Ngao Cận Thiết vừa dứt lời, thì đã nhún chân lao vút lên như một con nộ
long, phá vỡ mái ngói lên trên nóc tiểu đình, bất kể Ân Thừa Phong có
chuẩn bị xuống hay không.
Ngao Cận Thiết vừa lên tới nơi, thì đã thấy kiếm quang lóe lên trước mắt.
Năm mười hai tuổi Ngoa Cận Thiết đã làm tiểu dịch trong nha môn, hai mươi
tám năm nay đã gặp không biết bao nhiêu nhân vật trong tam sơn ngũ nhạc
ngũ hồ tứ hải, quá chiêu với đủ thứ binh khí, chính đạo cũng có bàng môn tà đạo cũng có, nhưng xưa nay y chưa từng nhìn thấy kiếm quang nào
nhanh như vậy.
Nếu không phải đạo kiếm quang này có tỳ vết, thì Ngao Cận Thiết đã không thể tránh nổi rồi.
Tốc độ của đường kiếm này giống như tia lửa lóe lên từ hai viên đá lửa vậy, tự nhiên sinh mà cũng tự nhiên diệt trong cùng một sát na, đồng thời
cũng tự nhiên hoàn thành nhiệm vụ của nó: đốt sáng hoặc giết người. Tỳ
vết ở đây là người sử kiếm.
Ân Thừa Phong đang mang nội thương cực nặng.
Y bất ngờ bị tập kích, nhưng cũng kịp thời xuất kiếm, nhưng nóc đình đã
bị Ngao Cận Thiết húc vỡ, cước bộ của y liền lảo đảo, lúc kiếm xuất ra
thì người đã trầm xuống, lưỡi kiếm cũng lệch đi mấy phần.
Cùng lúc ấy, Ngao Cận Thiết cũng kịp nghiêng đầu né tránh.
Má bên trái của Ngao Cận Thiết có thêm một vệt máu nhỏ.
Ân Thừa Phong rơi xuống, liền lướt người bay ra ngoài.
Gạch đá trên mái đình rơi xuống như mưa, Tư Đồ Bất vung Điểu Kê Trảo rít lên những tiếng như độc xà thổ tín, truy kích Ân Thừa Phong.
Ân Thừa Phong lướt đi như một chiếc lá xanh trong gió – y là đệ tử đích truyền
của Tam Tuyệt Nhất Thanh Lôi Ngũ Cương Trung, khinh công chỉ chậm hơn
kiếm pháp chút đỉnh, Điểu Kê Trảo chỉ kịp chụp rách một vạt áo nơi vai
y, nhưng kiếm thì đã đâm ngược trở lại như điện.
Tư Đồ Bất đang ở trên không, mỗi một phân một thốn cơ thịt khắp toàn thân đều đang ở
trạng thái truy kích, y chỉ kịp gầm lên một tiếng, kỳ dư thì không còn
kịp phản ứng gì nữa... cả người lao vào đầu mũi kiếm như một viên đạn.
Nếu như không có một quyền đấm vào thân kiếm của Ngao Cận Thiết thì Tư Đồ
Bất đã thật sự biến thành viên thịt xiên trên kiếm của Ân Thừa Phong
rồi. Một quyền này của Ngao Cận Thiết khiến lưỡi kiếm trầm xuống, chỉ
vạch một đường dài trên bụng Tư Đồ Bất mà thôi.
Lúc này cả ba
người cùng lúc hạ thân xuống bên ngoài tiểu đình. Sau lưng Ân Thừa Phong là hai thác nước vô thanh vô tức, sau lưng Tư Đồ Bất là Kim Cổ Lan, sau lưng Ngao Cận Thiết là Thạch Đình.
Ba người giao thủ một chiêu, đều thọ thương.
Cục thế vô cùng rõ ràng, với võ công của Ân Thừa Phong, lấy một địch hai
tuyệt đối không thể lạc bại, song giờ y đã thọ trọng thương, muốn lực
đấu hai người này, e là sẽ chết chứ chẳng nghi.
Ba người bọn Ngao Cận Thiết, Tư Đồ Bất, Diệp Chu Ngạn vô cùng chặt chẽ, khi Ngao Cận
Thiết xông lên tấn công Ân Thừa Phong trên nóc đình thì Tư Đồ Bất cũng
đã đợi sẵn bên ngoài để truy kích.
Còn khi Tư Đồ Bất đuổi theo tấn công Ân Thừa Phong, thì Chùy Tâm Thích của Diệp Chu Ngạn cũng đã đâm tới Truy Mệnh.
Truy Mệnh vung đao lên đỡ, hai chân toàn lực giật mạnh, tiếng ầm ầm vang
lên, cả mười ba ngôi tiểu đình ở Cổ Kim Lan cùng lúc rung động, bụi đất
rơi xuống như mưa.
Thì ra chàng vừa lên tiếng khiêu khích bọn
Ngao Cận Thiết, lại vừa ngầm vận tụ công lực, dồn cước lực khai sơn phá
thạch vào thạch trụ, hòng dứt đứt dây xích.
Có điều sợi xích này
chỉ dài chừng chín xích, nhưng lại dùng giải đồng của Cửu Cung Lôi Phủ
chế ra, cho dù công lực của Truy Mệnh có cao hơn nữa, cũng không giật
đứt được. Xích sắt lại được nối với thạch trụ, mà thạch trụ lại là năm
mươi hai cây thạch trụ nối liền nhau, trừ phi Truy Mệnh có thể nhổ liền
một lúc năm mươi hai cây thạch trụ, bằng không thì đôi chân của chàng
coi như vô dụng.
Bọn Ngao Cận Thiết biết rõ công lực của Truy
Mệnh, hiểu rõ nếu đôi chân chàng vẫn còn, thì kẻ không may ắt hẳn là kẻ
ám toán, thế nên Tư Đồ Bất ngay đầu tiên đã phải dùng thiết tỏa khóa
chặt hai chân Truy Mệnh lại. Nguyên Vô Vật xuất kiếm ám sát Truy Mệnh,
ngược lại còn bị chàng phản kích hạ sát chính là một trường hợp rất rõ
ràng.
Lúc này, Truy Mệnh giật mạnh mà sợi xích không đứt, khí lên trên bị tắc nghẽn làm gương mặt chàng đỏ bừng lên giống một thiếu niên
xưa nay chưa từng uống rượu đột nhiên tu cả bình Nữ Nhi Hồng vậy.
Truy Mệnh giật mạnh chân, làm cả mười ba tòa tiểu đình lay động, cũng làm kinh động cả Ngao Cận Thiết.
Chỉ nghe y lớn giọng quát: “Không thể để y giật tiếp nữa!”.
Lúc Diệp Chu Ngạn xuất thủ tấn công Truy Mệnh, y lại hét lên: “Giết chết
Thôi Lược Thương!” đồng thời toàn lực tấn công Ân Thừa Phong.
Thôi Lược Thương là tên thật của Truy Mệnh, chỉ là cước pháp và thuật truy
tung của chàng quá nổi danh trên giang hồ, nên người trong võ lâm đã
quen gọi chàng bằng ngoại hiệu Truy Mệnh mà quên đi cái tên Thôi Lược
Thương, cũng như tên thật của Lãnh Huyết là Lãnh Lăng Khí, tên thật của
Thiết Thủ là Thiết Du Hạ cũng bị người ta lãng quên vậy. Ngao Cận Thiết
làm việc trong công môn đã lâu, vì vậy nên y mới quen gọi tên thật của
Truy Mệnh như vậy.
Kỳ thực không cần đợi họ Ngao phân phó, Diệp
Chu Ngạn đã phát động toàn lực, chuẩn bị hạ sát Truy Mệnh trong lần tấn
công thứ hai.
Nhưng y không lập tức hạ thủ.
Toàn thân họ
Diệp co rút lại, Chùy Tâm Thích giơ lên phía trước, tựa như con thú một
sừng đang giương chiếc sừng sắc ngọn, chuẩn bị đâm vào thân thể Truy
Mệnh.
Do công lực bố khắp toàn thân, nên khắp người y phát ra thanh âm tựa như có dòng thác đang vỗ mạnh xuống lưng vậy.
Truy Mệnh chăm chú nhìn Diệp Chu Ngạn, vận công dồn vào thanh đao trên tay.
Chàng không thể tránh, không thể né.
Không thể lui bước, không thể nhảy lên.
Chàng đang phải đối mặt với một con mãnh thú âm hiểm chứ không phải con người.
Một người mất đi vũ khí, lại mất đi tự do, làm sao mới ứng phó với sự tấn công của mãnh thú?
Đúng vào lúc này, một bóng thanh y lao ra khỏi chưởng ảnh và trảo ảnh như
một cánh yến, lướt qua thác nước, tránh khỏi thế công mãnh liệt của Ngao Cận Thiết và Tư Đồ Bất.
Kiếm của Ân Thừa Phong hóa thành muôn ngàn bóng ảnh rợp trời, bắn về phía Tư Đồ Bất!
Kiếm quang hắt nước tung tóe, song Điểu Kê Trảo của Tư Đồ Bất đã phóng ra,
phía sao kéo theo một sợi dây xích, trảo câu đã chộp trúng thân kiếm.
Song chưởng của Ngao Cận Thiết cũng bức tới. Lúc này Ân Thừa Phong đang
lơ lửng trên không, người lại thọ thương trầm trọng, bất luận thế nào
cũng không thể chống đỡ nổi một chiêu hợp kích của hai đại cao thủ.
Chợt nghe một người gầm lên: “Đừng sợ, ta tới đây!”.
“Bình bình!”.
Song chưởng của Ngao Cận Thiết đã bị hất ra, cả hai bóng người cùng lảo đảo
rơi xuống. Ân Thừa Phong liền nhân cơ hội ấy đề khí lướt về bên bờ. Chỉ
thấy người mới đến lam bào phất phơ tung bay, chính là Phục Ngưu Trấn
trấn chủ Lam Nguyên Sơn.
Lam Nguyên Sơn hét lớn: “Các ngươi làm gì vậy?”.
Truy Mệnh ở trong thạch đình vội kêu lên: “Bọn chúng đã giết chết Hoàng lão
bảo chủ, muốn tận diệt võ lâm tứ đại gia để thay thế địa vị”.
Lam Nguyên Sơn tức giận gầm lên: “Bỉ ổi!”.
Ân Thừa Phong như người tỉnh mộng, giật mình thốt lên: “Sao huynh quay lại đây?”.
Lam Nguyên Sơn thở dài đáp: “Vừa rồi ta tức giận bỏ đi, nhưng được nửa đường thì lại lo cho Ngân Tiên, nên mới quay lại”.
Ân Thừa Phong nói: “Tứ đại gia chúng ta thực sự không nên động can qua với nhau như vậy, nếu không, Hoàng bảo chủ cũng đâu đến nỗi phải thảm tử”.
Lam Nguyên Sơn thở dài: “Nếu có Chu thành chủ ở đây thì tốt biết mấy”.
Ân Thừa Phong gật đầu: “Phải, nhớ lại năm xưa bao nhiêu lần chúng ta bị
địch nhân vây hãm, bốn người liên thủ ngự địch, không gì ngăn cản
nổi...”.
Lam Nguyên Sơn dịch người lại gần Ân Thừa Phong, chậm rãi nói: “Hiện giờ vẫn còn hai chúng ta”.
Y vừa dứt lời, thì thác nước vốn vô thanh vô tức phía sau đột nhiên phát
ra tiếng động ầm ầm. Thì ra là những tảng băng lớn trên thượng du trôi
xuống, va vào thạch nham, vỡ ra tung tóe.
Nước bắn lên làm ướt đẫm y phục hai người bọn Lam Nguyên Sơn và Ân Thừa Phong.
Tư Đồ Bất hoang mang nhìn Ngao Cận Thiết, gương mặt xấu xí đầm đìa mồ hôi.
Ngao Cận Thiết lạnh lùng nói: “Hai con ưng đã gãy cánh, có gì phải sợ chứ? Cùng đến một lúc thì càng đỡ tốn công bọn ta đi tìm”.
Đúng lúc này, chợt vang lên tiếng gầm rú quái dị của Diệp Chu Ngạn.
2.
Truy Mệnh vì muốn Lam Nguyên Sơn hiểu rõ tình thế nên đã lên tiếng giải
thích cho y, nhưng đúng lúc mà chàng lơ là phòng ngự này, Chùy Tâm Thích của Diệp Chu Ngạn đã rít lên ghê rợn, đâm thẳng vào ngực chàng.
Truy Mệnh vội vung đao lên cản đỡ, nhưng đao cũng bị chấn bay đi.
Kế đó, Diệp Chu Ngạn lại liên tiếp triển khai thế công như điên như cuồng, Chùy Tâm Thích liên tiếp đâm ra những chiêu hiểm ác.
Truy Mệnh tay không đối địch, đã bị thương ba chỗ, lách người tránh tả tránh hữu, lại bị thương thêm hai chỗ, còn Diệp Chu Ngạn thì cứ như con thú
điên, điên cuồng lao vào tấn công.
Đúng lúc thế công của y mãnh liệt nhất, Truy Mệnh đột nhiên há miệng, phun ra một tia tửu tiễn, xạ thẳng vào mặt đối thủ.
Trong sát na đó Diệp Chu Ngạn cảm thấy như mặt mình bị hắt cả một nồi nước
sôi, nhưng dù sao y cũng là võ lâm cao thủ, vừa hét lên vì đau đớn,
nhưng cũng vừa vung vũ khí đâm ra liên tiếp bảo vệ lấy mình, tung người
nhảy về phía sau.
“Sao lại như vậy?”.
“Truy Mệnh chỉ có cơ hội uống một ngụm rượu trước khi họ phát động, ngụm rượu đó đã đả
thương Nguyên Vô Vật, sau đó y đâu còn cơ hội uống rượu nữa, thế nên ta
mới hoàn toàn không phòng bị...”.
“Truy Mệnh từ đầu cứ nói suốt, làm sao còn có thể phun ra tửu tiễn...”.
Diệp Chu Ngạn đau đớn đến nỗi không thể mở được hai mắt, hay tay múa loạn
xạ, loạng choạng lùi lại phía sau. Lúc này, y trông giống như một con
mãnh thú bị nhúng vào nước sôi, một con mãnh thú bị thương.
Y
nhận thất bại này, là vì không hiểu rõ công lực của Truy Mệnh, y không
biết rằng Truy Mệnh sớm đã luyện thành công phu một ngụm rượu phân thành hai tia tửu tiễn, hơn nữa còn có thể ngậm rượu trong cổ họng, dùng chấn động của lưỡi để phát âm.
Diệp Chu Ngạn ôm mặt thoái lui, Truy Mệnh lại phát lực giật mạnh.
“Rắc...”.
Mười ba tòa tiểu đình, cùng lúc chấn động.
3.
Gương mặt xám xịt của Ngao Cận Thiết dần chuyển qua màu trắng bệch.
Diệp Chu Ngạn đã vô dụng rồi...
Tuyệt đối không thể để hai chân Truy Mệnh khôi phục tự do!
Ngao Cận Thiết gầm lên một tiếng, Đồng Chùy Thủ và Hỗn Thiên Công cùng lúc tấn công Lam Nguyên Sơn và Ân Thừa Phong.
Lam Nguyên Sơn liền vận Viễn Dương Thần Công vào ống tay áo, phản kích lại
Hỗn Thiên Công. Viễn Dương Thần Công của y vốn cao cường hơn Hỗn Thiên
Công của Ngao Cận Thiết, nhưng vì mới thọ trọng thương, công lực chưa
khôi phục, nên giờ chỉ có thể ngang ngửa với Ngao Cận Thiết mà thôi.
Còn Ân Thừa Phong cũng lập tức xuất kiếm.
Kiếm của Ân Thừa Phong nhanh, nội lực Lam Nguyên Sơn hùng hậu, đối với Ngao
Cận Thiết mà nói, Đồng Chùy Thủ và Hỗn Thiên Công, tuyệt đối không địch
lại nổi khoái kiếm kỳ công hợp kích của hai người này.
Chỉ là Điểu Kê Trảo của Tư Đồ Bất đã kịp thời chặn lấy khoái kiếm của Ân Thừa Phong.
Ngao Cận Thiết đảo mình, lướt qua Cổ Kim Lan.
Ngao Cận Thiết vừa đi, Lam Nguyên Sơn và Ân Thừa Phong cùng lúc thầm than một tiếng: “đáng tiếc!”.
Hai người không hẹn mà cùng cảm thấy: nếu như có Đại Mãnh Long Hoàng Thiên
Tinh ở đây, thanh kim đao đó nhất định đã chém xuống đầu Ngao Cận Thiết
rồi, nếu cả Thiểm Điện Kiếm Chu Bạch Tự cũng có mặt, chắc chắn họ Ngao
đã phải nằm xuống đó.
Ngao Cận Thiết lao vút đi, mục đích của y chính là hạ sát Truy Mệnh trước khi chàng kịp thoát khỏi sự kềm chế của dây xích.
Nhưng Tư Đồ Bất thì không nghĩ như vậy.
Y tưởng rằng Ngao Cận Thiết muốn bỏ trốn.
Bởi vì có ý nghĩ đó, nên y lập tức hoảng loạn.
Vì vậy y đã chết.
Chưởng lực hùng hậu của Lam Nguyên Sơn bức Tư Đồ Bất lùi đến sát lan can. Tư
Đồ Bất vội gập người xuống, đầu chạm sát đất, rồi tung mình lên cao,
nhưng chợt thấy kiếm khí lạnh buốt tới trước mặt, muốn tránh né thì đã
quá muộn.
Kiếm đã xuyên qua cổ họng y.
Tư Đồ Bất rơi bịch
xuống, chân móc vào lan can, lưng ngả xuống, máu tươi chảy ra òng ọc như suối, máu chảy ra làm ướt đẫm mái tóc bù xù của y, chảy xuống đất, rồi
chảy dần xuống đầm nước, tan biến trong màu xanh thăm thẳm.
4.
Lúc Ngao Cận Thiết lướt tới thạch đình, Truy Mệnh đã phát lực giật mạnh lần thứ ba.
“Rầm rầm rầm...”.
Mười ba tòa thạch đình cùng rung lên rồi đổ sập xuống.
Ngao Cận Thiết lúc này mới lao vào trong đình, còn Truy Mệnh thì đã phóng
vút ra ngoài như một tia điện. Họ Ngao mới vừa hạ thân, chưa kịp phản
ứng gì thì gạch đá đã rơi xuống như mưa, y đành gầm lên một tiếng, vội
vàng vung song chưởng lên đẩy ra liên tiếp để hộ thân.
Nhưng gạch đá cứ không ngừng rơi xuống, y đánh bay được hai tảng đá lớn thì trên
người cũng thọ thương mấy chỗ, đang định thoái lui thì chợt cảm thấy
bóng chưởng phiêu phiêu, trước ngực đã bị người ta ấn nhẹ một cái.
Cảm giác trong sát na đó, so với cảm giác bị gạch đá rơi chúng, có thể nói là dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ là sau khi bị ấn một cái, toàn thân y liền như vô lực, gạch đá rơi
xuống đầu, xuống người, mà y hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, chỉ
thấy nhẹ nhàng như đang được một dòng nước hiền hòa gột rửa.
Y hự nhẹ một tiếng, ôm lấy một cây cột đá màu đỏ đang lung lay sắp đổ.
Máu y phun lên trụ đá, ánh mặt trời chiếu lên, biến cả màu máu lẫn màu đỏ của trụ đá thành một màu đỏ thẫm đáng sợ.
Diệp Chu Ngạn lúc này đã hồi phục được một phần thị lực, nhưng trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Lam bào nhân, thanh y nhân đang đứng cạnh nhau, nhìn Cổ Kim Lan đang đổ xuống.
Diệp Chu Ngạn lặng lẽ bước tới lan can, quay đầu lại nở một nụ cười nửa bất nhẫn, nửa cam chịu, tung người nhảy xuống thâm đàm.
5.
Truy Mệnh thở dài nói: “Trải qua trận chiến này... bất kể là ai, cũng đừng nên gây chiến, tranh danh đoạt lợi nữa”.
Lam Nguyên Sơn cúi đầu.
Tịch dương đã sắp lặn sau rặng núi phía Tây, chỉ còn lại một chút sắc vàng mờ nhạt, chiếu trên lam y.
Điểu phi sơn ngoại sơn.
Thái vân dĩ ảm đạm.
Nghĩ đến Ngũ Thái Vân, Ân Thừa Phong chợt cảm lấy lòng mình như thắt lại.
“Rốt cuộc là ai đã giết Thái Vân?”.
Truy Mệnh nhìn cảnh hoàng hôn, trong đầu thoáng hiện lên một dự cảm bất tường”.
“Bất kể là ai, chúng ta cũng không kịp rồi”.
“Bất luận thế nào, nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, kẻ sát nhân cuối cùng rồi cũng sẽ bị người khác giết chết”.
“Chúng ta trở về Hám Thiên Bảo trước đã”.
Truy Mệnh buồn rầu nhìn thi thể Hoàng Thiên Tinh: “Chu thành chủ, Lam phu nhân tới giờ vẫn chưa tới đây, chỉ sợ...”.
Không may là chàng đã đoán trúng.
Hai cỗ thi thể dưới chân Lam Nguyên Sơn đã cạn khô máu, phảng phất như có
bàn tay ma quái đó nào đã lấy hết máu của hai người bọn họ, vẽ nên bức
tranh thê lương mà tuyệt đẹp trên nền trời phía Tây.