Tứ Đại Gia Tộc Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 124: Chương 124: cuộc hành trình tìm giấc mộng (2)




Quý Thần Hi và Tô Mạt đi rất im ắng, không làm kinh động bất cứ kẻ nào, hai người tránh tất cả tai mắt ngồi chuyến bay bình dân bay thẳng đến nước Pháp.

Ba giờ sau khi hai người rời khỏi Eros, công quốc Eros ban bố thông báo với cả nước, tuyên bố vương tử Elroy và Sophie công chúa Thụy Điển giải trừ hôn ước, cũng nói rõ vị hôn thê của vương tử điện hạ chính là một vị tiểu thư bình dân đến từ Châu Á, vị tiểu thư này và vương tử đã mang thai một sinh mệnh mới, hôn lễ của vương tử điện hạ sẽ không bao lâu nữa truyền trực tiếp toàn cầu.

Thông báo có đóng dấu ấn ký của quốc vương và ấn ký của vương thất Thụy Điển trong nháy mắt đã bao trùm Châu Âu, một đám quý tộc khác trông mong sự kết hợp của công chúa Sophie và vương tử Elroy đã ứng phó không kịp, làm thế nào cũng không hiểu vì sao Eros lại buông tha đám cứơi với Thụy Điển mà lựa chọn một cô gái bình dân không có thân phận trở thành Vương Phi.

Vậy mà, đương sự liên quan đến phong ba này cũng không có ra mặt, Quý Thần Hi và Tô Mạt đã sớm “chạy trốn” Eros, mà công chúa Sophie cũng đang nhốt mình, không chút kiêng kỵ mà phát tiết tâm tình.

“Phanh –””Rào –””Leng keng –”

Tất cả các vật dụng có thể đụng tay đến đều trở thành công cụ cho công chúa Sophie hả giận, mảnh vụn đầy đất đã không nhìn ra chúng nó vốn là tác phẩm nghệ thuật có giá trị vô giá.

Cầm lên một mảnh bình hoa cổ, công chúa Sophie dùng hết sức ném ra ngoài, “Phanh –” một tiếng, âm thanh bể của bình hoa, hưởng thọ 630 tuổi. . . . . .

“Công chúa, xin bớt giận. . . . . .”

Thị nữ bên người công chúa Sophie nhìn bừa bãi đầy đất, run sợ mà khuyên công chúa của mình, “Nơi này dù sao cũng là Eros, công chúa xin người không nên. . . . . .””Eros thì thế nào! Eros là có thể đem hôn ước trở thành trò chơi, nói với ta từ hôn liền từ hôn, anh ta có hỏi qua ý kiến của ta sao! ?” Sophie căm tức nhìn thị nữ của mình, không tìm được vật phẩm nào có thể trút giận, người thị nữ trước mắt này trở thành mục tiêu mới của cô ta. “Anh ta xem vương thất Thụy Điển của ta là cái gì! ? Ta là công chúa đệ nhất Thụy Điển, lại bị từ hôn không minh bạch!”

“Nhưng mà công chúa, phụ vương của ngài đã đóng ấn ký lên thư từ hôn. . . . . .””Pằng –”Sophie hung hăng tát một cái lên trên mặt thị nữ, hung hăng trợn to hai mắt, “Câm mồm !”

“Vâng . . . . . Công. . . . . . Công chúa. . . . . .” Thị nữ che mặt đã sưng đỏ, lại không dám nói nhiều.

Mặc dù Sophie đánh thị nữ, nhưng vẫn là không ngừng lại được tức giận đã bộc phát.

Cô đường đường là một công chúa Châu Âu, thế mà ba lần bốn lượt bị chế giễu. Cô có thể nhịn được Elroy ngoại trừ cô còn có ba vị hôn thê, bởi vì cô biết, nhất định cuối cùng anh ta sẽ chọn cô, chỉ có cô tôn quý mới xứng với quyền thế của anh ta. . . . . . Vậy mà, anh ta chẳng những không có lựa chọn cô, lại còn vì một cô gái không có thân phận địa vị hạ tiện vứt bỏ cô.

Kết cục như vậy, kết cục như vậy làm sao cô có thể chịu nổi!

Sophie đột nhiên quay đầu, hai mắt nhìn thị nữ đã đỏ đến dọa người, “Ngươi nói cho ta biết, tại sao Elroy lại vứt bỏ ta mà lựa chọn con tiện nhân đó!”

“Công. . . . . . Công chúa. . . . . .” Thị nữ bị hận ý tràn ngập trong mắt cô hù dọa, lắc đầu lung tung, không biết làm sao trả lời, “Tôi, tôi không biết. . . . . .”

Hai tay của Sophie hung hăng bóp ở trên cánh tay của thị nữ, “Nói!”

“Dạ! Công chúa, tôi đoán. . . . . . Tôi đoán. . . . . .” Thị nữ đau muốn khóc, nên trong lúc nhất thời không tìm được lý do tốt, đột nhiên cô ta nhớ tới, “Đúng, đúng cô gái kia mang thai!”

“Mang thai?”

“Đúng! Chính là như vậy!” Thị nữ vội vàng thở hổn hển, nhớ tới tin tức trước kia, “Cô gái kia đã mang thai, có lẽ. . . . . . có lẽ là vì cái dạng này nên điện hạ mới có thể lựa chọn cô ta.”

Sophie nheo mắt lại, “Là thế này phải không?”

“Đúng vậy! Nhất định là như vậy!” Thị nữ đã sắp bị cô ta bức tử, giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng cũng không buông tay, hoảng loạn mà gật đầu: “Không phải là công chúa không tốt, là bởi vì cô gái kia mang thai, điện hạ muốn đứa bé nên mới chịu đáp ứng từ hôn với công chúa lựa chọn cô gái kia làm vợ .”

“Mang thai. . . . . .” Sophie bỏ qua cho thị nữ, cẩn thận cắn cái từ này.

Thì ra là vậy, quả nhiên là cô gái kia quyến rũ Elroy, cô ta trước tiên mang thai, sau lại dùng đứa nhỏ đến bức Elroy đi vào khuôn khổ.

Cho nên, không phải là Elroy không thích cô, mà bởi vì cô gái kia, cùng tạp chủng trong bụng cô ta!

Nếu như, không có tạp chủng đó, hoặc là không có cô gái kia, vậy tim của Elroy nhất định sẽ trở về với cô, cũng nhất định sẽ cưới cô. Cô vẫn có thể trở thành Vương Phi của Eros, Vương Hậu, nắm quyền, khinh thường hoa thơm cỏ lạ. . . . . .

Tô Mạt, cùng đứa nhỏ trong bụng cô ta, cũng không thể để lại!

Thị nữ nhìn sát khí lộ ra trong mắt Sophie, không khỏi rùng mình, cô. . . . . . có phải nói sai cái gì hay không?

“Đi, thông báo cục bảo an của Thụy Điển, không quản bất kỳ giá cao đều phải tra rõ hành tung của Tô Mạt và Elroy!”

Lời nói lạnh lùng của công chúa Sophie làm thị nữ không thể không phục tùng, “Vâng . . . . .”

Thị nữ vội vàng thoát khỏi nơi thị phi, trong gian phòng trống rỗng chỉ để lại công chúa Sophie đối mặt với một mảnh bừa bãi chói mắt, an tĩnh đến dọa người.

Sophie cúi người xuống nhặt lên một mảnh vụn bình thủy tinh, nhìn kỹ, rồi cười ha ha ha, “Mảnh sứ vỡ thật tinh khiết, trong suốt đến chói mắt, tựa như ngừơi phụ nữ như cô không nên xuất hiện. . . . . . trong thế giới của chúng tôi, không phải là cô có thể tùy tiện vào. Nhưng, bây giờ cô đã tới, thì nhất định sẽ phải bỏ ra giá cao. . . . . .”

Đem mảnh vụn nắm ở trong lòng bàn tay, máu tươi dọc theo góc sắc bén, từng giọt một, ở trên vỉa hè lộng lẫy tràn ra vòi máu. . . . . .

Cùng lúc đó, Tô Mạt ở trên phi cơ phần lưng không hiểu sao đột nhiên xuất hiện lạnh lẽo, làm cô ngẩn ra.

Quý Thần Hi nhận thấy được dị trạng của cô, khẩn trương hỏi: “Sao thế Tô Tô?”

“Không có, không có sao. . . . . .” Tô Mạt lắc đầu một cái, mỉm cười trấn an anh: “Chẳng qua là cảm thấy, hạnh phúc tới quá mau. . . . . .”

Quý Thần Hi yêu thương ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Đoạn đường này, chúng ta đi quá cực khổ rồi. Từ Châu Á đến Châu Âu, chia chia hợp hợp, quấn quít dây dưa, thật vất vả mới đi đến bước này, làm sao lại mau, anh còn cảm thấy quá chậm đấy.”

Tô Mạt vùi vào trong ngực Quý Thần Hi, ánh mắt có chút đờ đẫn, giọng nói vẫn là trong trẻo lạnh lùng, “Ừ, chúng ta đi thật khổ cực. . . . . .”

Quý Thần Hi không có nhìn thấy mắt đờ đẫn của Tô Mạt, chỉ là ôm cô chặt hơn, “Lập tức tới ngay Provence mà, chúng ta sẽ có một thời gian rất hạnh phúc rất hạnh phúc, không có ai quấy rầy, chỉ thuộc về hai chúng ta.”

“Thuộc về, hai chúng ta. . . . . .”

Quý Thần Hi suy nghĩ, rồi lại thêm một câu: “Ba ngừơi, anh em, còn có con của chúng ta.”

Vuốt ve bụng của mình, Tô Mạt cảm giác được hạnh phúc, đồng thời cũng cảm thấy bất an trong lòng, nhưng cô không có nói cho Quý Thần Hi biết.

Vô luận như thế nào, cô và Thần Hi thật sự rất khó khăn mới đến bây giờ, mặc kệ là ai, cũng không thể phá hư, tuyệt đối không có khả năng. . . . . .

Máy bay chậm rãi hạ xuống, Tô Mạt nhìn xuyên qua cửa sổ thấy hoa tím đầy đất, bởi vì vẫn còn ở giữa không trung, hoa tím kia cũng không thấy rõ dáng vẻ, từng tảng lớn giống như biển màu tím.

“Đây mới là đất nước thuộc về màu tím mộng ảo, Provence.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.