Ánh trăng hoang vắng chiếu xuống núi khiến khung cảnh càng thêm hoang vu.
Mặc dù thêm một người, nhưng Tam Kiếm Nhất Đao đồng đúng là càng đi càng hoảng hốt.
... huống chi cái tên chiến hữu kia toàn màu xanh ngay cả bóng dáng hắn cũng mang màu xanh biếc .
Nhìn lâu cũng khiến tâm người ta lạnh ngắt.
Chung đụng còn làm lòng người ta đóng băng.
Trên đường đi Lão Ngư len lén hỏi Vô Tình:‘Ngươi nghĩ hắn thật sự là Nhiếp Thanh sao?’
Vô Tình hỏi lại:‘Hắn không phải là Nhiếp Thanh thì là ai?’
Lão Ngư lẩm ba lẩm bẩm:‘Hắn vốn không phải là Ngô Thiết Dực!’
Tiểu Dư bỗng nhiên xen ngang:‘Nói không chừng hắn là Vương Phi . . .’
Lão Ngư kia há to mồm như hà mã phản đối:‘Hắn là Vương Phi? Toàn thân hắn màu xanh thì hắn là Vương Phi sao?’
‘Vậy Vương Phi màu gì? Ngươi nói xem!”’ Vô Tình hỏi ngược lại:‘Nhiếp Thanh
là màu xanh, vậy theo suy luận Lãnh Huyết hẳn là màu đỏ, Bạch Sầu Phi
hẳn là màu trắng , Vương Phi ít nhất cũng nên có một đôi cánh thật dài
chăng!’
Tiểu Dư cười nói:‘Ngô Thiết Dực cũng nên có một cặp cánh nhưng hẳn là bằng sắt!’
‘Ngươi Dư Đại Mục vậy ắt có một đôi mắt cá còn ta Lão Ngư thì có một cái miệng cá!’ Lão Ngư từ trước đến nay không bao giờ nhận sai, cưỡng từ đoạt lý
hết sức đáo để, hôm nay cũng thế, ‘tuyệt không sai!’
‘Nói vậy‘ Tiểu Dư cũng cùng hắn đùa giỡn‘Chu Sát Gia thì sao?’
‘Chu Sát Gia?’ Lão Ngư trầm ngâm chốc lát rồi nói ngay:‘Hắn hẳn là cưỡi heo một đường gào thét kẻ giết người nhà đến đây!’
Nói xong hai mắt gã đăm đăm, trợn tròn như miệng của gã.
Bởi vì gã thực sự thấy một cái người cổ quái đang cưỡi một con vật kỳ lạ đang từ phía sau chạy tới.
Vật cưỡi mặc dù rất giống nhưng tuyệt đối không phải là heo.
Nhìn sơ bên ngoài quái nhân này đang cưỡi là một con …
Rồng!
... diện mạo nó trông rất giống heo nhưng có mỏ có sừng có vảy kéo dài theo thân người, trường vĩ long!
Rồng là một loại vật cổ quái.
Người người tự nhận là truyền nhân của rồng, phảng phất rất tự hào, dường như rất quang tông diệu tổ nhưng rồng rốt cuộc là thứ gì?
Ai cũng chưa thật sự gặp qua.
Nó giống như rắn nhưng có sừng hươu. Nó có mặt ngựa, nhưng lại có thân thể rắn. Nó có sự uy nghiêm của sư tử nhưng lại mang một đôi chân gà. Nó
tựa như hươu nai nhưng mặt của nó giống ngựa. Nó như ưng nhưng ưng không giống nó vảy đầy người. Nó lại tựa như bò cũng giống như kỳ lân, nhưng
quyết không là kỳ lân cũng không phải là bò. Nó lại như hổ lại như con rùa, con ba ba nhưng quyết không phải là con rùa, con ba ba cũng không
phải là hổ.
Ngươi nói nó đẹp mắt thật ra nó vô cùng xấu xí, ngươi cho là nó xấu xí thì nó lại có phần đẹp mắt.
Nó có khi có thể hành lôi thiểm điện, hô phong hoán vũ, có khi có thể
phiên giang đảo hải, kinh thiên động địa, có khi hư vô mờ ảo, thấy đầu
không thấy đuôi. Thế gian rốt cuộc có loại động vật này không cũng còn
nhiều nghi vấn.
Tính tình của nó, tính tình?
Phá.
Ác.
Hung bạo.
... nhưng người ta cảm thấy nó tôn quý vô cùng.
Rồng rốt cuộc là tốt hay là xấu? Đáng giá kiêu ngạo hay làm người ta sợ hãi? Là kính trọng hay là khinh bỉ? Lý ra nên quý trọng hay là nên vứt bỏ?
Nó tượng trưng cho sự ăn uống quá độ, lười biếng, tham lam tàn khốc hay là hoá thân của tôn quý nhân hậu, đức cao từ bi?
Ngươi cứ nói đi?
Rất khó nói.
Bởi vì ai cũng chưa từng thấy qua rồng thật.
Nhưng Tam Kiếm Nhất Đao đồng nay có thể nói.
Khó coi!
Bởi vì bọn họ hiện tại thấy một con rồng thật.
Con rồng rất khó coi!
Con rồng này chân trước nhỏ rút trước ngực, lồng ngực thô lậu, khắp người
đầy các nốt phồng dày, miệng to như chậu, luôn miệng rống lên, chân sau
to lớn cường tráng có lực, đuôi dài mà mập, còn có cả sừng, đi lại nhanh chóng, động tác mạnh mẽ rung động sườn núi, nhưng kéo dài một hơi lại
đến …
Mặt heo!
... Rồng mặt heo!
Nó tựa như một
thớt ngựa, trên cổ quấn dây cương, phía trên có một người trán dô mũi
to, hàm bạnh, một tay cầm một vật lồi lõm nhiều góc cạnh hình dáng như
cây trúc, là một cây giản trầm trọng, phong duệ, tay phải nâng một chén
đồng, đầu đội thiết quan, toàn thân khoác áo bào thêu hình Bát Quái Thái Cực đồ, cổ tay trái mang ba sợi dây da, tay phải mang bốn sợi thủy tinh làm từ mã não xà cừ ... hắn cưỡi trên con rồng mặt heo kia từ phía sau
chạy tới.
Đến không chỉ một người.
Phía sau đuôi con rồng còn cả một đại đội tiểu đồng’, bộ dạng mỗi người rất giống dê.
Mặc dù cũng như dê nhưng không đồng dạng, dê có gầy, có mập; có râu dê dài, có dái tai như Dương Giác, có tựa như linh dương phóng ra tới trước; có giống như cừu được thuần phục lủi thủi mà đi.
Ước chừng có mười sáu mười bảy con.
Người phía trước xem ra rất giống như là người chăn dê.
Người chăn dê cưỡi phì long .
... nói đúng ra là một tên chăn nuôi cổ quái lấy rồng mặt heo chăn một đám dê mặt người.
... khó trách mới vừa rồi bọn họ vẫn nghe sau lưng có tiếng động khác
thường vang lên, nghe tựa như người lại không phải người, tựa như thú
lại không phải thú đi lại phát ra thanh âm. Thì ra là chính là tiếng
động phát ra từ đám mang hình người quái gở này!
Tam Kiếm Nhất Đao đồng thấy vậy ngẩn người kinh ngạc.
... đây là quái vật gì vậy!
Thực sự mở rộng tầm mắt.
Nhưng Nhiếp Thanh tựa như nín thở.
... giận đến cơ hồ tuyệt khí.
Quả nhiên mặt hắn cũng xanh hơn ... xanh như cỏ ... nếu giống như cỏ vậy
cho dù không phải là cây cỏ duy nhất trong cánh đồng hoang vu này thì ít nhất cũng tại nơi hoang vu trong đêm trăng này là một cây cỏ có sức
lực.
Tay của hắn run rẩy chỉ vào quái nhân cưỡi rồng kia phẫn nộ quát lên:‘Ngũ Liệt Thần Quân! Ngươi cũng dám đi đoạn đường này?!’
Quái nhân nghiến răng một cái con rồng đột nhiên dừng bước, ngoác miệng to
như chậu máu, đảo mắt nhìn bọn họ, bộ dáng tựa như một ông già tóc bạc
da mồi say rượu.
Đạo nhân đang cưỡi nó quát trả:‘Thế ngươi tới được, ta không tới được chắc?!’
Nhiếp Thanh nói: ‘Ngươi tới làm gì? !’
Ngũ Liệt Thần Quân nói: ‘Xem ngươi đánh rắm!’
Nói xong quay mặt thúc rồng bỏ đi mặc kệ đám ngươi Nhiếp Thanh, Vô Tình.
Nhiếp Thanh nổi giận la lớn:‘Nếu ngươi tới đoạt bảo tranh tài thì liên quan tới ta!’
Ngũ Liệt Thần Quân lập tức dừng lại, quay đầu lại. Chỉ thấy lỗ mũi hắn to
như ống khói, chiếm một phần ba khuôn mặt, cánh mũi cùng lông mũi tựa
như một cái cây già trổ rễ, cỏ mọc um tùm, chỉ nghe lỗ mũi hắn phì phì
phun ra một luồng khói, quái nhãn chớp chớp, lại ăn nói nhỏ nhẹ hỏi lại
một câu:
‘Tài bảo?’
Nhiếp Thanh lập tức sửa ý tứ:‘Ngươi đi giết người hay cứu người đều có liên quan đến chúng ta!’
Ngũ Liệt Thần Quân lấy tay vò vò mái tóc rối bời như một loại rễ chùm, cào sồn sột nói:
‘Giết ai? Cứu người nào?’
Nhiếp Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: ‘Ngươi không phải đi giết người
cứu người , lại tới nơi này giao du với kẻ xấu làm gì? !’
Nói thế lại càng khiến cho hắn động lòng hiếu kỳ:‘Làm sao? Khách sạn rất náo nhiệt sao?’
Nhiếp Thanh tựa như rống lên:‘Ngươi vẫn chưa trả lời ta!’
‘Con mẹ nó chứ! Trong nhà ngươi toàn tiểu miêu tiểu cẩu!’ Ngũ Liệt Thần Quân vểnh râu trợn mắt, phun khói phì phì mắng lớn:‘Ta vứt cái tên vương bát đãn ngươi vào trong nồi như trứng chần nước sôi bây giờ! Tôn Diễm Mộng
là lão bà của ta, Diễm Mộng khách điếm là địa bàn của Tứ Phân Bán đường, hôm nay kỳ hạn ba năm đã hết, lão chết bầm Độc Cô Nhất Vị kia còn có
mặt mũi chiếm cứ sao, lão dám ta cắn rụng trứng của lão ngay!’
Dứt lời, hắn thúc rồng bỏ đi.
... thì ra là phía sau rồng mặt heo còn có một con rồng nhỏ như một con
ngựa nhỏ, bộ dáng mà giống tiểu trùng đầu trọc, trông cũng khá khả ái,
đi theo đại long cùng quái nhân, lúc đi còn nhìn bọn họ bộ dạng rất chi
là tò mò.
Đi theo phía sau là một đám lớn người dê bò lổm ngổm,
quanh co, ngoan ngoãn theo đuôi bỏ đi. Trong chốc lát đã không còn một
mống giống như một đám sơn dương vậy.
Song cái âm thanh khó nghe như mãng xà trườn trên mặt đất kia vẫn xoàn xoạt truyền đến không ngớt.
Vô Tình phảng phất còn đang lắng nghe cái loại tiếng động cổ quái mà
nguyên thủy này một lúc lâu mới hỏi:‘Hắn là Tứ Phân Bán đường Ngũ Liệt
Thần Quân?’
‘Phải! Hắn chính là Ngũ Liệt Thần Quân Trần Mịch Hoan!’
‘Các ngươi là bằng hữu?’
‘Đúng vậy!’
Lần này đến Lão Ngư cũng không nhịn được chất vấn:‘Bằng hữu sao lại nói chuyện như vậy?’
Nhiếp Thanh hỏi ngược:‘Nói sao? ... có gì không đúng?’
Lão Ngư nói rõ:‘Các ngươi nói chuyện tựa như đang mắng nhau vậy!’
Nhiếp Thanh đáp:‘Chúng ta mỗi lần gặp mặt là mắng nhau như vậy ... không phải là như thế chẳng đã lộ ra chúng ta giao tình rất thâm hậu sao! Tứ Phân
Bán đường có tam thần quân, một ta không quen biết, còn một ta luôn
khách khách khí khí nhưng kỳ thật là tử địch của ta!’
Vô Tình đột nhiên hỏi:‘Ngươi đối với hắn khách khách khí khí có phải là Tứ Bạch Thần Quân Chiêm Giải Sầu?’
Nhiếp Thanh nhìn Vô Tình một cái ‘Quả nhiên là danh bộ!’
Vô Tình hai hàng lông mày nhíu lại.
Hắn cau mày khí chất rất tốt.
‘Tôn Diễm Mộng là lão bà của hắn?’
‘Tôn Diễm Mộng cũng là lão bản nương khách điếm.’
‘Lão bản là Độc Cô Nhất Vị?’
‘Ừm! Độc Cô Nhất Vị từng cùng Ngũ Liệt Thần Quân cưới chung một vợ!’
‘Cái gì?!’ Lão Ngư kêu lên, ‘Có chung một lão bà?!’
‘Một người ba năm! Hiệp ước ba năm một lần, bất kể địa bàn lão bà ở đâu đều
thay ca. Cái này gọi là nhất nữ nhị phu, còn gọi là nhất điếm lưỡng
chủ!’
‘Độc Cô Nhất Vị có phải là người năm đó cực ký bá đạo Độc
Cô Phạ Dạ? Hắn bây giờ lại đến cái nơi hoang sơn dã lĩnh này làm lão bãn một khách điếm nhỏ bé đó ư?’
‘Tuyệt không sai!’
‘Còn có một vấn đề!’
Vô Tình vẫn đang nhìn ngón tay của hắn.
‘Ngươi hỏi!‘ Nhiếp Thanh thốt:‘Ta đáp!’
‘Tại sao ngươi lại thẳng thắn thành thực trả lời câu hỏi của ta như vậy?’
Vô Tình hỏi gã vẫn đang nhìn ngón tay của hắn.
‘Bởi vì ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu!‘ Nhiếp Thanh nhẹ nhàng mà kiên định trả lời:‘Muốn kết giao bằng hữu đầu tiên phải thẳng thắn!’
Vô Tình vẫn đang nhìn đầu ngón tay của hắn:‘Tại sao ta phải kết giao vị bằng hữu này?’
‘Chuyện này cũng phải trả lời?’
Vô Tình gật đầu.
‘Ngươi có muốn nghe lời nói thật không?’
Vô Tình vuốt cằm.
‘Có thể vì ta bội phục ngươi mới chịu kết giao bằng hữu!’ Nhiếp Thanh cười
khanh khách nói:‘Có thể ta muốn giết ngươi, nên muốn lấy tín nhiệm của
ngươi!’
Vô Tình cũng không kinh ngạc chỉ nhàn nhạt hỏi:
‘Ngươi là loại nào?’
Nhiếp Thanh nhẹ nhàng cười đáp:
‘Ngươi nói đi?’
Vô Tình cũng không nói gì.
Gã phất tay lên kiệu đi về phía trước.
Dọc theo đường đi toàn dấu vết của đuôi rồng cùng chân dê.
Núi cao trăng lớn.
Gió thổi vi vu.
Bọn họ đang đi trên một con đường đất đỏ.
Trên đường dấu chân rồng cùng dê in xuống hướng Nghi Thần phong một đường
quanh co khúc khuỷu mà đi lên tựa như bôn tẩu cực kỳ gấp rút.
Trên một gò đất cao phóng ánh mắt trải rộng trên nền đất đỏ nhìn ra xa,
Bọn họ cuối cùng đã thấy được thị trấn.
Đó là một phế tích.
Bọn họ rốt cuộc nhìn thấy khách điếm.
Trông không phải là một chỗ trú chân tốt.
... ngay cả lá cờ treo trước khách điếm cũng giống như một Chiêu Hồn phiến.
Hồn quay về, nó đòi hồn người nào?
... người đi đường, khách vãng lai hay là đòi chính mình?