vô danh ấy khiến hắn cảm thấy sức lực tràn trề, nhiệt huyết sôi trào. Chỉ hận bây giờ không phải là sáng mai để có thể chém giết ngay lập tức.
“Không được! Mình phải bình tĩnh, phải ngủ nhanh. Mình phải giữ gìn thể lực và tinh thần thật tràn đầy mới được. Ngày mai, ngày mai mới là thời khắc quyết định vận mệnh!”
Lý Diệu nằm trên giường, đầu gối lên đôi tay, cố gắng ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ được.
Trong đầu hắn đều là hình ảnh Yêu Đao Bành Hải điều khiển chiến xa Huyền Điểu xuất hiện ở trên sân thể dục.
Cái loại khí phách không kiêng nể gì, đè ép toàn trường đã ghi dấu thật sâu trong đầu hắn, thật lâu vẫn không thể quên được.
“Mình… có thể trở thành Bành Hải thứ hai sao?”
Lý Diệu mở to đôi mắt, nhìn đốm rỉ sét trên trần nhà. Hắn trằn trọc mãi không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại khiến ván giường kêu “cót két” liên tục.
… … …
Trong lúc Lý Diệu còn đang trằn trọc trên giường thì trong một căn phòng đơn cách hai tầng ngay bên trên hắn, Tư Giai Tuyết đang tiếp đón một vị khách đặc biệt.
“Thầy Tạ, thật sự cảm ơn thầy. Em không ngờ rằng đích thân thầy đến đây ạ.”
Tư Giai Tuyết nói với thái độ vô cùng cung kính. Cô đang nghênh đón giáo viên Tạ Thính Huyền – chuyên gia luyện khí của Thâm Hải viện.
“Con bé này, gọi lão là ông là được rồi, không cần phải khách khí với ông như vậy đâu. Ông và ông của con là bạn thân gần trăm năm rồi. Nhớ ngày nào con vừa mới sinh ra, ông còn tự tay bồng con. Ha ha ha.”
Tạ Thính Huyền cười ha hả, nói. Sau đó, ông ta liền chuyển đề tài: “Con tìm ông Tạ là có chuyện gì? Nói trước là nếu về chuyện thi đấu thì ông Tạ cũng không thể tùy tiện nhắm một mắt mở một mắt cho con được đâu nha!”
Tư Giai Tuyết cười nhẹ, nói: “Thưa ông, sở trường của con là tính toán và phân tích số liệu. Sau này chắc cũng sẽ bước lên con đường tu chân giả quản lý. Mà Thâm Hải viện thì nổi tiếng về hệ luyện khí, chỉ sợ cũng không thích hợp với con… Cho nên ông yên tâm đi, con sẽ không khiến ông phải khó xử.”
Tạ Thính Huyền đỏ mặt, nói: “Con bé này, con đừng trách ông bụng dạ hẹp hòi. Làm giám thị thì sẽ liên quan đến nhiều mặt rất phức tạp, đôi khi phải nói rõ từ đầu.”
Tư Giai Tuyết gật đầu, lấy một cái tinh não từ trong túi ra rồi giơ ra, nói:
“Con hiểu mà, thưa ông. Lần này mời ông lại đây chủ yếu là muốn nhờ ông xem giùm con cái tinh não này… Đây là di vật của bà con, là đồ cổ của hơn một trăm năm trước. Vài ngày trước nó bị hư mất, con đã tìm người sửa rồi. Tuy nói là sửa rồi, sử dụng cũng không gặp trục trặc gì, nhưng con vẫn không biết có còn hư hỏng tiềm ẩn nào không nên mới muốn nhờ ông kiểm tra giùm một chút. Không biết có phiền ông không ạ?”
“Thì ra là vậy. Chuyện nhỏ ấy mà.”
Tạ Thính Huyền thở phào một hơi. Sau đó, sắc mặt của ông cũng tốt đẹp lên, ánh mắt quét sơ qua cái tinh não một cái liền “hử” một tiếng. Trong đôi mắt của ông lão tỏa ra vẻ vô cùng hứng thú.
“Đây là Quảng Lăng Thất Hình của Thiên Cầm môn, sản phẩm của 140 năm trước. Nó là đồ cổ vô cùng hiếm thấy đấy. Nó được bảo dưỡng rất tốt, không tệ, không tệ! Con nói là đã tìm người sửa qua rồi? Ngày nay, số người còn có thể sửa chữa loại tinh não này không nhiều lắm đâu. Để ông nhìn thử, lỡ mà cấu tạo bên trong bị phá hủy mất rồi thì quá đáng tiếc!”
Tạ Thính Huyền vừa vẫy nhẹ tay phải một cái, cũng không thấy ông ta thi triển phép thuật gì mà cái tinh não liền bay vào lòng bàn tay của ông rồi xoay tròn. Sau đó, như thể có một bàn tay vô hình đang khống chế, từng linh kiện trong cái pháp bảo từ từ tách rời khỏi chủ thể, uyển chuyển nhẹ nhàng nổi lơ lửng trong không khí rồi để lộ ra cái cấu tạo huyền ảo, phức tạp bên trong.
“Đây là…”
Nhìn thấy bên trong cái tinh não đồ cổ này lại có cấu tạo tản nhiệt kiểu hiện đại, nhưng lại vô cùng ăn khớp với cái miếng tản nhiệt có phong cách cổ điển của cái tinh não hình trụ như thể vốn dĩ đã như vậy khiến Tạ Thính Huyền không khỏi sửng sốt.
“Sao vậy ông? Có vấn đề gì ạ?” Tư Giai Tuyết bắt đầu sốt ruột.
“Nhóc con, đây là lỗi của con nha.” Tạ Thính Huyền kéo dài giọng ra, nói.
“Con, con làm gì ạ?”
Tư Giai Tuyết không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hiện lên một chút lo lắng, khó hiểu.
Tạ Thính Huyền nhìn cô một cái, thấy cô thật sự không hiểu mới chau mày, nói:
“Nhóc con, cái tinh não này rõ ràng được cao thủ sửa chữa.”
“Vị cao thủ này còn thiết kế lại kết cấu của nơi đặt miếng tản nhiệt, ý tưởng vô cùng sáng tạo. Hơn nữa, cách thức rắp láp cũng vô cùng khéo léo, hoàn mỹ. Cái sửa đổi này đảm bảo củng cố kết cấu và hiệu suất tản nhiệt. Hơn nữa, vị kia còn tạo ra chỗ trống để nâng cấp, thậm chí có thể sử dụng phương pháp như vậy để lắp thêm một miếng tản nhiệt, tạo ra bộ tản nhiệt có hiệu năng cao hơn. Nó có thể giúp hiệu suất của cái tinh não này tăng lên trên 10%!”
“Đối với tinh não cổ có hiểu biết sâu như vậy, phương pháp lại vô cùng cao siêu nhưng thế thì hẳn là luyện khí sư đúng không?”
“Phải biết, mỗi một luyện khí sư đều có tôn nghiêm của chính mình. Họ vô cùng tin tưởng vào tác phẩm của mình. Con chọn người ta sửa cho con mà lại không tin vào người ta, còn nhờ ông kiểm tra lại cho con. Đây nghĩa là con đang xỉ nhục người ta đó!”
“Lỡ mà người kia biết được chuyện này thì không những sinh ra ác cảm với con, mà thậm chí còn giận cá chém thớt với ông. Không chừng một ngày nào đó sẽ tìm ông đòi thi đua cao thấp. Chính là để nhìn xem rốt cuộc thì ông có đủ tư cách để kiểm tra lại tác phẩm của người kia hay không!”
“Nghiêm trọng dữ vậy?” Tư Giai Tuyết hoảng sợ.
“Con không phải luyện khí sư nên đương nhiên không biết quy củ của người trong giới. Mỗi một cái tác phẩm đều là tâm huyết của luyện khí sư, giống như con của bọn họ vậy. Nên tuyệt đối không cho phép người khác sửa chữa vào! Ví dụ con muốn làm như vậy thì ít nhất phải hỏi trước người kia một tiếng. Khi nào được người kia cho phép thì ông mới có thể kiểm tra lại. Con đã nói với người ta chưa?”
Vẻ mặt của Tư Giai Tuyết vô cùng mờ mịt, lắc đầu.
“Hầy. Cũng do ông chủ quan. Ông tưởng là con chỉ tìm đại ai đó sửa một chút, không ngờ rằng con lại nhờ được cao thủ chân chính. Giờ thì hơi phiền phức rồi!” Tạ Thính Huyền hơi sầu lo, nói.
“Nhưng, nhưng con chỉ tìm đại một người sửa một chút thôi. Con tìm bạn học của con mà.”
Tư Giai Tuyết nói lắp bắp.
“Cái gì! Bạn học của con… học sinh cấp ba?”
--------------------------------
(1) Thiên quân vạn mã: Số lượng vô cùng đông