Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi sai rồi.Tôn Thanh Hà vũ lộng truyền kiếm, tạo ra một vùng hàn quang bất tận, đẩy lui địch nhân.
"Trên thế gian này nhất định có báo ứng,nếu như không có, thì sẽ do ta chấp hành"
"Choang"
Trường kiếm vạch một đường dài như điện quang rạch ngang trời ! Kiếm của y vẫn còn nhỏ máu.
Nhỏ đến giọt máu cuối cùng.
"Hồn Thiên Hầu"Kim Bất Văn vừa mới chết đã tung ra một kích toàn lực tấn công Tôn Thanh Hà.Hồn Thiên Thành của gã huy vũ bay tới, mãnh
liệt tựa một đạo kình lôi đánh vào núi băng, vỡ tan thành thành từng
mảnh nhỏ.
Đó không chỉ là một lưỡi búa.
Mà là từng đợt, từng đợt bao kịch liên hồi. Thế nhưng đều vô dụng.
Tôn Thanh Hà vươn kiếm ra.
Còn Kim Bất Vân thì tiễn cái mạng của gã.
...Giống như là gã tự dựa thân mình vào mũi kiếm của Tôn Thanh Hà vậy. Cổ họng của gã.
Công thế của gã thập phần mãnh liệt, nhưng máu chảy ra thì không hề dữ dội. Chỉ từng giọt từng giọt một.
Chảy trên lưỡi kiếm.
Rất nhanh, máu chảy từ mũi kiếm xuống, từng giọt, từng giọt một. Kiếm lại trở về trạng thái bình thường.
Một thanh kiếm sắc bén đến sáng như tuyết, sáng đến mức sắc bén... cũng giống như là chủ nhân của nó vậy.
"Ì ùng!"
Một tia sét vạch ngang trời.
Chiếu sáng cả kiếm và người cầm kiếm.
Tôn Thanh Hà - cao.gầy, áo trắng như tuyết, môt mỏng như kiếm,
mày nhướng cao như kiếm, mắt sáng như kiếm, khóe mạnh cười nhếch lên như kiếm. Cả con người tựa hồ như một thanh kiếm.
Một thanh kiếm quán tuyệt thiên hạ đã rời bao.
Y cũng là một người kiêu ngạo bất thuần, độc bộ thiên hạ.
Mười mấy người còn lại, chỉ có Hàng Lôi Phủ của Độc Hành Lang Minh
Sung Nhĩ là có danh tiếng khá lớn trên giang hồ.
...Năm xưa gã vừa xuất đao, thủ lĩnh của Phủ Đầu Hội, Nhất Phủ
Đường Quan Dư Hồng Địa, bị gã đánh bại trong ba phủ, lúc ấy, gã có muốn
không nổi tiếng cũng không được nữa.
Độc Hành Lang Minh Sung Nhĩ và Hồn Thiên Hầu Kim Bất Văn đều là ái đồ của Nhất Tuyến Vương, Lão Trương Phi Sát Khiếu Thiên.
Bọn gã đến đất Tô Hằng, chỉ có một nhiệm vụ. Bảo hộ Chu Tiên Chấn.
...Chỉ cần bảo hộ được Chu Tiên Chấn, chúng sẽ không cần phải lo âu, ưu phiền bất cứ điều gì nữa, muốn là có, cần là được.
Đương nhiên bao gồm mỹ nữ nhà lớn, cẩm y ngọc thạch, phú quý công danh, danh dự địa vị.
Vì vậy bọn gã vô cùng hiểu rõ trách nhiệm của mình.
Vô luận là chuyện gì xảy ra, điều quan trọng nhất vẫn chính là bảo hộ Chu
Tiên Chấn.
Bởi vì y là vinh hoa phú quý, cũng là cơm áo gạo tiền của hai gã.
Vì bảo hộ y, bất cứ thứ gì cũng có thể hi sinh. Ngoại lệ duy nhất, có lẽ chỉ có chết.
Chết thì bất cứ thứ gì cũng không cần nữa.
Chết rồi thì công danh lợi lộc cũng không còn nữa, mà có thì cũng không dùng dược nữa.
Vì vậy cái gì cũng có thể hi sinh, nhưng tính mạng thì tuyệt đối thì không thể. Những người ở đây, không chỉ Kim Bất Văn và Minh Sung
Nhĩ, mà kỹ thực
ai cũng đều nghĩ như vậy cả.
Bởi vì họ đều ăn của Chu Tiên Chấn, mặc của Chu Tiên Chấn, dựa vào Chu
Tiên Chần, cậy nhờ Chu Tiên Chấn để khởi gia lập nghiệp.
Bọn họ cũng nguyện ý vì Chu Tiên Chấn mà liều... nhưng không
phải liều mạng... bởi vì ngay cả tính mạnh cũng không còn nữa thì bất
tất phải dựa vào ai làm gì nữa.
Thế nhưng, kẻ không nguyện ý hi sinh là Hồn Thiên Hầu Kim Bất Văn lại đã hi sinh rồi.
Không chỉ là Kim Bất Văn, ở trong Thanh Hoa Biệt Phủ này, những
kẻ ngã gục dưới kiếm của kiếm khách kiêu ngạo kia đã có tới mười ba
người. Những sự việc vẫn còn chưa kết thúc.
Võ công đối phương chẳng nhưng cao đến chết người, càng chết người hơn
là y không chỉ muốn mang của Chu Tiên Chấn, mà còn muốn mạng của tất cả những người ở đây nữa.
Một người cũng không bỏ qua.
Khi phát hiện mình và những đồng bọn có toàn lực liên thủ, toàn
diện tấn công, cũng quyết không phải địch thủ của người này, Minh Sung
Nhĩ từng nghĩ đến chuyện bỏ chạy.
Gã từng khan giọng hỏi
"Người bất quá chỉ tìm Chu công tử, chúng ta không nhúng tay vào chuyện này nữa, người có thể nhượng bộ một bước được không".
"Không".Kiếm thủ kia chống kiếm, lạnh lùng trả lời :"Các người đã sai lầm, mỗi một người phạm sai lầm đều phải trả giá".
Nghe y nói vậy, Minh Sung Nhĩ đã biết dù gã có xuất thủ bảo hộ
Chu Tiên Chấn hay không, nếu không liều mạng, e rằng khó mà sống qua
được lúc này, nơi này, cửa ải này.
Vì vậy gã đành phải liều mạng một lần. Cũng chỉ có liều mạng.
Mạng chỉ có một. Ai cũng như nhau.
Liều mạng rồi thì không còn mạng nữa.
Nhưng đã đến nước này, Minh Sung Nhĩ không thể không liều mạng. Một người khi đã liều mạng, đa phần rất đáng sợ.
Ngay cả mạng của mình cũng không cần nữa chẳng lẽ không lấy được mạng của người khác?
Huống hồ là bao nhiêu người như vậy cũng liều mạng.
Khi Độc Hành Lang huy vũ song phủ, biến thành hai đóa phủ hoa
cực lớn bao bọc toàn thân, những bộc nhân hộ viện bảo vệ cho Chu Tiên
Chấn cũng vung đao vung kiếm, đỏ mặt, khan giọng hò hét, xông lên phía
trước.
Bọn họ cũng muốn liều mạng với kiếm thủ kia.
Muốn tiếp tiếp sống, trước tiên phải lấy mạng của đối phương. Lúc này, bầu trời lại lóe lên một ánh chớp.
Dưới đất cũng lóe lên từng đạo, từng đạo kiếm quang.
Người sống ở đời, có một đạo lý như thế, không liều mạng thì sẽ phải tăng mạng.
Có những lúc bạn không muốn lấy mạng đối phương, nhưng muốn bảo
vệ tính mạng của mình, e rằng phải khiến đối phương mất mạng trước.
Đương nhiên, những lúc thật sự dùng đao dùng kiếm để ác đấu có
lẽ cũng không nhiều, nhưng dùng các phương thức như mưu trí, cạm bẫy,
tiền tài, danh quyền, lợi lộc để khiến người ta mất đi tính mạng thì lại thường xuyên xảy ra.
Chỉ có điều, có lúc trên thương trường, có lúc trong chính giới, có người làm ngoài sáng, có người làm trong tối, có người vừa cười vừa
xuất thủ, có người vừa chửi mắng vừa xuất chiêu, có người dùng khẩu hiệu chính nghĩa, chiêu bài pháp thống để hạ độc thủ mà thôi.
Người sống thì phải liều mạng, bất kể là kẻ đọc sách, người buôn bán, ngươi làm quan, kẻ xuất gia đểu như vậy cả.
Nếu không như vậy sẽ bị đào thải, bị người ta nô dịch.
Ngay cả những tăng lữ đã cạo đầu cũng như vậy, nếu không như
vậy, sẽ chỉ có thể làm một sa di nhỏ bé nấu cơm, chặt củi tạp dịch mà
thôi, còn muốn có biệt viện nọ kia thì chỉ có trong mơ mà thôi.
Chỉ bất quá, ngưới lặn ngụp trong võ lâm thì nhiều minh thương ám tiễn, đổ máu đổ mồ hôi hơn một chút mà thôi.
Ít nhất, ở trong giờ khắc ở Thanh Hoa Biệt Phủ của Chu gia này,
những người đang đỏ mắt liểu mạng này cũng cảm nhận được điều đó.
Tôn Thanh Hà, thân cao sáu thước ba, kiếm dài bảy thước ba, ngoại hiệu
Triều Thiên Nhất Kiếm.
Mười ba tuổi y bắt đầu giết người, giết đến năm ba mươi tuổi thì không cong ai nhớ y đã giêt bao nhiêu người nữa.
Chính y cũng không biết.
Kết quả của trận liều mạng trong Thanh Hoa Biệt Phủ là: Chết.
Minh Sung Nhĩ và đám cao thủ hộ viện của Chu Tiên Chấn Chu công tử, không một ai sống sót.
Tất cả đều đã chết.
Kiếm của Tôn Thanh Hà vẫn nhỏ máu.
Máu càng lúc càng nhiều, trượt trên thân kiếm càng lúc càng nhanh, kiếm càng lúc càng sáng.
Điện quang lóe lên.
Kiếm quang càng lúc càng sắc bén hơn. Đây là một thanh hảo kiếm.
"Cái giá của các người phải trả là Chết" Tôn Thanh Hà nói như vậy đó.
"Đây là một thanh hảo kiếm, dùng nó để giết các ngươi thật quá
phí phạm" Y nhìn kẻ sớm đã bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu là Chu
Tiên Chấn nói:
"Dùng để giết ngươi còn đỡ một chút"
Chu Tiên Chấn toàn thân run lẩy bẩy, đột nhiên ném thanh trường
kiếm trong tay, quỳ xuống dập đầu xuống đất " bộp bộp bộp", vừa khóc vừa cầu
xin :"Xin đừng giết tiểu nhân. Hãy tha cho cái mạng chó này của tiểu nhân." Tôn Thanh Hà cười.
Máu trên kiếm của y đã sáng lấp lánh. Y đưa tay búng nhẹ lên thân kiếm. "Đinh"
Thật thánh thót dễ nghe.
Y thổi vào kiếm một hơi, sau đó nhẫn nại đợi hơi nước trên kiếm bay hết, để kiếm sáng bóng đến độ soi được đôi chân mày y.
Đôi chân myaf xếch về phía tóc mai. Đôi mắt sáng như sao băng.
Y nhạt miệng nói :" Ký quái, ngày hôm ấy, lúc ngươi đắc ý ở Tiêu Thị, ta chẳng hề nghe thấy câu nói này".
Sau đó y lại nói
"Đợi kiếm quang của ta sáng lại, ta sẽ
lấy mạng của ngươi" Sau đó y bổ sung :"Ngươi yên tâm, kiếm của ta cũng
như tâm ta vậy, rất nhanh chóng sẽ lại như gương, lúc nào cũng sáng như
gương".
Chỉ nghe tiếng ì ùng liên tiếp vang lên, mưa... bắt đầu đổ như trút nước. Chu Tiên Chấn,Chu tam công tử đã chết.
Công tử của Chu Lịch Nguyệt đã chết.
Đây là một tin chấn động làm người nghe kinh hãi. Chẳng những
Chu Tiên Chấn là một cao thủ kiếm thuật, mà còn là ái đồ của Đông Nam
Thạch Thập Thiên Trần Sa Hà, nhi tử của Đông Nam Vương Chu Lịch Nguyệt.
Huống hồ, gần ba mươi cao thủ không những không bảo vệ được Chu Tiên
Chấn, mà con tăng mạng không còn một mống.
Ngay cả Hồn Thiên Hầu Kim Bất Văn, Độc Hành Lang Minh Sung Nhĩ cũng không thoát nạn.
Ai ai cũng biết, một Lang một Hầu này đều là ái đồ của lão Trương Phi Sát
Khiếu Thiên.
Ai dám giết hai gã. Tôn Thanh Hà.
Bao nhiêu người hạ thủ.
Chỉ có một người. Tôn Thanh Hà. Có bao nhiêu người mục kích.
Không có. Nhưng cũng không cần thiết.
Bởi vì hiện trường có người dùng kiếm khắc mấy chữ "Sát nhân giả Tôn
Thanh Hà".
Tính quyết đoán của kiếm ở chỗ sắc bén. Thần thái của kiếm ở ánh sáng.
Yếu quyết của kiếm ở chỗ nhanh.
Ý nghĩa của kiếm là để giết đối thủ và địch nhân của y. Đây là đạo dùng kiếm của Tôn Thanh Hà.
Chu Lịch Nguyệt hận Tôn Thanh Hà đến xương đến tủy , hận đến mức mở cả mắt.
Lão từng nói :"Ai giết Tôn Thanh Hà cho ta, ta sẽ cho kẻ đó làm
đốc văn sứ của Ưng Phụng Cục, còn thưởng thêm nửa tòa Thái Chân Các nữa"
Ưng Phụng Cục là nơi nhiều món béo bở nhất, quản lý các loại kỳ
hoa dị thạch, trân bảo khiếu vật để hiến cho Hoàng đế,trong quá trình
vận chuyển, có thể trưng dụng phu dịch, thoải mái yêu cầu, muốn gì được
nấy.
Ai nhận chức vụ này, người đó tự nhiên sẽ đại phú đại quý.
Còn Thái Chân Các là nơi để nghênh tiếp hoàng đế, thừa tướng,
rộng lớn tới mức đủ để đo trước phải nhìn sau, cực kì hào hoa tú lệ,
phòng ốc tinh xảo vô song, phải dùng mấy vạn dân phu tốn bảy năm mới xây xong.Ai có được Thái Chân Các, cũng bằng như sở hữu một tòa thành trì
rồi.
Thế vẫn chưa đủ, trong vòng nửa năm, số cao thủ Chu Lịch Nguyệt
phải đi táng mạng dưới kiếm Tôn Thanh Hà đã lên tới hai mươi mốt người.
Lão lại nói thêm một câu " Thưởng thêm mười vạn lạng hoàng kim"
Lúc này đại cục Đông Nam tuy tiêu điều hoang dã, đói kém khắp
nơi, dân không muốn sống, mà Chu Lịch Nguyệt lại vẫn có thể tùy tiện
phóng tay đưa ra cái giá cao như vậy.
Bởi vì lão là đệ đệ của Đông Nam Tiểu Triểu Đình Chu Khuông.
Thế lực của Chu Khuông hùng cứ Đông Nam, tận sức bóc lột, độc bá một phương, cả vùng Giang Chiết không ai bằng.Chu Lịch Nguyệt là người
thân của lão, cũng là cánh tay phải của lão, chuyện đóng phu trưng dịch, chiêu mộ môn khách đương nhiên chẳng cần phải nói.
Huống hồ, Chu Lịch Nguyệt xuất ra khoản tiền lớn ấy không chỉ để báo cừu cho nhi tử mà còn là để giữ mạng của lão nữa.
Lão luôn cho rằng Tôn Thanh Hà đã giết chết nhi tử của lão, tự nhiên cũng
nhất định không bỏ qua cho lão.
Sự phong thưởng hậu hĩnh để giết chết Tôn Thanh Hà của lão còn được huynh trưởng Chu Khuông của lão ngắm cho phếp và tán đồng.
Chu Khuông cũng nghĩ như đệ đệ của lão.
Tôn Thanh Hà đã giết điệt nhi Chu Tiên Trấn của lão, cũng tất
dám giết đệ đệ của lão... Đã giết được Chu Lịch Nguyệt, vậy thì sẽ đến
lượt lão...
Vì vậy lão rất nóng lòng vội thúc Chu Lịch Nguyệt truy sát Tôn Thanh Hà, thậm chí còn bỏ ra một nửa số tiền thưởng nữa.
Nhưng đều vô dụng.
Nửa năm trôi đi, Chu Lịch Nguyệt lại công bố phần thưởng mới.
"Giết chết tên vô sỉ bại hoại thổ phỉ cường đạo ngoại hiệu Nhất
Trực Kiếm Tôn Thanh Hà, ngoại trừ thưởng như trước, nay tăng thêm hai
vạn lượng hoàng kim".
Như vậy, là đã tăng lên hai vạn lượng. Nhưng vẫn vô dụng.
Không tin tức.
Có trọng thưởng tất có dũng phu... Nhưng người đi giết Tôn Thanh Hà càng nhiều, thì người chết càng lắm.
Cứ như vậy, hoàng kim mỗi năm tăng một lần, đã tăng đến hai mươi vạn lượng.
Nhưng Tôn Thanh Hà vẫn chưa chết,mà một đứa con khác của Chu
Lịch Nguyệt là Chu Đại Trưởng lại trỏ thành vong hồn dưới kiếm của Nhất
Trực Kiếm.
Thậm chí đại quân gia của Chu Khuông, Thiên Địa Thần Thông Chu Nghĩa
Thân cũng đã chết. Chết ở trong nhà.
Dưới kiếm Tôn Thanh Hà.
Bởi đêm Chu Nghĩa Thân tán mạng, Chu Khuông chỉ ngủ cách y có ba gian phòng, thậm chí còn ẩn ước nghe thấy tiếng kiếm xuyên qua xương
thịt Chu Nghĩa Thân, mà đêm đó lão lại đổi phòng cho chính viên quân gia này ( Chu Khuông mỗi đêm đều đổi chỗ ngủ, hơn nữa đến lúc sắp đi ngủ
mới quyết định, nên dù là người thân tín nhiệm cũng không biết trước),
khiến Chu Khuông kinh hãi nhận ra
Chu Nghĩa Thân đã chết thay cho lão.
Xem ra Tôn Thanh Hà sớm muộn cũng tới giết lão. Không thể để chuyện này xảy ra.
Chu Khuông triệu tạp Chu Lịch Nguyệt đang kinh hãi vào thương nghị.
Hai lão thương thảo rất nhiều biện pháp. Biện pháp giết Tôn Thanh Hà.
Nhưng không có tác dụng.
Điểm quan trọng là ai có thể giết Tôn Thanh Hà. Có người này không.
Dù có người như vậy, nhưng y có chịu kết oán với Tôn Thanh Hà
không ? Hai lão vắt đầu vắt óc , lao tâm khổ tứ suốt nửa ngày trời, cuối cùng Chu Lịch Nguyệt cũng nghĩ ra được một cách.
Chu Khuông lập tức hỏi :"Ai"
Chu Lịch Nguyệt do dự nói :"Có một người , nhưng chỉ sợ y không chịu xuất thủ"/
Chu Khuông thoáng hiện nộ sắc: "Với danh nghĩa của ta đi mới, ai dám không động thủ"
Chu Lịch Nguyệt chợt lộ vẻ vui mừng nói :"Đệ nghĩ ra rồi, chỉ
cần mời được thái phó Lương Sư Thành, chỉ cần lão mở miệng, hạ lệnh,
người này tuyệt
đối không dám không tuần".
Ý của Chu Lịch Nguyệt là ngay cả Chu Khuông, bá chủ vùng Đông
Nam,quyền lực khuynh quốc, phú quý nhất mực e rằng cũng không mời được
người này, chỉ có người ngày đêm ở bên cạnh đế vương, được người đời
xưng tụng là Ẩn Tướng, văn võ bá quan không ai không sợ, thái phó Lương
Sư Thành mới có khả năng kinh động được người này.
Chu Khuông cũng vì vậy mà linh cơ chợt động,nói:"Ta cũng nghĩ ra một người".
Chu Lịch Nguyệt chau mày:"Một người".
Lão cho rằng ngoại trừ nhân tuyền trong lòng lão, không còn ai có thể đối phó Tôn Thanh Hà.
Chu Khuông lẩm bẩm :"Người này mà đến, không chỉ không giết được Tôn
Thanh Hà, mà còn có thể bắt sống y về đây cho chúng ta nưa". Chu Lịch Nguyệt cả kinh.
Phải biết muốn đối phó với loại người như Tôn Thanh Hà, bắt y
còn khó hơn giết y gấp ba, gấp năm lần, chứ đâu dễ như huynh trưởng của
lão nói vậy. Thái độ của Chu Khuông lại có chút ngần ngừ.
- Có điều, muốn mời được người này cũng có chút khó khăn.
Chu Lịch Nguyệt lại càng ngạc nhiên hơn :"Với địa vị của chúng
ta ngày nay, tùy tiện vẫy tay một cái có kẻ nào không dám đến chứ. Lẽ
nào người huynh muốn mới lại còn khó hơn cả người trong lòng đệ ư".
Chu Khuông vỗ trán nói:"Khó, khó , khó... người này dùng vàng
bạc cũng không mời được, dùng quyền lực cũng không mời được, dùng thể
điện... chỉ sợ y cũng không nể mặt".
Chu Lịch Nguyệt càng lúc càng ngạc nhiên :"Thế gian có loại người này sao".
Chu Khuông chợt lộ sắc mừng nói:"Có điều nói khó cũng không khó
lắm, chỉ cần nhờ được hai người hạ lệnh xuống, y lập tức sẽ đến. Sau khi xong việc,
cả kim ngân châu báu, nhà cửa mỹ nữ cũng không cần, không cần gì cả". Chu Lịch Nguyệt tròn mắt :"Lại có loại ngốc như vậy sao, vậy chúng ta phải nhờ ai hạ lệnh mới được chứ".
Chu Khuông nói :"Gia Cát tiên sinh".
Chu Lịch Nguyệt trợn mắt, lắp bắp hỏi :"Nhờ lão hạ lệnh ? Không
phải lão là người đối đầu với chúng ta sao? Muốn lão giúp chúng ta trử
khi đại dịch, chỉ sợ còn khó hơn lên trời".
Chu Khuông cười cười :"Cũng may trên đời còn có người khiến lão phải xuất động".
Chu Lịch Nguyệt hỏi :"Ai".
Chu Khuông đáp :"Hoàng đế thiên tử".
Chu Lịch Nguyệt hít vào một hơi :"Huynh nói người đó, có phải là..." Chu Khuông lại hỏi :"Nhân tuyển trong lòng đệ có phải là …"
Chu Lịch Nguyệt chợt nói :"Nếu thấy rằng không tiện mở miệng chi bằng dùng bút viết ra có được không".
Chu Khuông đưa mắt nhìn chín trà đặt trên bàn, chỉ tay nói: "Giấy trắng mực đen, không bằng nước khô không còn vết tích".
Chu Lịch Nguyệt lập tức đồng ý,lấy ngón tay chấm trà viết lên
bàn một chữ. Chu Khuông cũng lấy trà thay mực, vạch lên vạch xuống vài
nét.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Chu Lịch Nguyệt viết chữ "Thiết" Chu Khuông viết chữ "Thủ"
Hai người nhìn nhau, vỗ tay phát lên, đồng thanh nói :"Chính là hắn". "Hắn đến thì tốt quá".
"Đây gọi là nhất tiến song điêu, kẻ nào chết cũng có lợi cho
chúng ta cả, bọn chúng ôm nhau mà chết thì huynh đệ ta có thể kê cao gối ngủ rồi".
"Đệ thường hay tự hỏi :"Có kẻ nào thay ta giết Tôn Thanh Hà".Bây giờ thì đã có nhân tuyển rồi".
"Chỉ cần người này xuất thủ, Tôn Thanh Hà nhất định vắt chân lên mà chạy
trốn".
"Thế vẫn chưa đủ". "Chưa đủ".
"Những người muốn ăn thịt, nhai xương hắn còn nhiều lắm, trong
đó có mấy người, chỉ sợ Tôn Thanh Hà gặp phải họ thì cũng vắt chăn lên
mà chạy thôi". "Ai"
"Lão Trương Phi Sát Khiếu Thiên". "Lão ta cũng bị kinh động rồi à".
"Ai bảo Tôn Thanh Hà giết chết ái đồ của lão là Kim Bắt Văn, Minh Sung
Nhĩ mà chi". "Còn ai nữa" "Long Thiệt Lan".
"Kinh thành đệ nhất nữ thần bộ. Tại sao nàng ta cũng tham gia vào chuyện này chứ".
"Có bốn nguyên nhân". "Hả".
"Thứ nhất
Tôn Thanh Hà gian dâm cướp của, ác danh nổi
như cồn, thiết tường với tính cách của Long Thiệt Lan, có thể dung tha
cho loại người vậy hay không".
"Nếu nàng ta không dung được là tốt rồi".
"Thứ hai
dù nàng ta có nhịn được thì chúng ta cũng có
thể khiến nàng ta phải xuất động... Dú sao thì nàng ta cũng còn nợ Vương Phủ một ân tình, còn Vương Phủ thì vẫn nợ ta chín mười cái ân tình như
thế".
"Chỉ cần nàng ta đến, chúng ta chẳng khác gì hổ thêm cánh".
"Thứ ba" Chu Khuông chỉ tay vao hai chữ đã nhạt nhòa trên bàn
nước, chỉ còn lại mấy vệt nước dài vô nghĩa "Đệ thử nghĩ xem, nếu người
này tiếp nhận vụ án này, nàng ta có chịu đứng ngoài không ?".
"Nói cũng rất đúng, vậy thì tốt quá rồi nhưng không biết lí do thứ tư của huynh là gì ?".
"Long Thiệt Lan có một tri giao, tên là Tô My, ngoại hiệu Cuồng Cúc, cũng là một nhân vật rất có tiếng tăm".
"Chuyện này thì đệ biết. Mẫu thân của Cuồng Cúc là nữ bang chủ của Cảnh
Y Bang, Đại Hồng Lang Thiết Như Nam".
"Đúng, nhưng Thiết Như Nam lại chết trong tay Tôn Thanh Hà,
trước khi chết còn bị Tôn Thanh Hà làm nhục, nghe nói Tô My trước đây
tình tứ với Tôn Thanh Hà, vi vậy mà đã trở mặt thành thù, hận Tôn Thanh
Hà thấy
xương"
"Vậy thì tốt quá rồi, tự tạo nghiệt thì không thể sống được.Cảnh Y Bang, Cuồng Cúc Tô My, thêm vào Long Thiệt Lan, lần này Tôn Thanh Hà
muốn sống cũng khó rồi".
"Có ý nghĩa nhất là lần này "Tung Kiếm" gặp phải "Hoành Chưởng", bất kể ai sống sót ai chết, ai thắng ai bại, chúng ta đều có kịch hay
để xem rồi". "Vậy thì tốt quá" Chu Lịch Nguyệt vỗ đầu nói "Lầm cho đệ
mỗi đêm trước khi đi ngủ phải sờ đầu xem có còn hay không.Chỉ cần những
kẻ này đều xuất động, người mất ăn, mất ngủ sẽ là tên tiểu tử họ Tôn đó
chứ không phải là chúng ta nữa rồi".
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, nàng đều làm một chuyện. Viết tên y ra.
Tôn Thanh Hà .
Chữ viết rất mềm mại. Cũng rất điên cuồng.
Chũ của nàng hòa nhập điên cuồng và tử lệ thành một thể, cá tính họa và nhuệ khí của sinh mạng nàng cũng phát tiết trong ba chữ này.
Ba chữ này hợp lại chính là tên một người. Một người nàng nhớ tới thấu tim.
Một người mà nàng mộng mị cũng không quên được.
Cũng là người nàng hận muốn giết y một lần ngàn lần, một vạn lần, nàng muốn róc xương xẻ thịt y ra.
Nàng đã từng yêu y say đắm, nhưng y lại chà đạp mẫu thân của
nàng, phát ra những tiếng cười điên cuồng và lành lẽo, sau đó rũ áo bỏ
đi.
Nàng hận y.
Nàng hận tới mức nhất định phải giết y.
Đêm đêm nàng đều nhớ tới chuyện này, mối hận này, con người này. Đêm đêm nàng đều viêt tên y.
Sau đó đốt lửa. Thiêu.
Nàng xõa tóc, thiêu đốt tên y , miệng lẩm bẩm trù úm.
Cho đến lúc nàng phảng phất như nhìn y đang đau đớn, dãy dụa, kêu gào, cầu xin trong đống lửa, thì nàng mới yên tâm đi ngủ.
Bởi vì nàng biết, dựa vào sức lực của mình nàng thì chẳng thể nào báo cừu được cho mẫu thân.
Cũng như cái đêm y giết chết mẫu thân nàng, cuồng tiêu bỏ đi, nàng cũng không thể ngăn trở y vậy.
Nhưng nàng đã hạ quyết tâm báo cừu.
Nàng quyết tâm nhớ đến hảo hữu của nàng.
Kinh Sư đệ nhất tử y căn quắc nữ thần bộ - Long Thiệt Lan.
Có thể một mình Long Thiệt Lan vị tất đối phó nổi Tôn Thanh Hà. Nhưng "nàng" mà đến, nói không chừng "hắn" cũng sẽ đến.
Chỉ cần "nàng" và "hắn" cùng đến, thêm vào bản thân nàng nữa thì tên súc sinh cầm thú Tôn Thanh Hà kia có mọc cánh cũng khó thoát.
Vì vậy mỗi đêm sau khi nàng thiêu đốt tờ giấy viết tên Tôn Thanh Hà xong, thì ngủ rất ngon, rất sâu.
Bởi vì nàng biết hảo hữu của nàng đã đâp ứng xuất thủ đối phỏ Dâm Ma Tôn
Thanh Hà rồi
Thậm chí nàng còn nằm mộng thấy y đã chết. Chết trong biển lửa, chết trong núi đao, chết trong tay Thiết Thủ...
Nhưng đến ngày hôm sau, khi nàng tỉnh giấc, việc đầu tiên nàng
làm là đến chỗ đốt giấy hôm qua, thọc mười ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn
vào tìm kiếm,tìm kiếm cái tên mà nàng đã đốt đêm qua.
Trên mặt hãy còn những hạt lệ tiếc thương. Nàng là nữ nhân đêm đêm thiêu dốt tên của y.
Nhưng sáng ngày sau lại vì tìm cái tên đó trong đống tro tàn mà lưu lệ...