Ba gã học sinh của lớp chọn không ngờ rằng Lý Diệu dám chủ động tấn công trước, càng không ngờ rằng hắn có thể tấn công một cách hung hãn như vậy nên nháy mắt cái đã mặt mặt cắt không còn giọt máu!
Nhưng phản ứng của bọn họ đúng là nhanh nhẹn hơn Triệu Lượng nhiều. Gã học sinh đang đứng đối diện Lý Diệu lập tức đan hai bàn tay vào nhau rồi đè xuống, vòng eo gập lại theo một tư thế vô cùng kỳ dị. Đầu gối của Lý Diệu đập vào tay của hắn tạo thành một tiếng “bụp!” vang lên rõ to. Lúc này, hắn đã có thể miễn cưỡng ngăn lại đòn tấn công của Lý Diệu nhưng miệng lại phát ra một tiếng kêu la, vẻ mặt cũng biểu lộ vẻ đau đến muốn chết... Hai tay của hắn đã bị chiêu thúc gối của Lý Diệu làm cho nứt xương!
Hai gã học sinh còn lại cũng phát động công kích từ sau lưng Lý Diệu, âm mưu kiềm chế hắn lại.
“Bụp bụp!”
Lý Diệu không thèm né tránh. Hắn trực tiếp nghênh đón đòn tấn công từ phía sau của hai gã học sinh kia. Đòn đánh của hai người đá trúng vào eo của hắn nhưng chúng lại cảm giác như mình vừa đá trúng một bao cát được ép chặt cát bên trong. Sau khi nhận đòn, cơ bắp của Lý Diệu liền rung lên theo nhịp điệu kỳ dị, bỗng chốc, lực tác động của đòn đánh đã biến mất!
“Khả năng chịu đòn mạnh quá vậy!”
Hai gã học sinh sởn tóc gáy, cảm giác được nhịp điệu rung động kỳ dị của cơ bắp trên người Lý Diệu. Họ biết đây chính là chiêu thức làm phân tán lực va đập vô cùng cao thâm mà chỉ có những cường giả đã từng luyện tập bộ võ “bài đả công” dưới sự chỉ dẫn của những cao thủ chuyên nghiệp thì mới có thể làm được.
“Có nhầm không vậy! Thằng nhóc này thật sự là một con quái vật! Thực lực không thua kém Hách Liên Liệt là bao, vậy tại sao lại là “tạp ngư” trong lớp bình dân cơ chứ? Bộ tất cả giáo viên của trường đều bị mù rồi hả!”
Ba gã học sinh liếc nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của nhau.
Lý Diệu thì vẫn không thèm để ý đến thế công của hai gã kia, hai đầu gối lại ra đòn nhanh, mạnh như chúa tể sơn lâm xuống núi. Trong vòng một giây ngắn ngủi, hắn đã tung ra liên tiếp 11 lần thúc gối!
Gã học sinh đứng đối diện hắn đã không chống đỡ nổi nữa, kêu thảm một tiếng rồi ngã ngửa ra đất.
Tình huống không thể đoán trước này khiến những khách quý hô lên hết đợt này đến đợt khác. Tất cả người xem đều không ngờ rằng dưới sự vây công của ba học sinh trong lớp chọn mà một “tạp ngư” của lớp bình dân lại có thể dùng thuần túy sức mạnh và tố chất cơ thể để phá vỡ vòng vây!
Lý Diệu nở một nụ cười dữ tợn rồi tựa như con hổ đói lâu ngày vồ dê, bước nhanh lên trước đuổi theo hai gã học sinh và thằng đồng đội đã bị nứt xương hai tay, điên cuồng tấn công.
Chiêu thức của hắn thật sự không có gì huyền diệu, mỗi một quyền đều là trực tiếp tung ra, càng không có ẩn chứa biến hóa khó lường gì. Thậm chí, ba gã học sinh đều có thể đoán ra quỹ đạo ra đòn tiếp theo của hắn.
Nhưng dù có nhìn thấu thì bọn họ cũng không tìm ra cách phá giải. Bởi vì quyền lực của Lý Diệu quả thật rất kinh dị, mà khả năng chịu đòn cũng mạnh mẽ quá mức.
Rõ ràng là Lý Diệu chỉ đua tố chất cơ thể. Một chọi ba, bọn mày đánh tao ba quyền, tao đáp trả lại một quyền – chỉ như vậy mà thôi!
Đối với người đã quen với việc chịu đòn của cao thủ quái thai như “Yêu Đao Bành Hải” thì với Lý Diệu, mấy đòn công kích của ba gã học sinh này chẳng khác nào gãi ngứa. Mà nắm đấm của hắn thì cho dù chỉ lướt sơ qua mặt của chúng thôi, cũng đã đủ để chúng đau chảy nước mắt!
Sau một lát, ba gã học sinh liếc nhau rồi bỗng nhiêu huýt sáo một cái, đồng thời chạy trốn theo ba hướng khác nhau!
Đối mặt với một người thường trong lớp bình dân mà ba đấng tinh anh trong lớp chọn lại chọn lựa phương án chạy trối chết!
“Đây chính là chiến thuật mà ba em này đã luyện tập vài tháng, chuyên môn dùng để đối phó Hách Liên Liệt. Không ngờ cuối cùng, cái chiến thuật này lại được dùng để ứng phó với một học sinh trong lớp bình dân. Quả thật là...”
Trong khu vực dành cho khách quý, vẻ mặt của giáo viên hướng dẫn của ba người hết sức phức tạp. Ba học sinh đã vận dụng chiến thuật vô cùng thích đáng làm hắn cảm thấy đôi chút vui mừng, nhưng phần lớn lại cảm thấy xấu hổ và kinh ngạc.
Lý Diệu không hề do dự mà gắt gao ép sát phía sau một gã học sinh trong bộ ba, cứ mỗi một bước chân lại kéo gần khoảng cách giữa hai người lại gần nửa mét. Khi thấy khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút, gã học sinh chạy trước thật sự sắp khóc luôn rồi.
Hai thằng đồng bọn thấy thế liền dứt khoát thay đổi tuyến đường, vòng đến sau lưng Lý Diệu bắt đầu quấy rầy bước chân của hắn.
Lúc này đây, phong cách chiến đấu của bọn họ đã thay đổi rõ ràng. Họ không công kích yếu điểm trên cơ thể của Lý Diệu nữa mà chỉ quấy rầy bước chân của Lý Diệu, cố gắng kéo dài thời gian làm cho gã học sinh chạy trước có thể kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Khi Lý Diệu đã bị quấy rầy đến phát bực, xoay người lại công kích một trong hai người thì người đó liền dứt khoát quay lưng chạy mất.
Hễ mà Lý Diệu đuổi theo không bỏ thì hai gã đồng bọn còn lại lại bám theo hắn, đổi vai thành “người quấy rầy”!
“Ba trò này không phải là ba người có thực lực mạnh nhất trong lớp chọn, nhưng đầu óc của các trò ấy lại thông minh nhất! Một khi bộ chiến thuật “chạy trốn – quấy rối” này được thi triển thì cho dù là Hách Liên Liệt cũng không thể dễ dàng tóm được bọn họ. Nhóc con lại có thể nghĩ ra cách phá giải nào được chứ?”
Nhìn chằm chằm cái quang màn cỡ lớn, giáo viên hướng dẫn của ba học sinh kia cứ lầm bầm lầu bầu. Sau đó, người giáo viên lại ngước nhìn cái đồng hồ trên quang màn rồi bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.
“Thời gian còn lại không còn nhiều lắm nha, trò Diệu!”
Giờ phút này đã là 2 giờ 59 phút 30 giây chiều! Cách thời điểm chính thức kết thúc còn 30 giây!
Kỳ tích – sẽ xuất hiện sao?
Tất cả khách quý đều vứt bỏ những khung hình khác, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào khung hình đang phát trực tiếp cảnh Lý Diệu lấy một chọi ba. Cho dù mọi người có nghĩ đến nổ não cũng không thể nghĩ ra được cách nào mà Lý Diệu có thể xoay chuyển cục diện bế tắc này. Nhưng mọi người lại không kiềm chế được mà mong chờ – mong chờ kỳ tích xuất hiện!
27 giây... 26 giây... 25 giây...
Ba gã học sinh của lớp chọn đã đẩy tốc độ lên đến cực hạn. Cứ cắm đầu chạy điên cuồng, chạy đến mức mặt đỏ bừng, mắt mũi xô lệch! Kẻ đáng thương đang bị Lý Diệu đuổi theo sau thì chạy đến mức le lưỡi, sùi bọt mép, nhưng vẫn điên cuồng chuyển động chân như thể thứ đang đuổi theo hắn là một con yêu thú siêu cấp hung ác!
7 giây... 6 giây... 5 giây...
Hai chân của kẻ đáng thương đang bị Lý Diệu theo sau bỗng nhiên nhũn ra rồi té nhào xuống mặt đất, ôm đùi lăn lộn... Là do vận động quá độ, sức lực tiêu hao quá mức nên đã bị rút gân ở đùi!
Hai người đồng đội của hắn đồng thời hét lên lấy dũng khí, nhảy bật lên rồi ôm chầm lấy Lý Diệu!
3 giây... 2 giây... 1 giây...
Lý Diệu quát lớn một tiếng, cơ bắp trên người căng phồng lên rồi trực tiếp đánh bật hai gã học sinh ra khiến chúng bị hất bay rồi té nhào xuống đất.
Lúc này đúng là 3 giờ 00 phút – thi đấu kết thúc. Một chuỗi tiếng chuông trong trẻo vui tai vang lên khắp khuôn viên trường.
“Chúng ta thắng rồi!”
“Chúng ta đã kiên trì đến giây phút cuối cùng!”
Đầu tiên, ba gã học sinh sửng sốt, sau đó chính là nhảy cẫng lên trong vui sướng. Họ ôm nhau, vừa khóc vừa cười như thể người mà họ vừa phải đối chọi không phải là một học sinh trong lớp bình dân mà bậc vương giả của trường này như Tư Giai Tuyết hay Hách Liên Liệt vậy!
“Tôi có phiếu tham gia dự thi!”
Gã học sinh đầu tiên lấy cái hộp có hoa văn tinh mỹ từ trong ngực áo của mình ra, vung vẩy điên cuồng, hò hét lớn tiếng.
“Tôi có phiếu tham gia dự thi!”
Gã học sinh thứ hai cũng giơ cao cái tờ phiếu của mình, trên mặt tràn đầy vẻ sung sướng khi sống sót sau tai nạn, vui mừng đến mức bật khóc.
“Tôi... phiếu tham gia dự thi của tôi đâu?”
Gã học sinh thứ ba sờ khắp người nhưng vẫn không đụng đến thứ gì. Sửng sốt một lúc, tựa như nghĩ đến điều gì, khuôn mặt của hắn lập tức trắng bệch ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Diệu.
Lý Diệu ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghiêng đầu, cẩn thận xem xét cái hộp pháp bảo trong tay mình rồi phát hiện bên trong có một tấm thẻ bán trong suốt mỏng như cánh ve. Trên tấm thẻ có vẽ một cái đảo nhỏ hẹp mà dài màu đen, phía dưới có khắc ba chữ “Ma Giao đảo”.
Ma Giao đảo chính là một trong những địa điểm thi đấu của cuộc thi thách thức cực hạn của thiếu niên toàn Liên Bang!
Lý Diệu huýt sáo nhỏ một cái, rút tấm phiếu tham gia dự thi ra cất vào trong ngực áo của mình rồi nở một nụ cười vô cùng sáng lạn với con hị hị đang nổi lơ lửng trong không khí.
Tất cả các khách quý đều ồ lên!
“Nó, nó giật được một cái hộp khi nào vậy? Sao tôi lại nhìn không thấy nhỉ?” Đa số mọi người quay mặt nhìn nhau kinh ngạc, quả thật không thể tin vào hai mắt của mình.
Trong khu vực dành cho khách quý số 1, Chu Ẩn nhịn không được gật đầu mỉm cười, nói: “Không tệ! Cơ thể của nhóc con này thật sự cường tráng, như là “luyện thể giả” đã chuyên môn rèn luyện thân thể ở Tây Bắc đại địa vậy. Mà ngón tay của nhóc này cũng rất là linh hoạt, có thể im hơi lặng tiếng cuỗm mất một phiếu tham gia dự thi của người khác. Bàn tay này vô cùng thích hợp dùng để chế tạo và duy tu pháp bảo, quả thật là bàn tay của luyện khí sư! Trong giới tu chân bây giờ, thứ thiếu nhất chính là loại thiên tài kết hợp như vậy! Thật sự không tệ chút nào!”
Lúc này, người thư ký của vị trưởng lão bước đến rồi nói thầm vài câu vào tai hắn.
“Hử? Có chuyện như vậy?”
Ánh mắt ôn hòa như nước của Chu Ẩn nhìn vào Hách Liên Bá, nói: “Nghe nói, con trai của quản lý và cậu học trò Lý Diệu này có chút hiểu lầm?”
Hách Liên Bá nhướn mày lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngờ vực: “Không thể nào! Sao từ trước đến giờ tôi không hề nghe thấy Tiểu Liệt nói qua? Nhưng thanh niên đang tuổi sức sống tràn trề, lâu lâu cãi nhau vài câu cũng là chuyện bình thường. Người ta có nói không đánh không quen còn gì, biết bao người anh em cùng sống chết chẳng phải cũng đều kết nghĩa sau trận đánh nhau? Có lẽ hai cậu nhóc có chút hiểu lầm, nhưng cũng không có gì, ai mà luôn để trong lòng chứ?”
Chu Ẩn gật đầu chậm rãi, nói: “Vậy là tốt rồi. Con của quản lý cũng là nhân tài hiếm có, nếu xét trên phương diện thực lực thì cậu ấy tốt hơn trò Diệu này nhiều. Hai người đều có tiền đồ rộng lớn, không đáng thù hằn lẫn nhau chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy nhỉ?”
Hách Liên Bá gật đầu liên tục, nói vô cùng chân thành: “Đúng vậy! Đúng vậy! Lời nói của Chu trưởng lão thật chí lý! Đúng rồi, hiệu trưởng Triệu, tôi nghe nói gia cảnh của trò Diệu không được tốt lắm. Không phải trường mình có một quỹ chuyên dùng để trợ cấp cho học sinh nghèo sao? Tôi kiến nghị lấy ra 10 ngàn đồng từ trong quỹ này, cộng thêm cá nhân tôi đóng góp thêm 10 ngàn nữa là 20 ngàn đồng làm học bổng cấp cho trò Diệu, để khen thưởng cho biểu hiện xuất sắc của trò ấy trong cuộc thi vừa rồi... Chu trưởng lão, ý ngài thế nào?”
Chu Ẩn cười nhẹ, nói: “Đây đều là sự việc của quý trường, tôi không nhúng tay vào. Tóm lại, tố chất của những học sinh đợt này không tồi, tôi rất hài lòng. Hiệu trưởng Triệu, quản lý Hách Liên, và tất cả các vị đang ngồi ở đây đều có công lao.”
Sau khi Chu Ẩn nói ra những lời này, trái tim của Hách Liên Bá mới lại trở về trong lồng ngực. Hắn cảm thấy mình giống như vừa chui từ trong nhà tắm ra vậy, hồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng hắn.
“Lý Diệu!” Đáy mắt của Hách Liên Bá lóe lên một tia sáng ác độc, nhớ kỹ cái tên này.
.........
Trên sân thượng khu phòng học số 1, Hách Liên Liệt và Tư Giai Tuyết đang mỗi người đứng một bên xem danh sách mười người có được phiếu tham gia dự thi trong cái tinh não mini trên tay mình.
“Vài học sinh có thực thực tương đối mạnh trong lớp đều đã bị chúng ta đánh trọng thương, rời khỏi cuộc đấu. Không biết tám người may mắn còn lại có thể cùng chúng ta đến Ma Giao đảo là ai?” Hách Liên Liệt vừa cười vừa chạm chạm vào cái màn hình.
Nháy mắt cái, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại. Vẻ mặt của hắn bây giờ trông như một cái mặt nạ da người được dán vụng về trên mặt, cũng giống như vừa mới bị người hung hăng đấm một quyền.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Giai Tuyết cũng biểu hiện ra vẻ hơi khó hiểu, trong đôi mắt sạch sẽ như nước cũng tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Lý Diệu?” Hai người cùng nói ra một cái tên, nhưng ý nghĩa sâu xa trong hai từ đó lại hoàn toàn khác nhau.