Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 72: Chương 72: Thằn lằn biến thành khủng long




Suốt một ngày, Lý Diệu đều ở trong bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát.

Hắn không biết các bác sĩ đã dán bao nhiêu miếng linh phù lên người mình, rồi còn đưa hắn vào 17 – 18 cái máy kỳ lạ. Đã vậy còn có bốn minh tu sư chuyên tu luyện về sức mạnh tinh thần tính thôi miên hắn để dò xét não của hắn.

Não của Lý Diệu được linh hồn mạnh mẽ của Âu Dã Tử khai phá nên đã trở nên vô cùng rộng mở. Bốn minh tu sư mày mò hồi lâu nhưng cũng chẳng dò xét được gì. Cuối cùng đành đưa ra kết luận rằng… Bởi vì linh căn bị xé rách nên não của Lý Diệu đã mất đi phản ứng sóng điện não giống như phần lớn người bình thường.

Tóm lại, sau khi hắn bị kiểm tra, đo lường đủ kiểu đến tận 2 giờ chiều thì bệnh viện đệ nhất Phù Qua thành đưa ra báo cáo chẩn đoán là… Cơ thể của Lý Diệu không có gì đáng lo, chỉ là vừa hôn mê một tháng nên các cơ quan trong cơ thể đang vô cùng suy yếu. Phải tẩm bổ tầm nửa năm đến một năm thì các chức năng của cơ thể hắn mới có thể khôi phục bình thường.

Nhưng Lý Diệu tự biết rằng cơ thể hắn bị như vậy là do quá trình tiêu hóa mảnh ký ức của Âu Dã Tử đã tốn quá nhiều năng lượng.

Chỉ cần hắn dùng “kình thôn đại pháp” ăn mấy bữa, thì dăm ba ngày là liền khôi phục lại ngay thôi.

Cái gì mà nửa năm, một năm chứ, đúng thật là trò đùa!

Sau đó, một vị bác sĩ mặt mày nghiêm trọng bước đến trước giường bệnh của hắn rồi dùng vẻ mặt như đã bị táo bón nhiều năm liền giảng giải cho hắn nghe. Bởi vì hắn bị một con vượn cự mục biến dị do tiêm thuốc kích thích công kích nên linh căn của hắn đã bị xé rách hoàn toàn, độ khai phá linh căn cũng rớt xuống tận đáy, chỉ còn lại có 7%, có khả năng cả đời này đều không thể tu luyện được nữa.

Dù vậy, vị bác sĩ mong là hắn có thể vực dậy, tiếp tục sống sót, cho dù thân có tàn như chí vẫn không tàn, đừng từ bỏ hi vọng, vân vân…

Lý Diệu cẩn thận đọc báo cáo chẩn đoán bệnh, rồi lại nhìn tấm hình chụp não bộ. Hắn đẩy khả năng tính toán lên đến mức cao nhất rồi tính toán thật nhanh, suy đoán nguyên nhân kết quả.

Rất nhanh sau đó, đôi mắt của hắn sáng lên. Hắn đã nghĩ ra một khả năng.

“Mình đã đoán ra đại khái tại sao tùng quả thể của mình đột nhiên bị xé rách, độ khai phá linh căn sụt giảm rồi!”

“Nếu một người gầy yếu cao 1m8, nặng 50kg đột nhiên biến thành một người vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc nặng 150kg, cao lên đến 2m5 chỉ trong vòng một ngày vì một nguyên nhân kỳ quái nào đó… Thì da, cơ bắp, mạch máu và xương của hắn khẳng định sẽ không chịu nổi. Chắc chắn chúng sẽ bị nứt toác ra hết lần này đến lần khác để đuổi kịp tốc độ phát triển của cơ thể!”

“Mỗi một lần nứt ra đều sẽ khiến hắn mạnh lên một chút!”

“Mà linh hồn mình đã cắn nuốt rất nhiều mảnh ký ức của Âu Dã Tử khiến linh hồn điên cuồng phát triển đến nỗi đâu phải chỉ là một người gầy 50kg biến thành 150kg có thể so sánh được?”

“Linh hồn của mình quả thật là như thể một con thằn lằn nhỏ biến thành khủng long bạo chúa thời tiền sử!”

“Bởi vì linh hồn lớn mạnh lên quá nhanh, tùng quả thể không thể đuổi kịp tốc độ sinh trưởng nên chỉ có thể nứt ra, lành lại, rồi lại nứt ra liên tục”!

“Mà lúc “thằn lằn nhỏ” vừa mới biến thành “khủng long bạo chúa” thì đương nhiên làn da sẽ rách toác, nhìn thoáng qua thì chỉ thấy máu tươi đầm đìa. Trước khi cắn nuốt vô số con mồi để bổ sung năng lượng thì thoạt nhìn đúng là có vẻ “vô cùng yếu ớt” như thể đang bị trọng thương, hơi thở thoi thóp!”

“Nhưng chỉ cần có đủ “con mồi” thì…”

Đôi mắt của Lý Diệu tỏa sáng lập lòe, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười hung tàn.

“Cho nên, người ta đều cho rằng mình bị trọng thương, vô cùng yếu ớt, biến thành phế vật!”

“Nhưng họ lại không biết được rằng không phải mình yếu, mà là… mạnh đến mức cơ thể cũng không chịu nổi!”

Môi của Lý Diệu cong lên tạo thành một nụ cười quỷ quái, nhưng trong mắt của bác sĩ thì nụ cười này lại hơi ngu đần.

Bác sĩ Cố còn tưởng rằng hắn nghe xong tin dữ, tạm thời không thể chấp nhận sự thật… Âu cũng là chuyện bình thường, làm gì có thiên tài tu luyện nào có thể ngay lập tức chấp nhận sự thật rằng mình đã biến thành phế vật chứ?

Chuyện này cũng không phải chỉ vài câu an ủi là qua được, chỉ hi vọng thời gian có thể từ từ xoa dịu vết thương trong lòng của vị “yêu tinh” này.

Bác sĩ Cố thở dài, vỗ vỗ vai Lý Diệu rồi rời khỏi phòng bệnh.

Một lát sau, ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân giậm đùng đùng như thể hai cái búa sắt thay phiên nhau nện xuống sàn.

“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”

Một người đàn ông trung niên mặc đồ quân đội màu đen bước nhanh vào phòng bệnh.

“Một lão binh đã xuất ngũ vào đây làm gì cơ chứ?” Lý Diệu hơi khó hiểu, nghĩ thầm.

Người đàn ông trung niên này mặc một bộ quân phục màu đen, chỉ là trên vai không có quân hàm, nhìn sơ qua là đã có thể đoán ra rằng ông ta chính là binh lính đã xuất ngũ.

Trên cơ thể của người này có rất nhiều thương tật, tay trái và chân trái đều dùng tay chân giả thay thế, ngay cả mắt trái cũng là viên ngọc thạch gắn vào. Trong “tròng mắt” còn có khắc vô số linh phù, tạo thành từng vòng phù trận tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt, nhìn có chút rợn người.

“Trò Lý Diệu, tôi là người đại diện cho “Hiệp hội thương binh Liên bang”, đến đây để tuyên bố về những bồi thường của Liên bang cho trò!”

Vị thương binh khép hai chân lại thành tư thế nghiêm, chào theo kiểu quân đội với Lý Diệu.

“Bồi thường?”

Lý Diệu sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ra vấn đề.

Tuy hắn biết chính mình không bị thương, không phải phế vật, nhưng người khác lại không biết chuyện này.

Cuộc thi khiêu chiến cực hạn là do quân đội Liên bang chủ trì, bây giờ xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến rất nhiều thí sinh tử vong nên đương nhiên quân đội sẽ bồi thường thỏa đáng.

Hơn nữa, sự việc ngoài ý muốn lần này xảy ra là do có một tuyển thủ lén mang theo thuốc kích thích vào trường thi. Ban tổ chức không phát hiện ra thuốc kích thích trước khi thi nên cũng được coi như là sơ sẩy của quân đội.

Cho nên, vì đền bù lỗi lầm này, phần “bồi thường” này nhất định không thể thiếu, không chừng còn là một con số cực lớn!

Thông qua lời giới thiệu của vị thương binh này, Lý Diệu biết rằng mình đã không đoán sai. Sự việc ngoài ý muốn phát sinh trên Ma Giao đảo đã lọt vào tai của các quan chức cấp cao trong quân đội.

Ngoại trừ việc truy tra đầu sỏ gây tội, họ còn suy xét xem nên bồi thường như thế nào cho các thí sinh đã thương vong.

Với những học sinh đã hi sinh ngoài ý muốn thì thật ra cũng dễ làm, trợ cấp theo tiêu chuẩn của binh sĩ Liên bang đã hi sinh là được.

Nhưng với người bị thương như Lý Diệu thì lại có chút khó xử.

Bởi vì thương tật của hắn nói nhẹ cũng không nhẹ, mà nói nặng thì cũng không phải nặng.

Nếu nói nhẹ thì đúng là nửa cọng lông hắn cũng không mất, điều dưỡng nửa năm, một năm là đã bình thường lại, có thể tung tăng nhảy nhót.

Nhưng nếu nói nặng thì cũng đúng. Hắn vốn là một thiên tài tu luyện, chỉ cần có thời gian, rất có thể sẽ trở thành một tu chân giả có tương lai sáng lạn. Nhưng lại vì chuyện ngoài ý muốn này mà hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng tu luyện.

Đối với những người đam mê tu luyện thì thà chết đi còn hơn là chịu đựng loại vết thương này.

Hai luồng ý kiến tranh chấp không phân thắng bại. Cuối cùng, nghe nói các quan chức cấp cao trong quân đội đã xem video ghi lại quá trình thi đấu của Lý Diệu trên Ma Giao đảo.

Có lẽ họ đã bị đả động bởi biểu hiện xuất sắc của Lý Diệu nên cuối cùng đã quyết định dùng mức bồi thường của “thương binh cấp 1 của Liên bang” để bồi thường hắn.

“Thương binh cấp 1 của Liên bang!”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lý Diệu vẫn bị sốc khi nghe thấy mức bồi thường này.

Hàng năm, Tinh Diệu Liên bang đều phải đối mặt với vô số yêu thú xâm lấn. Mảnh đất này đã phải chiến đấu suốt 500 năm, máu lửa bom đạn chưa bao giờ hoàn toàn ngừng lại nên địa vị của quân nhân rất cao.

Vì nhờ vào những quân nhân rải máu, rơi đầu, chống cự đám yêu thú nhiều vô tận ở tiền tuyến nên người dân mới có cuộc sống bình an ở hậu phương. Cho nên người thường luôn luôn vô cùng tôn kính, ngưỡng mộ, yêu mến quân nhân!

Và đương nhiên những chiến sĩ đã hi sinh, hay bị trọng thương trong cuộc chiến rồi biến thành thương binh thì cũng đều được xã hội tôn sùng!

Thương binh được chia thành bốn cấp.

“Thương binh cấp 1” chỉ đứng sau mỗi “thương binh đặc biệt”. Trên thực tế thì phải bị thương nặng như vị quân nhân đang đứng trước mặt hắn này, phải thiếu một tay một chân, còn mất một con mắt thì mới được xem là “thương binh cấp 1”!

Sau khi xuất ngũ, thương binh cấp 1 chẳng những mỗi tháng được hưởng món trợ cấp kếch xù từ Liên bang, mà còn được đi miễn phí suốt đời các loại phương tiện giao thông công cộng như “tàu điện ngầm tinh thạch”, “tàu siêu tốc tinh thạch”, “thuyền bay công cộng”,…!

Ngoại trừ hai thứ kể trên, thương binh còn được giảm giá tùy theo cấp bậc ở phần lớn các tiệm cơm, nhà hàng, khách sạn, cửa hàng trong Liên bang.

Nếu chủ tiệm biết có một thương binh cấp 1 đang ở trong tiệm của mình thì nhiều khi người thương binh đó còn được miễn phí hoàn toàn, chuyện này cũng rất thường thấy.

Tinh Diệu Liên bang chính dựa vào những tướng sĩ dũng mãnh bất khuất ngoài tiền tuyến, và dân chúng có tinh thần thượng võ, sùng bái kẻ mạnh, ủng hộ quân nhân, ở hậu cần cùng nhau xây dựng nên mới có thể tồn tại, phát triển không ngừng trong Thiên Nguyên giới có muôn vàn yêu thú hoành hành, rồi trở thành bá quyền (1) đệ nhất!

---------------------------------------

(1) Bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng, hoặc khống chế nước khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.