Thiết Thủ đáp:”Có!”
Chu Nguyệt Minh hỏi lại:”Ai?”
Thiết Thủ nói:”Ta biết bọn họ phái rất nhiều người đến giám sát Nhất Diêm viện!”
Chu Nguyệt Minh bỗng nhiên cao giọng cười:”Có người nào nguyện ý chứng
thực Thiết Thủ tối qua căn bản không rời khỏi viện không?”
Lão hỏi lớn ba lượt như thế, giọng nói sang sảng nhưng hết sức nhàn nhã
phát ra, phạm vi trong sân tất cả đều có thể nghe rất rõ ràng.
Nhưng không một ai động thân.
Cũng không có ai lên tiếng.
Chu Nguyệt Minh cười cười nhìn Thiết Thủ dáng vẻ đồng tình nói:”Có lẽ
người của Nhất Ngôn đường không ai sẵn sàng làm chứng cho ngươi!”
Thiết Thủ đáp:”Còn có một người có thể chứng minh ta không rời khỏi viện nửa bước … đáng tiếc bọn họ chưa chắc đã tin tưởng chứng cung của hắn!”
Chu Nguyệt Minh đã biết nhưng vẫn cố hỏi:”Là ai?”
Thiết Thủ nói:”Ác điểu!”
Chu Nguyệt Minh thốt:”Hắn ở chung phòng với ngươi!”
Thiết Thủ đáp:”Phải!”
Chu Nguyệt Minh nói:”Không chừng khi hắn ngủ không nhìn thấy ngươi lẻn ra ngoài!”
Thiết Thủ đáp:”Gã cả đêm không ngủ!”
Chu Nguyệt Minh thốt:”Làm sao ngươi biết hắn cả đêm không ngủ?”
Thiết Thủ đáp:”Bởi vì ta cũng không có ngủ!”
Chu Nguyệt Minh nói:”Các ngươi hai tên nam nhân, đêm dài thườn thượt lại vừa khổ đấu, thể lực tiêu hao sao lại không ngủ?”
Thiết Thủ đáp:”Bọn ta nghiên cứu án tình!”
Chu Nguyệt Minh thốt:”Nghiên, cứu, án, tình?”
Thiết Thủ đáp:”Đúng vậy!”
Gã nhất mực không hé lộ chi tiết về Phiêu Hồng tiểu ký.
Chu Nguyệt Minh nở nụ cười quỉ dị:”Xem ra các ngươi trên đường đi rất tâm đầu ý hợp!”
Thiết Thủ nhạt nhẽo đáp:”Ác điểu huynh có chỗ hơn người, ta cũng phải học tập huynh ấy!”
Chu Nguyệt Minh lục khục miễn cưỡng cười:”Nói như thế thực có thể diện
cho hắn!” giọng nói lão đột nhiên biến chuyển:”nhưng ta đến đây đã lâu
sao hắn còn ngủ trong phòng chưa bước ra gặp ta?”
Thiết Thủ đáp:”Ta nghĩ … đó là vì gã …”
Chu Nguyệt Minh cười nhạt truy vấn:”Đang làm gì? hà .. hà … hay vẫn đang nghiên cứu án tình?”
Thiết Thủ thốt:”ngài …. bọn ta đích xác tìm được một món đồ có manh mối
rất trọng yếu … bọn ta hoài nghi Tôn Diêu Hồng không phải bị bắt đi mà
là nàng tự mình đào tẩu!”
Chu Nguyệt Minh lại không truy vấn chuyện này ngược lại nói:”Hắn nhất
định nghiên cứu rất chuyên tâm nhỉ? Nếu không bằng vào cơ trí và sự khôn khéo của hắn làm thế nào lại không biết ta đã đến đây mà đã đến một lúc lâu rồi?”
Thiết Thủ hốt nhiên minh bạch.
Minh bạch ý tứ của lão.
Sắc mặt gã tựa hồ có chút biến động.
Gã đột nhiên phóng ra ngoài.
Không phải về phía trước mà về phía sau.
… thân gã bắn về phía sau, cực tốc, cực khoái, cấp bách, so với nhất lưu cao thủ thi triển khinh công lao về phía trước còn xảo, còn nhanh, còn
biến ảo hơn.
Gã đá tung cánh cổng Nhất Diêm viện.
Cửa mở tung.
Trong phòng không có người.
Trên bàn vẫn còn một cuốn sách.
Phiêu Hồng tiểu ký.
Cửa vừa mở, sách vừa hiện, Tôn Gia Biến, Tôn Mịch Hoan, Tôn Xuất Yên đồng loạt động thân, nhân ảnh chợt hiện trong phòng.
Bọn họ đồng thời xuất thủ cướp đoạt quyển sách trên bàn.
Thiết Thủ quát lên:”Không được!”
Gã cách không phát chỉ, chì kình hướng tam đại cao thủ Tôn gia bắn tới.
‘Chát!’ một thanh âm chát chúa vang lên ngay phía trên quyển sách.
Lại thấy một luồng hơi mỏng vần vụ lan ra, nếu có thể nhìn kỹ có thể nhận thấy màn hơi kia mang một màu xanh nhàn nhạt.
Tam Tôn đình bộ.
Tôn Xuất Yên bắn ngược trở về vị trí cũ, đưa mắt nhìn tựa như lão chưa từng di chuyển qua.
Tôm Mịch Hoan thì ôm hộ khẩu tay lui ra miệng vẫn hung hăng mắng chửi.
Chỉ có Tôn Gia Biến vẫn còn lưu lại trong phòng, hơi thở bình thường nhưng sắc mặt đã thay đổi một cách quái dị.
Sắc mặt lão tựa như bị người ta bóp nát vụn ra vậy.
Chỉ có Tôn Phá Gia vẫn đứng yên ngoài sân nhưng lại cười lạnh nói:”Vong
ngã tán công phấn … cái thứ đã khoản đãi Hạ Tam Lạm hẳn danh bộ tại kinh thành đã dùng qua!”
Chu Nguyệt Minh nhìn màn sương vần vụ trong phòng trên mặt lão tiếu ý
cũng phủ đầy:”Ngươi tín nhiệm hắn nhưng không hiểu rõ con người hắn
rồi!”
Lão lại cười cười nói với Thiết Thủ:”Ác điểu tựa hồ như đã phụ lòng tín nhiệm của ngươi thì phải!”
Tư vị bị bằng hữu bán đứng đương nhiên không dễ chịu … huống chi là bằng hữu mà ngươi đã tín nhiệm bán đứng lúc sinh tử quan đầu, chuyện này
càng khó mà cảm thụ.
… Thiết Thủ đối diện quần địch một mình thản nhiên ứng phó để chi trì
chút thời gian cho ác điểu xem hết Phiêu Hồng tiểu ký. Chỉ là hắn lại
thừa cơ hội chuồn mất, hắn bỏ đi sẽ không có ai chứng minh hung thủ sát
hại Bạt Nha không phải là Thiết Thủ.
Cho dù vậy thần thái Thiết Thủ vẫn hết sức bình thản.
Gã đứng giữa Nhất Diêm viện chầm chậm phất tay.
Tay gã rất lớn trông như một cây quạt.
Lúc này quạt đang phất.
Phất lên.
Gã chầm chậm phất tay cách không lật Phiêu Hồng tiểu ký, từng trang sách mở ra, gã lẩm nhẩm đọc những hàng chữ nhỏ li ti,dày đặc trên trang
sách, lúc này màn sương trên không cũng đã chậm rãi theo gió phiếu tán.
Bay ra ngoài cửa sổ.
Tiêu tán trong khoảng không.
“Tư liệu trọng yếu!” Chu Nguyệt Minh chú tâm nhìn thủ pháp của Thiết Thủ lật sách nói:”Là quyển sách này sao?”
“Đúng vậy!” Thiết Thủ đáp:”Ít nhất mặt dù gã lẻn đi nhưng vẫn để lại tư liệu này!”
“Thủ pháp của ngươi là Không Sắc đại pháp hay là Không Thức thần công?”
Chu Nguyệt Minh thần trí quái dị chất vất:”Ta vốn cho là hai loại nội
kình vương đạo này đã thất truyền giang hồ từ lâu?”
“Không tức thị sắc, sắc tức thị không” Thiết Thủ ôn hoà đáp:”Trước mặt
Chu đại nhân ta vốn không dám múa may nhưng vì muốn bức độc lực cùng bảo vệ vật chứng quan trọng nên đành làm xấu trước mặt ngài!”
Đôi mắt Chu Nguyệt Minh như hai ngọn đèn dầu lấp lánh:”Nếu có cơ hội ta
rất muốn bái sư học chút nội kình đó! Thiết bộ đầu đến trước một bước
quả nhiên đã nắm được trọng điểm phá án!”
“Không! Là ngài đi trước một bước đã trù tính mọi chuyện!” Thiết Thủ hai tay vẫn đang để giữa khoảng không lật sách:”Ta nắm trên tay đầu mối vụ
án này tất cả đều do Tiểu Hồng cô nương trượng nghĩa hộ chủ, không tiếc
hi sinh thân mình, ta chỉ là may mắn … không giống Chu Hình tổng vừa
xuất trận đã nắm giữ mấu chốt, cả Ngọ Dạ hình bộ cũng không ở trong
phòng cũng biết rõ. Ta tự thấy không bằng, tự thẹn không sánh!”
Chu Nguyệt Minh cười rạng rỡ nói:”Ngươi muốn biết ta làm thế nào biết hắn đã chuồn mất ư?”
Thiết Thủ thản nhiên đáp:”Ta càng muốn biết hơn vì sao Chu đại nhân lại đích thân đến Nhất Ngôn đường!”
“Tất cả đều là do tai hoạ của đám người Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia gây nên!” Lão thở dài, ngay cả lúc này gã vẫn bảo trì nụ cười của
mình:”Kỳ thực sự tình phát sinh ta đã quyết định đi một chuyến … các
ngươi chỉ là nguỵ trang mà thôi!”
Thiết Thủ không khỏi kinh ngạc:”Thì ra ngươi muốn ta đi Đông Bắc lần này chỉ là vì hấn dẫn đại bộ phận cao thủ Tôn gia thôi sao?”
Chu Nguyệt Minh mỉm cười đáp:”Nếu không phải xuất động đến danh bộ Thiết Thủ thì cái đám người tâm cao khí ngạo lại có chí lớn cũng chưa nói đến võ công cực cao và lớn gan này để mắt tới. Ngươi vừa động thân thì đã
có người theo dõi dọc đường đi cũng đã có thông tri đến đám người có dã
tâm tại Thần Thương hội … lộ nhân mã này đại để cầm đầu chính là thủ
lĩnh Nhất Quán đường Tôn Tam Điểm, một trong tam đại nguyên lão nội
đường Nhất Quán đường Tôn Tầm Ái cùng hộ pháp Tôn Mịch Hoan phối hợp
muốn hùng bá Đông Bắc, thôn tính thiên hạ, nuốt trọn Trung Nguyên, độc
bộ kinh sư … chúng muốn Thần Thương hội nhất tộc rạng danh!? Bọn họ tập
trung nhân lực, chuẩn bị mọi thứ đợi ngươi đến, khi đó ta mới có cơ hội
đi trước một bước. Lần này mọi việc đều là nhờ vào uy danh của ngươi”
Thiết Thủ trầm ngâm:”Đại nhân quá lời! Tất cả đều là người của hình bộ,
ngài chỉ cần mở miệng phân phó, xử lý mọi việc ta nhất định sẽ chấp
hành.”
Chu Nguyệt Minh cười nói:”Thiết nhị bộ đầu để tâm chuyện này sao?”
Thiết Thủ không lạnh không nóng đáp:”Ta không để tâm! Kỳ thật ngài tìm
một người không quen thuộc tình hình Đông Bắc đi một chuyến ta đã cảm
thấy khác thường. Ngài cố ý để ác điểu theo ta xuất quan lại cố tình dẫn ta đi đường xa ta cũng đã phát hiện … chỉ là ta không biết dụng ý ra
sao mà thôi!”
Chu Nguyệt Minh vỗ tay cười nói:”Quả nhiên không thể gạt được ngươi! Ta
phái ác điểu đi với ngươi là vì ta phát hiện dã tâm của Thần Thương hội, nằm vùng trong quá trình đi đường chính là ác điểu!”
Thiết Thủ tiếp lời:”Cho nên ngài phái gã cùng ta một đường đi Đông Bắc,
tính ra nhất cử đa lợi khiến người nằm vùng của đối phương rời đi như
vậy ngài có thể rảnh rang mà tới nhưng tin tức lại không bị phát tán ra
ngoài.”
Chu lão có vẻ hùa theo ý của gã:”Thật sự chỉ có ngươi mới có thể kềm chế được nhân vật như ác điểu … dọc đường đi hắn đã muốn ám toán ngươi mấy
lần nhưng đều không thể xuống tay.”
Thiết Thủ lãnh đạm đáp:”Nếu hắn hạ thủ thành công có lẽ Chu tổng cũng không nhìn đến ta, ta cũng đã không nghe được ý tốt này!”
Chu Nguyệt Minh cười phụ hoạ:”Nếu hắn thật sự xuống tay hắn tuyệt dối
không tới được Nhất Ngôn đường. Thiết bộ đầu không phải đang trách cứ ta chứ? Ta làm việc đều là vì đại cục!”
Thiết Thủ nghiêm mặt thốt:”Ta thấy ác điểu mặc dù cùng chung dòng nhưng
chưa hẳn đã hợp lưu … hắn thật sự tại đại khẩu nhất tộc thăm dò tiến
hành chuyện cơ mật!”
Chu Nguyệt Minh có chút hân thưởng cười nói:”Thật khó cho ngươi lại vì hắn mà nói đỡ lời!”
Thiết Thủ đáp:”Ta chỉ nói theo sự việc!”
Chu Nguyệt Minh lúc này đã nở nụ cười trân trọng thốt:”Khởi đầu đích
thực hắn là người của Đại Khẩu Nhất Tộc bố trí như một quân cờ trong
kinh, hắn với Tập Tà cũng như nhau đều do Thần Thương hội Tôn Tam Điểm
tuyển chọn từ bên ngoài là thân tín,trợ thủ, đệ tử. Quả thực ác điểu rất có tài, võ công lại cao thâm, địa vị tại kinh thành đã dần dần ổn định, thanh danh trên giang hồ cũng ngày càng vang vọng cũng đã phá nhiều án
khó … ngươi nghĩ xem hắn có còn cam tâm làm quân cờ của người khác nữa
không, cam tâm tình nguyện để người khác thao túng, lợi dụng nữa không?”
Thiết Thủ nói:”Ta đoán một tên hắn vẫn còn tàng thân tại Đông Bắc, tên
còn lại ẩn mình ở kinh sư đại khái bình an vô sự. Có thể thấy ác điểu
tại địa vị của mình, vị thế quan chức của hắn ắt dễ dàng dò xét ra người trong Đại Khẩu Nhất Tộc nội bộ Thần Thương hội đang muốn chế tạo một
loại vũ khí bí mật, mà loại vũ khí này một khi thành công có thể đem
ngươi cùng vũ khí hợp nhất, lại tuyệt đối trung thành, chấp hành mệnh
lệnh, võ công cao tuyệt lại không biết đau đớn … thiết tưởng ai nắm
trong tay vũ khí ấy mà lại có thể sản xuất hàng loạt thì chẳng những có
thể xưng bá võ lâm mà nếu có công thành chiếm đất, nam chinh bắc phạt
cũng không còn trở ngại! Hắn nhận được tin tức ắt đã động tâm, tâm vừa
động liền nghĩ đến việc hắn có thừa dịp tận dụng hai thân phận của mình
tiềm nhập Đông Bắc trục lợi!”
Chu Nguyệt Minh thở dài thốt:”Chuyện ngươi biết so với ta tưởng tượng
còn nhiều hơn … ngươi biết từ khi nào ta cố ý phái ngươi đi Đông Bắc kỳ
thật là đánh lạc hướng bọn họ mà thôi?”
Thiết Thủ đáp:”Lão là Hình tổng, sự tinh lớn nhỏ trên đường ai mà dấu
được ngài? Năm đó Tử Vi Tinh Quân Công Tôn Dương Mi tâm cao khí ngạo từ
thương pháp gia truyền biến đổi thành kiếm pháp xưng danh Dương Mi Xuất
Kiếm lúc tới kinh sư ý đồ giải cứu Thê Lương vương, sự tình trọng đại
như vậy ngài làm sao mà không biết? Ngài đương nhiên cũng biết chuyện ta cùng gã có giao tình. Sau khi gã về Đông Bắc lại thu mình rèn luyện
thương pháp kết quả đại danh Tử Vi Biến Thần thương lại vang dội trở
thành cánh tay phải của đường chủ Nhất Ngôn đường Tôn Cương, ngài tự
nhiên cũng không thể không biết. Năm ngoái gã đột nhiên tiêu thanh bặt
tích nếu lần này ngài phái ta đi Đông Bắc nhất định biết ta sẽ vì giao
tình này mà tra rõ sự tình … chuyện này Nhất Ngôn đường ắt cũng tường
tận, bọn họ đương nhiên bày sẵn trận địa để nghênh tiếp ta tất không đề
phòng ngài dương đông kích tây, ám độ trần thương. Việc này nếu ngài chỉ thuần tuý phái ta đi tra án Diêu Hồng cô nương bị bắt cóc thì quả là
một người bất trí, nhưng nếu có dụng tâm thì quả là cao thâm khó lường,
ta chẳng qua là ném đá dò đường mà thôi. Việc này khiến ta nhận thấy ghi chép của Diêu Hồng trogn Phiêu Hồng tiểu ký hết sức chính xác, đó là vì Thiết Tú không hiểu tiếng người nên hắn không thể nào tuyên bố muốn
cùng ta quyết đấu được, ngài vì muốn khích ta xuất quan không khỏi phát
ra giả thoại.”
Chu Nguyệt Minh lắng nghe thần tinh có sự biến chuyển rồi đột nhiên bật cười ha hả.
Thiết Thủ lại thở dài một hơi.
Gã lăng không phát chưởng lật sách, xua tan độc khí cuối cùng đã đến
trang cuối … nhưng gã phát hiện ra ba trang cuối đã bị lấy đi, xé đi,
vết rách có thể dễ dàng thấy được chứng tỏ người xé rất vội vàng.
Trong ba trang ấy có cơ mật trọng đại gì khiến ác điểu phải xé nó đem đi?
Đây là tuyệt bút của Diêu Hồng, Tiểu Hồng đã dùng mạng mình để đưa cho
gã. Đáng tiếc gã đã không thể hay là không có cơ hội đọc hết.
Thiết Thủ không khỏi nhói lòng tự cảm thấy mình có lỗi với vị cô nương bạc mệnh kia cùng vị cô nương đang ngộ kiếp nọ.
Chu Nguyệt Minh cũng đã phát hiện.
Đôi mắt ti hí của lão khẽ đảo qua đã phát hiện sách bị xé mất vài trang
liền hỏi gấp:”Quyển sách này … ngươi còn chưa đọc hết sao?”
Thiết Thủ ảm đạm thốt:”Phải!”
Chu Nguyệt Minh có chút tiếc nuối:”Quả thật đáng tiếc … đã nghi ngờ hắn sao lại giao cho hắn!”
Thiết Thủ bình đạm đáp:”Bằng hữu, không đành lòng nghi ngờ!”
Chu Nguyệt Minh có chút buồn cười:”Ngươi cảm kích hắn đêm qua ra mặt chứng minh ngươi không phải là hung thủ giết Tiểu Hồng?”
Thiết Thủ thốt:”Cũng không hẳn, hắn không thể không chứng thật cho ta!”
Chu Nguyệt Minh thở dài:”Bởi vì hắn cũng muốn xem Phiêu Hồng tiểu ký mà
hắn tự biết không thể đoạt trên tay của ngươi nên mới muốn ngươi nợ hắn
một ân tình?”
Thiết Thủ đáp:”Đây cũng là một nguyên nhân!”
Chu Nguyệt Minh rất hứng thủ hỏi tiếp:”Còn cò nguyên nhân khác?”
Thiết Thủ đáp:”Bởi vì hắn nói hắn phải đi thám thính Cửu Đỉnh thính, đến Lục Đính lâu điều tra bí mật của Nhân Hình Đãng Khắc … có lẽ vì muốn
chiếm đoạt bí lục chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc. Kết quả đã chạm mặt Tập
Tà, bọn họ có lẽ đã giao thủ qua và bị Tôn Bạt Nha phát giác. Có lẽ là
hắn cũng có khi là Tập Tà vì diệt khẩu đã hạ sát Bạt Nha rồi mới quay về ngay lúc ta gặp chuyện, hắn thế nào cũng phải đứng ra nói đã theo sau
ta nhưng không theo kịp … hắn làm như vậy chẳng những chứng minh rằng
hắn không phải hung thủ giết Tôn Bạt Nah đồng thời có thể đã phán đoán
Phiêu Hồng tiểu ký đang ở trong tay của ta mới đúng là bí lục chế tạo
Nhân Hình Đãng Khắc. Hắn một khi ra mặt thì Tập Tà cũng không thê ẩn
thân, Bạt Nha thảm tử sớm muộn cũng có người phát giác, để chứng tỏ mình không có mặt ở hiện trường hung án hắn chỉ còn cách hào sảng đứng ra
chứng minh chuyện này. Cho nên ba người bọn ta vận mệnh quả thực đã đầy về cùng một phía.”
Gã một mặt nói một mặt bước tới.
Tới chiếc bàn để quyển sách.
Tự khi gã bộc lộ một thân nội lực bất kỳ ai cũng không có ý tứ sẽ vọng động đối với gã.
Chỉ có Chu Nguyệt Minh nhìn hắn, giọng nói vô cùng tiếc hận thốt:”Ngươi
quả thực trong sạch, cũng vô cùng trong sáng. Ta trước khi tới nơi này
đã đi xem qua thi thể Bạt Nha, tiểu Khốc, tiểu Khấp đã nghiệm chứng hắn
đã chết đi qua nhiều canh giờ … chuyện đáng tiếc chính là đã để cho Tập
Tà chuồn mất rồi!”
Mọi người nghe xong mời đảo mắt nhìn quanh đã không thấy bóng dáng Tập Tà đâu cả.
“Án đã rõ!” Chu Nguyệt Minh cười nói:”Hắn đi rồi! Hắn chuồn mất!”
‘Hắn!’ đầu tiền lão ám chỉ là ác điểu, ‘Hắn!’ thứ hai đích xác là Tập Tà.
Thiết Thủ vốn từ lâu đã nhận thấy mối quan hệ mập mờ giữa ác diểu cùng
Tập Tà … hai người bọn họ ở cạnh nhau đích thực như những cái bóng,
nhưng lại như giòi bọ trên xác chết vừa đối địch vừa gắn bó.
Tập Tà biến, sắc mặt Tôn Mịch Hoan cũng đã thảm biến.
Lão thật sự đã cười không nổi lắp bắp nói:”Hắn trốn đi? … hắn thật sự trốn đi …. hắn thản nhiên vào lúc này trốn đi sao!?”
Hồi đáp lão dĩ nhiên là Thiết Thủ:”Hắn đương nhiên phải chuồn đi. Hắn
tưởng rằng chuyện Tôn Bạt Nha chết thảm có thể trút hết lên mình ta, lợi dụng đường chủ Tôn Xuất Yên, trưởng lão Tôn Phá Gia hơn nữa còn có
ngươi cùng hắn, Tôn tổng quản Tôn Gia Biến hợp lực có thể đem ta treo
lên … chỉ không ngờ Chu đại nhân đột nhiên đến đây chỉ thoáng nhìn qua
đã xác định Bạt Nha chết đã lâu mà Hình tổng đại nhân cũng không như hắn sở liệu sẽ vì bất đồng chính kiến với ta mà hạ thủ. Cho nên hắn có cơ
hội ắt sẽ nắm chắt lấy mà chuồn đi thôi!”
Mồ hôi Tôn Mịch Hoan tuôn như tắm, sắc mặt so với móng chân trâu coi bộ còn khó coi hơn.
Chu Nguyệt Minh tỏ vẻ rất quan tâm an ủi hắn:”Ngươi cũng đừng quá khó
chịu! Đại nạn lâm đầu phu thê còn phân rã huống chi là đồng mưu!”
Tôn Mịch Hoan giọng khàn khàn:”Ta … ta đồng mưu … đồng mưu cái gì?”
Chu Nguyệt Minh bỗng trở giọng tức giận nói:”Ngươi chẳng mưu đồ gì cả!
Kỳ thật ngươi cũng chỉ là người đáng thương, cũng chỉ là kẻ phụng mệnh
hành sự mà thôi. Chung quy là mệnh lệnh của đường chủ Tôn Tam Điểm phát
ra ngươi dám không nghe sao? Huống chi ngươi toàn tâm toàn ý nhòm ngó
cái chức trưởng lão còn có thể không nghe lời sao? Tướng gia khi lạc
quyên vàng bạc châu báu trong dân chúng có chuyển xuống một phần cho các ngươi nhằm nghiên cứu một loại võ công cao mà chỉ nghe lệnh hành sự,
quyết không bội phản, là cao thủ hoặc vũ khí … tốt nhất là cả hai nhập
một … để che mắt thiên hạ chú ý chuyện của lão cùng mục tiêu của mình
hoặc lão cho rằng tại vùng Đông Bắc xa xôi với cái tổ chức khổng lồ mà
nghiêm mật nhưng đang có dã tâm tiến vào Trung Nguyên, chính là Thần
Thương hội của các ngươi là thích hợp nhất. Huống chi Tôn Tam Điểm cùng
Tướng gia vốn đã có giao tình thâm hậu từ lâu.”
Thiết Thủ thản nhiên tiếp lời:”Không có mật lệnh của Thái đại nhân Tôn
Tam Điểm vị tất đã có thể ngồi yên tại vị trí Tổng đường chủ Nhất Quán
đường Thần Thương hội … Trưởng Tôn Phi Hồng cũng không ngồi tại thiên
lao mười năm qua!”
Chu Nguyệt Minh sắc mặt hồng nhuận thốt:”Nói rất đúng! Tướng gia có điểm không an tâm nên đã an bài Tập Tà đến giám sát các ngươi. Hắn đồng thời là người của Hắc Diện Thái gia dùng phương thức chế tạo kỳ môn binh khí Thái thị nhất tộc tham gia kế hoạch, một mặt lấy biện pháp chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc xuất mưu hiến kế mặt khác cũng chính là thủ hạ dưới tay
Tướng gia hoàn toàn tin tưởng. Ai cũng biết Tướng gia hùng tài đại lược
mà cũng rất tinh thâm trong việc nhìn người.”
Thiết Thủ nói:”Theo ta được biết hắn được phái đến để giám sát kế hoạch
này không chỉ là Phục Ngâm Thần kiếm Thái Tập Tà mà còn có Tử Thần Dẫn
Cung Thái Anh Trung an bài trong Nã Uy đường.”
Chu Nguyệt Minh hết sức ngưỡng mộ cũng hết sức thành khẩn lên
tiếng:”Ngươi đến đây không lâu nhưng sự tình bên trong nắm bắt không ít
chuyện, thật không hổ danh Thiết Thủ!”
Thiết Thủ cảm khái đáp:”Ta đã có nói qua bản lĩnh ấy không phải của ta
mà là Diêu Hồng cô nương đã để lại manh mối trọng yếu, Tiểu Hồng cô
nương hi sinh tánh mạng mà giữ lại!”
Chu Nguyệt Minh vẫn hảo ngôn hảo ngữ nói tới:”Nói sao cũng được, Nhân
Hình Đãng Khắc chế tạo không thành công Tướng gia liền để Nhất Ngôn
đường và Nã Uy đường cạnh tranh chế tạo, ai thành công trước sẽ được
trọng dụng. Chỉ là kế hoạch này phá hoại thiên lý, trong Thần Thương hội tam đường còn lại vốn không tán đồng. Hai đại trưởng lão trong Nhất
Quán đường cũng cực lực phản đối. Tôn Tam Điểm chính là qua mặt hành sự, vốn mong muốn một khi kế hoạch thành công ắt có danh có lợi, quyền hành trong tay. Cho nên hắn một mặt lừa gạt các lộ nhân mã khác trong Thần
Thương hội một mặt âm thầm triển khai kế hoạch để tìm thành quả dâng lên tướng gia.”
Thiết Thủ hỏi:”Cho nên hắn chiêu dụ Tập Tà?”
Chu Nguyệt Minh thở dài cười nói:”Chính Tập Tà vốn cũng đã có tư tâm!”
Thiết Thủ lại hỏi:”Hắn muốn độc chiếm phương pháp chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc sao?
Chu Nguyệt Minh sắc mặt bất biến đáp:”Chỉ là kế hoạch chỉ chuốc lấy thất bại nhưng quá trình chế tạo quá mức tàn khốc, hi sinh quá lớn. Người
bình thường nếu trường kỳ tham dự chủ trì côn việc này đều bị dược vật
ảnh hưởng khó tránh khỏi tính tình đại biến … Sơn Quân Tôn Cương nhân
tâm đã đại biến, lão vì tiến hành kế hoạch đã không thể có hảo ý đối với phụ tử Tôn Xuất Yên …”
Tôn Xuất Yên ‘Hừ!’ lạnh một tiếng:”Ta vốn đã không xem hắn là người trong nhà!”
Chu Nguyệt Minh cười ha hả:”Chuyện này đương nhiên!”
Thích Khốc đứng kề bên lão thốt:”Cái này gọi là ngươi gạt ta ta gạt ngươi!”
Thích Khấp tiếp lời:”Đó cũng gọi là câu tâm đấu giác!”
Thiết Thủ nói:”Người chiến thắng vĩnh viễn là Thái Kinh, mọi người vì hắn đấu đến ngươi chết ta sống là vì cái gì chứ?”
Chu Nguyệt Minh cười cười nói tiếp:”Bởi vì kế hoạch này ngay từ khi bắt
đấu đã thất bại nên bọn họ đành phải lợi dụng tình cảm giữa Dương Mi và
Diêu Hồng để thuyết phục gã tham gia, lợi dụng tài hoa của gã cùng độc
môn thủ pháp dụng dược của gã cải thiện tình hình chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc. Rốt cuộc đã có một Nhân Hình Đãng Khắc được chế tạo thành công …
chỉ là gã thanh niên hiệp nghĩa Công Tôn Dương Mi ấy công phẫn nên đã
cùng Tôn Cương bọn họ phát sinh tranh chấp, gã muốn bọn họ đình chỉ kế
hoạch …”
Thiết Thủ bổ sung vài lời:”Kỳ thật có lẽ Công Tôn Dương Mi vì nghe theo
lời khuyên của Diêu Hồng cô nương nên mới muốn đình chỉ kế hoạch thảm
khốc này … nhưng bất hạnh thay có lẽ vì việc này mà gã đã lâm đại hoạ!”
Chu Nguyệt Minh ‘Ôi!’ một tiếng thất thanh:”Chuyện này ta không rõ lắm!
Nhưng Diêu Hồng cô nương đích xác thập phần xuất sắc, Thái Chiết nhi tư
tử của tướng gia vừa gặp đã yêu, nhung nhớ không quên, gã đã cầu xin
Tướng gia cầu hôn với nàng … Tướng gia phái Thái Chiết đi không một tin
tức truyền ra chính là để tự thân con mình đến xem một chuyến!”
Thiết Thủ giật mình nói:”Đến lúc này Sơn Quân không thể không có hành
động. Lão làm chuyện loạn luân với con gái lại muốn độc chiếm thành quả
vậy nhất định sẽ muốn giết người diệt khẩu … Kỳ thật vì chuyện này Tôn
thị đã giết không ít người vô tội trong nhà. Theo ta được biết mấy ngày
gần đầy bị sát hại ít nhất có Công Tôn Tiểu Nương, Công Tôn Dương Mi,
Công Tôn yêu Hồng, Tôn Bạt Nha, Tôn Bạt Hà còn có Tiểu Hồng …”
Chu Nguyệt Minh nhàn nhạt tiếp lời:”Còn có Công Tôn Từ!”
Thiết Thủ kinh ngạc:”Lão cũng đã chết sao? Đáng tiếc ta còn chưa xem hết Phiêu Hồng tiểu ký bằng không cũng đã biết được chút ít tin tức!”
Chu Nguyệt Minh nói tiếp:”Lão cũng đã chết, ta chỉ biết chuyện phát sinh trong Thần Thương hội vùng Đông Bắc này rất không tầm thường!”
Thiết Thủ thốt:”Nói như vậy trong Thần Thương hội ắt có nội ứng của ngài!”
Chu Nguyệt Minh chỉ mỉm cười không hồi đáp.
Tôn Phá Gia đột nhiên lạnh lùng chen ngang:”Có lẽ là tại Nhất Ngôn đường!”
Chu Nguyệt Minh âm trầm đáp:”Đây là cơ mật của Hình bộ bọn ta!”
Thiết Thủ nói:”Cho nên ngài lập tức động thân đi đến nơi đây?”
Chu Nguyệt Minh cười hắc hắc đáp:”Thái Chiết vừa khởi hành ta đã được uỷ thác của tướng gia, vì bảo vệ sự an toàn cho công tử không thể không đi một chuyến, vì gã mà khai thông đường đi. Thái công tử thân phận cao
quí một đường tầm hoa vấn liễu, trêu hoa ghẹo nguyệt tự nhiên cước trình chậm hơn một chút. Thiết bộ đầu thì nhanh hơn nên đành phái ác điểu cầm chân. Ta vốn vô lại nên thừa dịp chiếm tiện nghi đi trước một bước đến
An Nhạc đường, Đắc Uy đường thăm do được chút ít manh mối, còn được
trưởng lão của Nhất Quán đường Trọng Sắc Khinh Hữu Man Bồ Tát tiếp đón
đại khái đã hiểu rõ sự tình, đến giờ phút này đã hoàn toàn minh bạch mọi chuyện.
Chu Nguyệt minh cười cười bồi thêm một câu: "Ta tạm thời gọi cái nhóm
phản kháng của Tôn Tam Điểm lấy chuyện chế tạo thương thiên hại lý Nhân Hình Đãng Khắc nhằm xưng bá thiên hạ gọi là Thực Sắc Nhất Tộc. Bọn họ
vốn chỉ muốn sống cho thật tốt, ăn no, ngủ ngon, gái đẹp chơi đùa một
chút như thế là xong chuyện, vốn không có hùng tâm bừng bừng, dã tâm
hiển hách như những người khác, đại khẩu nhất tộc."
Thiết thủ thốt:"Ngài chỉ tới sớm mấy ngày đã nắm giữ nhiều đầu mối như vậy, về điểm này ta không bằng ngài!"
Chu Nguyệt minh đáp ngay:"Ngươi chỉ trong một ngày có thể biết mấu chốt vụ án, về điểm này ta cũng không bằng ngươi!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Ánh mặt trời dần biến mất.
Trên cao mây kéo cuồn cuộn.
Hoa tràn một màu hồng.
Thái Sơn ở chân trời.
… người có bình yên?
Bỗng nhiên Tôn Xuất Yên phẫn nộ từng câu từng chữ hỏi:”Nhi tử của ta thực sự chết đã lâu?”
Chu Nguyệt minh đáp:”Đúng vậy!”
Tôn Xuất Yên hận đến thất khiếu xịt khói hỏi lại:"Ngươi khẳng định!?"
Chu Nguyệt Minh đáp:”"Đây là Thích Khốc, đó là Thích Khấp. Bọn họ ít
nhất tự mình đã kiểm nghiệm qua một ngàn ba trăm sáu mươi tử thi. Phán
đoán của bọn họ tuyệt đối không sai. Gã đại khái là chết trước giờ Sửu!"
Tôn Xuất Yên trừng trừng nhìn Thiết Thủ oán hận nói:"Khi đó ta đang bám
sát Thái Anh Trung. Sau lại nghe khi đó Thiết Thủ bị người ta bao vây ở
Phi Hồng hiên, nghe nói hắn giết Tiểu Hồng!"
"Lúc đó gã vừa giết Tiểu Hồng ắt không kịp lại giết Bạt Nha ... Phi Hồng hiên cùng Lục Đính lâu dù sao cũng có khoảng cách!" Chu Nguyệt mắt ánh
mắt lấp loé tinh quang, cũng không biết là nụ cười hay là toan tính quỉ
quái gì khác:"Có lẽ ngay cả Tiểu Hồng gã cũng không có giết, có người
đem chuyện làm loạn lên, nhân lúc mọi người giương đuốc vây bắt Thiết
Thủ vu cho gã là hung thủ hắn đã có thể làm rất nhiều chuyện!"
Thiết thủ nói:"Có lẽ cũng vì hắn đã làm chuyện này mục đích đã đạt hoặc
muốn che dấu cho nên đành phải rút lui chỉ để lại mấy vị cao thủ này tìm lý do đem ta giết cho xong chuyện ... nhưng không ngờ kinh động tới cả
Chu tổng!"
Chu Nguyệt Minh nói: "Nhưng ta vẫn đến chậm một bước. Ngươi tới bọn họ
đã như chim sợ ná. Thái Chiết đến bọn họ một mặt giá hoạ ngươi là hung
thủ giết người. Nhân lúc Chánh Pháp đường Tôn lão tam phân tâm bọn họ đã nhân cơ hội mang bí mật chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc chuồn đi … Chỉ là
bọn họ tự nhiên cũng muốn giết Diêu Hồng diệt khẩu cùng với tiêu diệt
Thiết Tú. Về phần ác điểu hắn vốn có rắp tâm khác muốn thủ lợi bên
trong, hắn thấy ta tới đã lường được ta tất không biệt đãi hắn, bài đã
ngửa liền nảy sinh lòng ác độc muốn lên núi truy đuổi Sơn Kiêu. Hắn cũng muốn đoạt bí lục chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc, một khi đắc thủ tiến có
thể xưng bá giang hồ, lui cũng có thể lung lạc tướng gia!"
Lão cười nhẹ giống như rất hào phóng thực ra vạch trần chân tướng nói:
"Hắn nếu có gì bất mãn có thể thương lượng với ta. Ta nghĩ, hắn mơ ước
ba vị trí của ta đã rất lâu rồi. Thật ra thì, vị trí này của ta như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than sớm mong muốn dư người bớt việc
đã lâu!"
Thiết thủ nhìn ra sự khổ sở trong lòng lão liền bình đạm nói:"Ngài anh
minh tài trí, pháp nhãn vô biên trên giang hồ ai không rõ? Trong Lục
Phiến Môn không người nào không phục. Ta thấy ác điểu xốc vác có khả
năng, trí dũng song toàn, hắn đối với ngài cũng cảm ân tình nếu việc lớn hoá nhỏ cho hắn cơ hội, ngày khác hắn nhất định tận sức phục tòng. Hắn
đã từng vì phá án tận sức lao công, cũng xác thực từng cùng Tập Tà giao
thủ còn bị thương, Chu tổng cũng không nên nghi ngờ, để ý …”
Chu Nguyệt Minh mỉm cười hỏi ngược lại: "Ngươi đang an ủi ta?"
Thiết thủ sửng sốt:"Lời này ..."
Chu Nguyệt Minh cười híp mắt nói:"Vậy ngươi sao không an ủi mình đi …
hắn còn xé đi vài trang sách mà ngươi vu tân vạn khổ mới có được!"
Thiết thủ cười khổ nói: "Thật sự bản thân ta vô cùng muốn biết nội dung
trang sách hắn xé đi đến tột cùng là gì? Nó nhất định là sự tình trọng
đại?"
Gã vừa nói đến đây đã thấy Bán Biên Kiểm Tôn Gia Biến vốn vẫn còn trong
phòng sắc mặt tím bầm, lảo đảo muốn ngã … hiển nhiên độc lực bố trí
trong Phiên Hồng tiểu ký đã phát tác.
Tôn Xuất Yên thì cầm Thanh Long Yểm Nguyệt thương nặng chín mươi sáu cân giằng co với Tôn Mịch Hoan.
Sấu Thần thương Tôn Mịch Hoan từ lúc phát hiện Tập Tà đã chuồn mất, Tôn Gia Biến trúng độc đã muốn chạy trốn.
Nhưng lão trốn không thoát.
Bởi vì Bán Biên Kiểm đã dùng một nửa gương mặt kỳ quái nhìn chòng chọc lão.
Nhìn thẳng vào lão.
… phảng phất từ trong mắt lão bắn ra thần quang đủ để giết chết Tôn Mịch Hoan .
Thiết thủ thở dài.
Nơi đây là Nhất Ngôn đường , ngày đó tại Sơn Đông Thần Thương hội là một phân đường thịnh vượng mà nay người qua thưa thớt, hoa cỏ tiêu điều.
Chỉ còn Mãn Sơn hồng vẫn đỏ rực.
… Diêu Hồng vẫn ổn chứ?
Gã bỗng nhiên có một ý niệm. Rốt cuộc đoá hồng kia giữa biển hoa, vết
thương chồng chất trên thân cây là do người nào nhẫn tâm chém xuống?
Rốt cuộc là vì chuyện gì mới lưu lại vết chém sâu như vậy, nhiều như vậy như vậy, vết đao tung hoành như vậy? Đó là bởi vì người hận cái đẹp?
Hay là bởi vì trong thâm tâm hận người? Hoặc chỉ là bởi vì chỗ ấy từng
có một cô gái xinh đẹp mà thê lương, tên của nàng tên là Diêu Hồng?
Kết thúc quyển 4 - Thảm lục.
Quyển 5, quyển 6 Diễm Tuyết - Ác Hoa rất tiếc ta không tìm thấy bán
tiếng Trung, vì vậy không thể hoàn thành trọn vẹn mà đang 'Vẫn chưa kết
thúc' như vậy!
thật sự đáng tiếc!
Nếu ai có bản tiếng Trung hai quyển tiếp theo hãy nhắn cho ta đường link để ta có thể hoàn tất bộ này nhé!
Thành thật cảm tạ!