Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư

Chương 1: Q.4 - Chương 1: Vết Máu Trên Dã Khương Hoa




Đàm Đình - còn gọi là Bác Dịch Đình, mỗi khi gặp ngày lễ hội khánh tiết, những người bán hàng rong ở các nơi đều tập trung cả về đây, thị tứ nhiệt náo.

Dưới thì có lê dân bách tính, trên thì có quan quyền quý nhân, vui vui vẻ vẻ tới đây nói cười, đánh cờ, xem hoa đăng, giao du, thậm chí là vẽ tranh thưởng nguyệt, tầm lạc chốn thanh lâu, ngồi nghe kể chuyện xưa tích cũ, uống rượu đánh đàn.

“Trận chiến Đàm Đình” là một trong những trận chiến quan trọng nhất của võ lâm, ảnh hưởng của nó với giang hồ cố nhiên cũng rất sâu xắc. Có điều là cả kẻ khiêu chiến lẫn người tiếp chiến đều không thể tưởng tượng được hậu quả của trận chiến này thế nào.

“Trận chiến Đàm Đình” là Lam Viễn Sơn ước chiến với Chu Bạch Tự!

2.

Một con khoái mã. Lông bờm tung bay, tiếng hí cất cao, màu lông ngựa như ô vân cái tuyết, trên thân còn có ba điểm đỏ thẫm, giống ba đoá mẫu đơn đang nở rộ. Người trên ngựa, bạch y như tuyết, mặt như Quán Ngọc, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, đang định vượt qua Quyền Gia Câu, thẳng tiến Đàm Đình ở U Châu.

Người trên ngựa này chính là Chu Bạch Tự.

Lúc này trên khoé miệng Chu Bạch Tự đang nở một nụ cười hạnh phúc mà kiêu ngạo, bởi vì trong đầu y đang nghĩ tới cảnh vị hôn thê Bạch Hân Như mặc váy trắng tiễn y lên đường. Lúc ấy hoa rụng bay bay, y thúc ngựa chạy trên đường quan đạo, Bạch Hân.

-----------

* Hoa gừng.

-----------

Như vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn như búp ngọc, kiễng chân gọi với theo: “Tự ca, chàng nhất định sẽ thắng, muội sẽ đợi chàng về”.

Nụ cười của Chu Bạch Tự càng lúc càng đậm nét, đó là vì y nghĩ tới lòng tin của Bạch Hân Như dành cho mình, đó cũng chính là lòng tin của y với chính bản thân. Tia sáng trong mắt của Bạch Hân Như, chính là kiếm quang rực rỡ của y lúc đánh bại đối thủ.

Trong khoảnh khắc quyết định sinh tử, lấy tinh quang của kiếm để thắp sáng lên vinh quang của sinh mệnh, đây là khát vọng mà Chu Bạch Tự theo đuổi. Mặc dù trong giang hồ, y không phải là chưa từng thất bại, Bắc Thành do y thống lĩnh cũng suýt nữa gặp phải họa diệt môn, nhưng y vẫn bừng bừng khí thế. Chỉ có sóng to gió lớn trên giang hồ, mới có thể khiến cho tiềm lực của con thuyền nhẹ như y phát huy tối đa, đè sóng vượt gió tiến lên phía trước.

Y nhất định có thể thắng.

Đã có bao lần cường địch chiếm hết ưu thế, nhưng ý chí và kiếm khí của y, vẫn có thể phát huy một cách rực rỡ trong gian khó, khiến cho quần ma khiếp đảm kinh tâm, cuối cùng vẫn giành được thắng lợi.

Có điều, địch thủ lần này, không phải tà ma, mà là Lam Viễn Sơn.

Tây Trấn Lam Viễn Sơn.

Gió tanh mưa máu nổi lên vì tranh danh đoạt lợi trên giang hồ vốn là chuyện không thể tránh khỏi. Võ lâm tứ đại gia Đông Bảo Tây Trấn Nam Trại Bắc Thành bảo vệ lẫn nhau, kết thành liên minh đã nhiều năm, mỗi cần gặp phải cường địch, tứ đại gia đều dốc hết sở năng, cùng chung sức đối địch, không biết đã đánh bại bao nhiêu là cường địch.

Thế nhưng ‘văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị’ địa vị của tứ đại gia được củng cố, thì khó tránh khỏi chuyện thực lực khuếch trương, từ đó dẫn tới kèn cựa lẫn nhau, quyết phân cao hạ. Huống hồ, Nam Trại Ân Thừa Phong và Bắc Thành Chu Bạch Tự trong tứ đại gia đều là thiếu niên nghệ cao gan lớn, không tránh khỏi tâm cao khí ngạo. Còn Đông Bảo Hoàng Thiên Tinh nếu không phải gần đây bị Ma Cô Cơ Diêu Hoa đánh trúng một thiết đảm, làm gãy mấy chiếc xương, và nội thương trầm trọng thì cũng sớm đã mở lôi đài quyết chiến rồi. (Chi tiết xem lại phần Ngọc Thủ trong Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư.)

Võ lâm tứ đại gia tuy là bốn cột trụ chủ trì chính nghĩa trong võ lâm, nhưng cũng không lọt ra ngoài vòng tranh danh đoạt lợi này.

Điều làm Chu Bạch Tự cảm thấy băn khoăn là, tại sao người phát động khiêu khích đầu tiên lại là Lam Viễn Sơn?

Lam Viễn Sơn xưa nay vốn là người trầm mặc, đạm bạc, trong tứ đại gia, Tây Trấn trầm nhất, nhưng võ công cũng bí hiểm bất trắc nhất.

Tình thế tứ đại gia đã dến mức không thể không phân cao hạ, điểm này thì Chu Bạch Tự tương đối hiểu, nhưng không hiểu tại sao người hạ chiến thư trước lại là Lam Viễn Sơn, mà người bị khiêu chiến đầu tiên, lại là Chu Bạch Tự y?

Nghĩ tới đây, nụ cười trên khoé môi Chu Bạch Tự, liền biến thành nếp nhăn trên trán.

Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, làm cỏ hoa xào xạc, kế đó là một tiếng kêu kinh hãi của một nữ tử vang lên.

3.

Chu Bạch Tự dừng ngựa, quay đầu, hai chân thúc mạnh, con thần mã Tử Vân La liền lao vút đi như một mũi tên.

Khi ngựa chạy tới gần bờ sông, tiếng kêu cứu của nữ tử đã biến thành tiếng ú ớ, dần dần yếu ớt, trở thành tiếng rên rỉ thảm thiết như tiếng kêu của những con thú nhỏ trước khi bị dã thú ăn thịt.

Những bông hoa Dã Khương trắng bên sông tựa như tiên nữ đang nhoẻn cười, nở khắp bờ sông, trên nền cỏ xanh, cũng rải rác mấy chục đoá bạch hoa, đang bị mười bàn chân của năm tên đại hán tàn nhẫn dẫm đạp.

Cánh hoa yếu ớt, không chịu nổi những bàn chân nặng nề.

Trên bãi cỏ có một nữ tử đang nằm, váy đã bị vén lên tận đùi, áo phía trên cũng bị giật ra một nửa, mái tóc đen tuyền bị xoã ra, tạo nên một vẻ đẹp khiến người ta phải rung động tới tận tâm can. Hai trong năm gã đại hán đang giữ chặt không cho nàng dãy dụa.

Năm đại hán kia thấy nữ tử tuy đang phải đối mặt với sự vũ nhục cực kỳ đáng sợ nhưng vẫn có một vẻ ngạo mạn và lạnh lùng, trong lòng không khỏi có chút hoang mang, bọn chúng liền dùng những lời lẽ dâm cuồng để trêu chọc, hòng làm nữ tử xấu hổ và khơi gợi thú tính của chúng.

“Ha ha, mỹ nhân xinh đẹp, thiên kim cũng không mua được, hôm nay để các ca ca cho nàng được khoái lạc”.

“Không ngờ đại gia lại có thể gặp được mỹ nữ thế này tới bờ sông hái hoa!”.

“Thế nào? Đừng xấu hổ, nơi này chỉ có chúng ta và nước sông nhìn thấy thôi”.

Vừa nói tên đại hán vừa vuốt vuốt bờ vai trắng ngần của nữ tử.

Nữ tử kia giống như bị một con sâu cực kỳ kinh sợ bò lên người, hoảng hốt gạt tay hắn ra, muốn chạy lại bị một tên khác ngáng chân: “Trên thảm cỏ này thật thoải mái, Khiếu Xuân Ngũ Miêu chúng ta ngoại trừ kiếm pháp liên thủ, về mặt này liên thủ cũng...”.

Đột nhiên, thanh âm của y giống như một cây trúc tiêu đột nhiên bị gãy làm đôi, bị gấp khúc.

Gương mặt y cũng nhăn nhúm.

Một thanh trường kiếm trắng như tuyết ngọc, “xoạt” một tiếng xuyên ra từ bụi cỏ, đâm vào tiểu phúc của y.

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú thần định khí nhàn ung dung đứng dậy từ bụi cây Dã Khương.

“Kiếm trận ‘Miêu Nhi Khiếu Xuân Ngũ Đại Tiên’ của Mạt thị huynh đệ kể từ nay sẽ tuyệt tích giang hồ”.

Thanh âm của y mang theo vẻ châm biến lạnh lùng, vừa mới xuất hiện đã hủy đi một người.

Mạt thị huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cơ hồ như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, dục hỏa hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là nộ hỏa bừng bừng: “Ngươi... ngươi là ai?”.

Câu này còn chưa dứt, Chu Bạch Tự đã thu kiến lại.

“Xoạt!”.

Y thu kiếm cũng như lúc y xuất kiếm vậy.

Không ai nhìn thấy y xuất kiếm, chỉ thấy Mạt Phỉ Tương trúng kiếm.

Lúc này kiếm của Chu Bạch Tự đã trở lại trong bao, những cánh hoa Dã Khương trắng muốt xung quanh y lấm tấm máu tươi.

Mạt Phỉ Tương ngã xuống bãi cỏ xanh.

Mạt thị huynh đệ gầm lên tức giật, nhất tề phát kiếm, tuy bốn người cùng lúc bạt kiếm, nhưng lại vang lên bốn tiếng động hoàn toàn khác nhau: “cong, keng, xoảng, vù” đó là vì thanh kiếm trên tay chúng, có dài, có ngắn, có thô, có mỏng, hơn nữa thanh dài lại là xà hình kiếm, thanh ngắn là có tới ba mũi, thanh thô đầu khoằm lại như móc câu, thanh mỏng mềm như lá lúa, hình dáng hoàn toàn khác nhau.

Xem ra nếu Mạt Tịch Phi chưa chết, thanh kiếm của y chắc chắn cũng khác với đám huynh đệ của mình.

Chu Bạch Tự khom người, nhặt mảnh xiêm y trên mặt đất lên, cánh mũi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Lúc y cúi đầu, Mạt thị huynh đệ muốn phát động, nhưng lại phát hiện thanh niên thần định khí nhàn này, lúc cúi người xuống, song mục vẫn lạnh lùng nhìn mình, cả bốn đều cảm thấy ánh mắt đó sắc bén còn hơn bảo đao bảo kiếm, bất giác giật bắn mình, tim đập loạn nhịp, nhất thời không thể động thủ.

Chu Bạch Tự ném xiêm y cho nữ tử kia, rồi vỗ vỗ tay, đưa mắt nhìn xung quanh.

“Kiếm trận ‘Miêu Nhi Khiếu Xuân’ của các ngươi đã thiếu mất một người, không cần phải đánh nữa”.

“Rút kiếm của ngươi ra!”.

Lão đại Mạt Quân Đầu gầm lên.

“Kiếm của kiếm thủ chân chính, ở trong bao”.

Chu Bạch Tự cười ngạo mạn.

“Kiếm rời bao, tức là lúc địch thủ mất mạng”.

Y chỉ tay vào bốn người mặt đang căng ra, thản nhiên nói: “Những kẻ cầm kiếm kêu gào như các ngươi, không gọi là kiếm thủ”.

“Gọi là mẹ ngươi!”.

Mạt thị huynh đệ vung kiếm phát ra những âm thanh hoàn toàn khác nhau, rít gió công tới Chu Bạch Tự.

Cùng lúc đó tiếng kêu kinh hãi của nữ tử cũng vang lên.

Thân hình Chu Bạch Tự xoay chuyển như một cơn gió, trong nháy mắt đã tránh khỏi ba kiếm, ba thanh kiếm đều khẽ lướt trên y phục của y. “Keng!”.

Họ Chu rút kiếm ra chừng nửa thốn, cản lại thanh kiếm của Mạt Hồng Chí.

Trong sát na hai thanh kiếm chạm nhau đó, hoa lửa bắn tung toé.

Mạt Hồng Chí bị hoa lửa bắn vào mặt, đành phải nhắm mắt lại, thời gian ước chừng chỉ một cái búng tay.

Nhưng lúc y mở mắt ra, trước ngực đã có thêm một cái lỗ, máu chảy ra như suối, kế đó là một cơn đau khủng khiếp lan khắp châu thân. Mạt Hồng Chí ngã bịch xuống đất.

“Tên thứ hai”.

Chu Bạch Tự thong thả quay người lại, xuyên qua làn kiếm quang dày đặc của đối phương, y cũng chẳng buồn quay đầu lại, trường kiếm đã ngoặt ngược lại xuyên qua bối tâm Mạt Ban Thường.

Tiếng gầm rú vì thịnh nộ biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Giao thủ mới ba chiêu, trên mặt đất đã có thêm ba cỗ thi thể. Năm kẻ đang muốn thỏa mãn lửa dục, trong chốc lát, chỉ còn lại có hai người, nỗi kinh sợ này thật không thể dùng lời lẽ để miêu tả được.

Ánh mắt của hai tên còn lại là Mạt Quân Đầu, Mạt Sơn Đệ bắt đầu đảo tròn nhìn quanh quất.

Chu Bạch Tự cười gằn: “Các ngươi tạo ác đa đoan, không tha được!”.

Y tung mình nhảy lên không, bổ người lao tới. Nhưng cùng lúc ấy, Mạt thị huynh đệ đã chia làm hai bên tả hữu, nhảy vào bụi cỏ.

Kỳ thực Chu Bạch Tự cũng e ngại nhất điểm này: nếu hai kẻ còn lại chia nhau bỏ chạy, bản thân y truy sát một tên thì dễ, muốn không bỏ sót tên nào thì thật khó. Vì vây y mới cố ý dùng lời lẽ làm dao động tinh thần bọn chúng, hòng một kích hạ sát cả hai tên”.

Đáng tiếc là năm con nhặng họ Mạt này tuy võ công không bằng Chu Bạch Tự, nhưng lại lịch duyệt giang hồ, kinh nghiệm phong phú, vừa thấy tình thế bất lợi là lập tức chia nhau bỏ chạy, tự tìm sinh cơ!

Chu Bạch Tự bổ tới, hai huynh đệ họ Mạt đã chia ra hai hướng bỏ chạy. Chu Bạch Tự đành khẽ dẫn chân, người lại bay lên hạ xuống sau lưng Mạt Quân Đầu.

Mạt Quân Đầu nhảy lên giống như một con chuột đồng, chân vừa chạm đất đã đạp mạnh xuống tiếp tục nhảy thêm bước nữa, nhưng người còn đang lơ lửng giữa không trung thì đã tách thành hai mảnh, máu tanh bắn ra như mưa. Phần thân trước vẫn còn lực đạo, bay thêm một đoạn nữa rồi mới rơi bịch xuống đất.

Tuy Chu Bạch Tự giết được Mạt Quân Đầu, nhưng muốn quay lại truy sát Mạt Sơn Đệ thì không dễ nữa rồi. Thế nhưng đúng lúc y quay người lại, thì liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mạt Sơn Đệ.

Thì ra lúc Mạt Sơn Đệ hoảng loạn chạy trốn, nữ tử đã dùng một thanh đoản kiếm đâm trúng eo hông của y. họ Mạt chết trong tay một nữ tử yếu ớt, chính bản thân y cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc và không tin tưởng, nên tiếng kêu mới đặc biệt thê lương như vậy.

Y giãy dụa muốn dùng kiếm giết chết đối phương, nhưng kiếm mới đi được nửa đường đã thoát lực, rơi xuống. Một cánh tay còn lại đang đặt trên vai nữ tử, cũng thõng xuống.

Nữ tử vừa gạt ra, vừa nhíu chặt hai hàng lông mày thanh tú, tựa hồ như sắp bật khóc, dường như trên người nàng đang dính một thứ gì đó nhớp nhúa mà nàng muốn gạt ra cũng gạt không được.

Nữ tử giết chết Mạt Sơn Đệ, thì hai chân cũng mềm nhũn, ngồi phịch xuống cỏ, trên gương mặt đẹp tựa đoá phù dung vẫn còn đầy vẻ sợ hãi, bi thống, phẫn nộ và vẻ thống khoái vì đã phục cừu. hoa Dã Khương khắp bờ sông càng làm gương mặt nàng nổi bật, cô ngạo mà đáng thương, giống như một đoá bạch liên hoa trong bích ngọc trì vậy.

Lúc này ánh mắt của nữ tử đã rối loạn, hoa dung thất sắc, nhưng chiếc yếm hồng, chiếc áo nhỏ hai lớp lộ ra bên ngoài, cùng với chiếc cổ, bờ vai trắng ngần trên nền thảm cỏ xanh mướt điểm xuyết những bông hoa trắng lại toát lên một vẻ đẹp mãnh liệt vô cùng. Đối với Chu Bạch Tự, ngay cả Bạch Hân Như cũng chưa từng cho y một cảm giác mạnh đến như vậy.

Chu Bạch Tự vội vàng trấn định lại tinh thần, bổ tới xốc Mạt Sơn Đệ lúc này vẫn còn chưa tuyệt khí lên: “Bảy vụ cướp của giết người dâm sát nữ tử gần đây ở U Châu có phải do các ngươi làm không?”.

Hai châu U, Tô gần đây đã xảy ra bảy vụ án cướp của giết người khiến người ta nghe mà phải kinh hãi. Người bị hại đều là những nữ tử tài nghệ song toàn, trong võ lâm cũng có địa vị nhất định, trong đó có người võ công còn cao hơn cả Tiên Tử Nữ Hiệp Bạch Hân Như. Bảy vị nữ tử này lần lượt là:

Phu nhân Hoài Bắc đệ nhất anh hùng Long Tại Điền, Cố Thu Noãn.

Thanh Mai Nữ Hiệp Đoàn Nhu Thanh.

Viên minh châu trên tay ngự sử Sầm Sách Tung Sầm đại nhân, Sầm Yến Nhược.

Nữ chưởng môn Yến Vân Kiếm Phái Long Vưu Cúc Kiếm.

Ái thiếp Ân Lệ Tình của Phú Khả Địch Quốc Tiền Sơn Cốc Tiền đại lão bản. Thập Toàn Tài Nữ Dư Tố Đông tinh thông ‘cầm kỳ thi thư hoạ, kiếm chưởng đao thương binh.’

Nữ Hào Hiệp Lãnh Mê Cúc.

Bảy nữ tử này chết một cách vô cùng thần bí, lúc chết trên người lại tịnh không mảnh vải, của cải bị vơ vét sạch trơn. Vì vụ việc này, quan phủ chẳng những đã phải dùng phi kỵ mời Truy Mệnh trong Tứ Đại Danh Bộ đến hiệp trợ phá án, mà cả Vô Tình cũng đã tới U Châu. Hơn nữa các nữ tử trong võ lâm cũng thầm lo lắng, nên Bạch Hân Như đã cùng sáu vị hiệp nữ trong võ lâm tới đây giúp một tay.

Chu Bạch Tự vốn cũng rất đau đầu vì vụ án này, đã dốc hết lực lượng đi điều tra hung đồ, nhưng không ngờ lại nhận được chiến thư của Lam Viễn Sơn, nên y đành gấp gáp lên đường ứng chiến.

Tuy là gấp gáp, nhưng vẫn một lòng tất thắng.

Chỉ là y vẫn không ngừng suy nghĩ về bảy vụ kỳ án này, thế nên mới nhân lúc Mạt Sơn Đệ chưa chết, hy vọng có thể moi ra được đầu mối gì đó.

“... Không phải... không phải chúng ta...”. Mạt Sơn Đệ nhấp nháy mắt, khoé miệng trào máu tươi thốt lên câu cuối cùng: “Không phải chúng ta làm...”. rồi tuyệt khí.

Chu Bạch Tự phát giác mình đang chộp lấy một tử thi, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng.

Có điều, y tin lời Mạt Sơn Đệ.

Chu Bạch Tự đương nhiên tin câu “người trước khi chết, luôn luôn nói thật”, nhưng y lại càng tin tưởng một chuyện khác. Đó là với kiếm pháp của Khiếu Xuân Ngũ Miêu, cho dù có liên thủ cũng chỉ có thể đánh bại được một trong bảy người vị nữ hiệp đã ngộ hại, ngoài ra may ra thì có thể bình thủ với một người khác, còn nếu so với năm người còn lại thì tất bại chứ chẳng nghi.

Dựa vào Khiếu Xuân Ngũ Miêu, căn bản không thể gây ra những vụ án lớn như vậy.

Y chậm rãi rút thanh kiếm trên người họ Mạt ra, máu tươi giống như vầng tịch dương đang nhuộm vàng mặt sông, làm cho những cánh hoa lấm tấm vết đỏ.

Nữ tử kêu lên một tiếng, dường như nàng rất sợ máu.

Nhưng đầu gối nàng, cũng đang chảy máu.

Máu nhuộm đỏ chiếc váy trắng của nàng. Chu Bạch Tự quỳ xuống, nữ tử kia cơ hồ như muốn co người lại, cuối cùng vẫn để Chu Bạch Tự vén chiếc váy lên, giúp nàng băng bó vết thương trên đùi.

Chu Bạch Tự chưa từng gặp một nữ tử nào có đôi chân mềm mại xinh đẹp nhường này. Máu của nàng dính trên tay y đỏ thắm, bất chợt một trận gió thổi tới, những đoá hoa Dã Khương trắng muốt cũng đung đưa như muốn gật đầu.

Mưa. Cuối cùng cũng rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.