Editor:HamNguyet
Nhìn ra Vương Tử quẫn bách,lão tổ Vệ gia không cần phải nhiều lời
nữa,bàn tay đặt trên cửa đá hơi hơi dùng sức,linh khí theo bàn tay cuồn cuộn không ngừng đổ xuống,cửa đá thật lớn chậm rãi mở ra.
Đột nhiên bắn ra cường quang làm cho ánh mắt Vương Tử nheo lại,nguyên lai là từ trong cửa đá bắn ra,đợi cửa đá mở ra toàn bộ,Vương Tử mới nhìn thấy rõ tình hình bên trong cánh cửa,thạch thất ước chừng khoảng năm mươi bình phương,bên trong là một trận pháp thật lớn!
Trận văn phức tạp,vẽ văn lộ rậm rạp,không ngờ lại là một trận pháp thâm ảo như thế,nội tâm Vương Tử ẩn ẩn có chút kích động,tỉ mỉ nhìn văn lộ trận pháp,điều động toàn bộ ký ức thần thức.
“Đây là trận pháp truyền thừa của Vệ gia ta!”lão tổ Vệ gia không có chú ý tới hành động Vương Tử,chỉ nghiêm túc nhìn trận pháp nói đến.
“Trận pháp như vậy,Tu Chân giới có người thể có vẽ ra?” Nghe được lão tổ Vệ gia nói chuyện,Vương Tử hỏi.
“Trận pháp như thế,người Tu Chân giới có thể vẽ ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay!”Lão tổ Vệ gia hơi có chút tự hào nói.
“Trận pháp Tu Chân giới,lại lụi bại đến nông nỗi như thế sao?” Vương Tử có chút không thể tin,trận pháp huyền diệu thâm ảo như thế, nên mỗi người trong nhóm tu sĩ đều sẽ am hiểu a,sau khi từ Phật đỉnh sơn đi ra,nàng trước sau nhìn thấy vài trận pháp,không có chỗ nào mà không phải là trận pháp tuyệt phẩm,nếu như Tu Chân giới không có người có được thành tựu như thế,nàng phải truy đuổi con đường trận pháp huyền diệu như thế nào?
“Ha hả,người thông thiên toàn bộ trận pháp kia đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết,trong Tu Chân giới,hiện giờ còn có ai sẽ lấy trận pháp đến đối chiến,người làm vậy chỉ bị làm trò cười cho người khác thôi.” Lúc này mới chú ý tới Vương Tử tựa hồ đối với trận pháp cảm thấy thập phần hứng thú,lão tổ Vệ gia cười giải thích,đích xác,trận pháp ở Tu Chân giới đã bị bài trừ ra khỏi học thuật.
“...” Vương Tử không lên tiếng,trong lòng có chút thất vọng,nhưng càng thêm dụng tâm xem trận pháp truyền thừa trước mặt,mỗi một đạo văn lộ,mỗi một tự phù.
Trong thức hải tựa hồ triển khai một bức hoạ trống cuộn tròn,ngòi bút vô hình phác hoạ vững vàng trên mặt trên,từ văn lộ bên ngoài đến văn lộ bên trong,càng ngày càng phức tạp,càng lúc càng tinh tế,Vương Tử ghi nhớ kĩ lưỡng trong đầu,chỉ là văn lộ ở giữa,cũng là tâm trận,Vương Tử lúc này mới phát hiện,bạch quang mãnh liệt quay chung quanh,lại là một người!
Người nọ một thân âu phục trắng,ngồi ngay ngắn ở bên trong tâm trận,nhưng trước ngực áo trắng đã sớm bị máu đỏ nồng đậm vựng nhiễm,nhíu chặt mi tâm,máu không ngừng từ khóe miệng tràn ra,đều biểu hiện trạng huống người nọ hiện tại không xong! Không cần phải nói người nọ đúng là Vệ Tử Khiêm!
Vương Tử cả kinh! Mới vừa rồi cư nhiên xem trận pháp tới nông nỗi nhập thần,thế nhưng lại không chú ý tới Vệ Tử Khiêm ở trong này,hơn nữa,sắc mặt hắn ẩn ẩn lộ ra xanh mét,không ngừng phun ra máu,hắn đã ở bên cạnh bờ sinh tử!
Vương Tử mạnh quay đầu nhìn về phía lão tổ Vệ gia,không hiểu vì cái gì không ngăn cản trận pháp truyền thừa này!Huyết mạch tu chân so với một sinh mệnh sống quan trọng hơn sao?
“Trận pháp truyền thừa một khi mở ra,sẽ không thể dừng lại!”Lão tổ Vệ gia rất nhanh giải thích,đối với Vương Tử nghi ngờ chỉ nhẹ nhàng cười,tiếp tục nói:
“Vệ gia ta,cùng hài tử Lý gia cùng Mộ gia,từ nhỏ sẽ chọn ra người được truyền thừa,không vội thức tỉnh linh căn mà trước hết rèn luyện thân thể,tu tập cổ võ,đối với luyện kinh cốt da bên ngoài,phương pháp cổ võ là thích hợp cường thân nhất,hai tám năm chuẩn bị,chỉ vì một khi truyền thừa,tích luỹ mỏng manh!”
“Mà đứa nhỏ Tử Khiêm này,cũng không phải là người chúng ta lựa chọn...”Lão tổ Vệ gia nhìn thoáng qua Vương Tử,thở dài nói.
Không phải là người bọn hắn lựa chọn? Cũng chính là Vệ Tử Khiêm tự mình yêu cầu truyền thừa? Vương Tử trong lòng thầm nghĩ,trước khi tiếp nhận truyền thừa Vệ gia thì điều đầu tiên là thân thể cứng như sắt thép,mà Vệ Tử Khiêm mặc dù có linh căn,nhưng vốn sinh ra đã kém cỏi,thân thể cũng không phù hợp với điều kiện,hắn mạnh mẽ truyền thừa như vậy,là vì cái gì?