Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư

Chương 16: Q.8 - Chương 16: Nửa thùng nước




Chỉ nghe người ở bên trong quát hỏi:”Ngươi là ai?! Bày ra cái chuyện mờ ám này làm gì?!"

La Bạch Nãi nhìn lại bên cạnh cửa, nữ nhân kia đã biến mất.

Nhìn vào bên trong cửa thì có một nữ nhân rất đẹp đang chống thương nhìn hắn chửi bới.

Hắn chỉ vào vũng nước đọng trước cửa, bên cạnh còn có nửa thùng nước lắp bắp nói:”Chỗ này... Nữ nhân kia..." rồi lại chỉ tay vào bộ quần áo lấm tấm nước của nữ nhân nọ vẻ mặt đau khổ nói:”Cô nương nọ ..."

Lời còn chưa dứt hắn phát hiện ra bên trong còn có mấy nữ nhân khác như lang như sói lao ra, nhìn dáng dấp bọn họ không chém cho hắn một hai chục đao, đâm hắn mười bảy mười tám kiếm quyết không cam tâm.

... ở cái nơi hoang sơn dã sạn này làm sao mà có nhiều nữ nhân vậy?!

Đây chính là ‘phản ứng’ trước tiên của hắn.

Tuy vậy bên trong cũng có một người đàn ông, là một hán tử to lớn, gù lưng cầm trên tay một cây Đại Thạch chuỳ lặng lẽ nhìn ra.

Mọi người lao ra.

Bao vây hắn.

Dưới ánh trăng xem ra những nữ nhân này cũng không tệ (ít nhất tại thời điểm này, tại khách điêm này thì tên hiệu của nó xem ra cũng danh phù kỳ thực) nhưng cũng không phải vừa trông thấy đã cho hắn một thương mà tựa như hung thần ác sát, mắt đổ hào quang chăm chăm nhìn hắn.

Giương mắt nhìn lên đã thấy bọn họ muốn động thủ.

La Bạch Nãi nhất thời không thể phân bua minh bạch, trong cái khó ló cái khôn hắn múa may hét lớn:”Chậm đã ... Ngô Thiết Dực!"

"Ngô Thiết Dực" ba chữ vừa quát ra tất cả những người này đều ngơ ngẩn. Một lúc sau nữ nhân ban đầu phóng thương hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Lúc nàng hỏi mũi thương vẫn chĩa thẳng vào hắn.

Thật ra thì hắn cũng chỉ mạo hiểm liều một phen.

Nghe nói Ngô Thiết Dực muốn tới chỗ này đề cùng nhân thủ của hắn gặp gỡ. Như vậy ít nhất thì trong điếm tất không thể không có ai biết cái tên này. Bất kể ra sao là địch hay bạn kêu tên lão lên rồi hẵng bàn chuyện.

Quả nhiên có hiệu lực.

"Ta tên La Hát Vấn!"

Hắn lập tức rùn người xuống tấn, tiền tam hậu thất, hoành đao bắt quyết trụ thế Thiên vương Thác Tháp bày trận địa sẵn sàng đón địch. Trọng yếu hơn hắn trong tình thế cấp bách đã tháo bọc đồ trên vai xuống, tách ra làm hai, hai tay hắn cầm hai bao quần áo bảo vệ đầu, ngực, mấy nơi yếu hại rồi cất tiếng quát hỏi:”Ta và các ngươi không cừu không oán, hôm nay mới tới quý điếm lần đầu, chưa đi vào đã thành tử địch ... cho dù không phải là khách quý cũng không cần phải đón khách như thế chứ?... tại sao lại vậy?!"

Hắn nhìn thấy dưới đáy bên hông thùng nước đã bị đâm xuyên qua tạo thành một lỗ to tướng, nước đang ồ ồ chảy ra ngoài, lại thấy những "hạng nữ lưu" này chẳng những hết sức yêu dị liền biết đây không phải chuyện đùa, không tới phiên hắn không cảm thấy sợ hãi. Hắn bày ra trận thế nghênh đón địch nhân ba bế bốn phía trước rồi muốn nói gì thì nói.

Chỉ là những cô gái này không có chút gì để ý tới hắn, các nàng chỉ đợi lệnh đưa ra một tiếng lập tức đem hắn chém làm bảy mảnh.

Hán tử gù lưng kia căn bản còn không đợi lệnh đã khiêng đại chùy sải bước tiến đến gần hắn.

... nguy to rồi, nguy rồi ...

Sớm biết thế đã không tới cái loại địa phương quỷ quái này!

Bỗng nhiên cô gái cầm thương phong thái như đại tỷ, xinh đẹp, cao quý hô khẽ:”Chờ một chút!"

Nàng quan sát La Bạch Nãi.

Một cô nương trẻ tuổi trông thuận mắt nhưng không xinh đẹp tuổi trẻ giẫm chân nói:”Mộng tỷ! Nhất định đây là tên tiểu sắc quỷ, giả ma giả quỷ náo động mấy hôm nay, ta cứ đem hắn làm thịt rồi nói sau!"

... cái gì?!

"Ta đại danh đỉnh đỉnh La Hát Vấn mà cần phải ma ma quỷ quỷ doạ người sao?!" La Bạch Nãi rống lên, sau đó hắn nhìn Diễm Mộng một cái khẩu khí đã trở nên mềm mỏng:”Mộng tỷ! Cũng chỉ có cô phân rõ phải trái, phân rõ minh bạch cho ta! Trời ạ! Trời hận tài ta khiến tiểu nhân tác quái ... ôi ….."

"Chậm đã!" nữ nhân nọ phất nhẹ tay áo, động tác tao nhã như một cô công chúa ngăn đám tỉ muội đang náo động kia lại:”Chiếc áo của ngươi từ đâu mà có?"

... áo?

... còn tưởng nàng coi trọng ta anh tuấn tiêu sái, bộ dạng xuất chúng chứ ... Thì ra là vậy!

... thì ra là ham tài vật của ta.

Ôi!

"Đây là quà người khác tặng ta!”

"Là một người xuất gia?!"

La Bạch Nãi trong lòng thầm nghĩ ‘Chẳng lẽ nàng nhận ra được chiếc áo này?’

"Đúng vậy!" La Bạch Nãi hiếu kỳ hỏi lại:”Tại sao nàng biết?"

Chiếc áo này vốn chẳng có gì kỳ lạ, vừa cũ vừa kỹ còn có chút rách rưới, La Bạch Nãi trong lòng hết sức buồn bực không hiểu tại sao đối phương nhận ra được nó.

Nữ nhân đôi mày nhỏ nhắn, mắt sáng, môi mỏng tất cả đếu toát ra vẻ thanh tao thoát tục, quyết không thể từ cái vùng hoang dã này hoặc là thôn nữ vùng hẻo lánh mà có được cái khí chất ấy. Nhưng nàng cứ tùy tiện quát hỏi chẳng hề học lấy nửa phân đoan chính của họ La ta khi nói chuyện.

Nhưng La Bạch Nãi tự hỏi vốn cũng không cần vị "Mộng tỷ" này trả lời.

"Là ai tặng ngươi?"

"Tam Cô!" La Bạch Nãi nghĩ đến quan hệ giữa Tam Cô với hắn trong lòng có chút cảm khái:”Tam Cô đại sư!"

Thật ra thì Tam Cô nguyên hiệu vốn là Tam Khô, Thạch Lạn Hải Khô, Du Tẫn Đăng Khô, Tân Khô Chi Vị nhưng La Bạch Nãi tính tình hài hước đem đổi pháp danh của nàng thành Tam Cô. Tam Cô tức Cô Niệm, Cô Tức, Cô Vọng có ý châm chọc nàng "Gặp người té ngã không nâng đỡ, Gặp phải ác nhân không diệt trừ, gặp người u mê không điểm hoá" cộng thêm việc hắn thấy Tam Cô đại sư bộ dáng thanh mỹ, xưng là Cô hợp lý hơn là Khô nên cố ý thay đổi ngoại hiệu của nàng. Chuyện này vô ý truyền ra trên giang hồ từ đó đều gọi nàng là Tam Cô đại sư.

... Lạc Dương Ôn Vãn cũng có bà quản gia gọi là Trần Tam Cô vì điểm này mà nuôi hận với Tam Cô đại sư, trong lòng cũng căm ghét La Bạch Nãi.

(liên quan đến cố sự La Bạch Nãi cùng Tam Cô đại sư có thể đọc trong "Thuyết anh hùng" hệ liệt, Triêu thiên nhất côn)

Hắn đáp là Tam Cô, nhưng Cô, Khô phát âm gần giống nhau. Mộng tỷ nghe thấy tên này tâm thế đề phòng mới thả lỏng chút ít:

"Ngươi biết Tam Khô đại sư?" Nàng kia vẫn cầm thương nhưng dưới ánh trăng sắc mặt nàng đã trở nên diễm lệ, vẻ đẹp lạnh lẽo nhưng đã không còn dáng vẻ đằng đằng sát khí như vừa rồi nữa:”Nói lại lần nữa, tên của ngươi là gì?"

La Bạch Nãi hàm hồ đap:”La... La Hát Vấn!” khi trả lời hắn hùng dũng oai vệ ưỡn ngực diễu võ dương oai ... ý tứ muốn thể hiện thực lực vãn hồi hình tường mới vừa rồi chật vật khủng hoảng nhằm lấy lại mặt mũi.

Nữ tử nọ không có phản ứng gì chỉ có sắc mặt càng lạnh lẽo hơn, rắn đanh lại rồi sát khí bốc lên, lại tĩnh lặng, một sắc đẹp lặng ngắt, chết chóc. Thấy vậy La Bạch Nãi trong lòng đau nhói nhất thời há hốc mồm nói không ra tiếng.

"Tên ngươi gọi là cái gì La hò cái gì hét thật sao ...?"

Nữ nhân có cái đầu to như một cây đại phủ ở bên cạnh cất tiếng:

"Hắn có áo do Tam Khô đại sư tặng, ta đoán chính là hắn!"

"La hét cái gì ..." câu hỏi này vốn không thể nghi ngờ đối với La Bạch Nãi rất có ý tứ vũ nhục, cho nên hắn cất giọng phản kháng:”Ta tên thật là La Bạch Nãi!"

"Hà …?" hiển nhiên là nữ chủ nhân nghe không rõ:”... Cái gì nãi a oa?"

"La! Bạch! Nãi!" La Bạch Nãi mặt tối sầm, gắng gượng để mặt không đỏ bừng lên nói:”Là ‘tiếu ngạo giang hồ ỷ thiên đồ long thư kiếm hiệp khách bích huyết thiên long anh hùng xạ điêu’ La... Bạch ... Nãi ... là ta!" (em sợ anh! - ND)

Hắn dụng lực từng chữ từng chữ nhấn mạnh:”La... là thiên la địa võng, La Thông tảo bắc, La! Bạch là hồng trần bạch tuyết, bạch sơn hắc thủy... "

"Được rồi! Biết rồi! Ta cũng nghe nói qua, ngươi là cái tên tiểu gia hoả cùng Vương Tiểu Thạch đào vong ..." lời còn chưa dứt, Mộng tỷ đã không chịu được nói thêm:”La đương nhiên là thần kiếm la ngủ ngày, La! Bạch đương nhiên là bạch cật bạch xuyên bạch đáp, hắc cẩu thâu thực, bạch cẩu đương tai, Bạch! Nãi là nãi mụ, nãi nương cho đến nãi nãi, hồi khứ cật nãi, Nãi! Phải không!?" (đoạn này buộc phải nguyên âm Hán Việt mới toát cái thần, ý nghĩa phiền các ngươi tìm hiểu lấy vậy! Là một loại chửi kiểu bà mất gà ấy mà ha ha … )

La Bạch Nãi chết đứng, thật lâu sau mới mấp máy môi chậm rãi chửi rủa mấy câu mà chỉ có hắn mới có thể nghe được.

"Ôi trời ơi ... thật là có nuôi không dạy mà ... không có văn hóa... thật không thể nghĩ tới ... lại xinh đẹp, dễ nhìn thế ... mà có thể nói ra như thế, thật... thiếu thốn tư chất ... nhục nhã tổ tông mà ... Ôi! Người không thể đánh giá qua bề ngoài mà … ôi!"

Bối cảnh thâm sâu của hắn vốn dựa vào Vương Tiểu Thạch mà xuất danh bằng không phảng phất trên giang hồ cũng không có lấy một người nhớ tới hắn.

Mộng tỷ cũng chẳng để ý ngó ngàng đến biểu tình trên mặt hắn, cũng không để tâm chuyển biến từ gương mặt tràn đầy tình cảm sang khuôn mặt thất vọng, nàng lại thét hỏi:

"Ngươi có quen biết với Tam Khô đại sư tại sao lại nhiều lần giả thần giả quỷ quấy rối bọn ta?!" Nàng hỏi liên tục:”Ngươi cùng Ngô Thiết Dực có quan hệ gì?! Ngươi cùng Vương Phi có phải đồng bọn không?! Ngươi có phải do Ngũ Liệt Thần Quân phái tới dò hỏi tình hình không? Hành tung Độc Cô Nhất Vị ngươi có biết không?!"

Trong nhất thời La Bạch Nãi không thể nghe hiểu hết mọi vấn đề, lại càng không biết trả lời chuyện nào trước, cũng không biết trả lời thế nào cho tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.