Tứ Đại Gia Tộc Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 93: Chương 93: thì ra là như vậy (2)




Song, năng lực của Quý Thần Hi cũng không phải là nhỏ, cho dù là không có bám váy đàn bà, chỉ dựa vào một cái tên Châu Âu Elroy. Vị vương tử huyết thống không tinh khiết này lấy sức hấp dẫn của mình chứng minh với mọi người, mình trời sanh chính là người thống trị cao quý.

Tô Mạt nghĩ thông suốt quan hệ trước trước sau sau, hiểu rõ gật đầu: “Cho nên ba người còn lại đều là bởi vì chuyện này mà đính hôn với anh?”

“Cũng không hẳn là vậy, ba cô gái kia em nhìn thấy đều là vì nguyên nhân này, còn có một người khó chơi nhất, cô ta là công chúa Thụy Điển, gọi Sophie.” Quý Thần Hi có hỏi tất có đáp, hừ lạnh hai tiếng: “Uổng phí Tô Tô tên giống vậy, cô gái kia ngay cả một phần ngàn, một phần vạn của em cũng không sánh nổi.”

Tô Mạt biết được thông minh của Quý Thần Hi muốn cùng tật xấu của số tuổi phát tác giảm hơn 20, hờn dỗi mà dùng ngón tay chọc lên trên trán anh một cái: “Vậy hai cô gái còn lại là thân phận gì?”

“Juli · Duy Nặc tư, người thừa kế gia tộc Duy Nặc Tư thế gia tài chính nước Mĩ, nắm giữ cả phần lớn kinh tế tư bản của nước Mĩ, là giàu có tiếng tăm lừng lẫy ở trong thượng lưu. Sa Sở Văn, trưởng nữ thân vương nước Thái, cũng là chi nữ quý tộc vương thất nước Thái, đừng xem cô ta ra vẻ ôn hòa, thật ra thì tâm cơ rất sâu.”

“Đã nhìn ra.”Tô Mạt vuốt vuốt ngón tay trắng nõn thon dài của anh, lẩm bẩm nói: “Ba cô gái một sân khấu, huống chi là bốn. . . . . .”

Cô luôn luôn không thích tranh giành theo đuổi, lúc nào thì nghĩ đến qua vậy mà lại có một ngày sẽ cùng với các tiểu thư kia giành một vương tử trong truyền thuyết. . . . . . Vương tử đều là thuộc về công chúa, cho dù không phải là công chúa, cũng không nên là cô bé lọ lem đã ly hôn như cô.

“Tô Tô. . . . . .”Quý Thần Hi không buông tha dị thường trong mắt cô, thấy bộ dáng cô không nói lời nào thì không khỏi lo lắng cô sẽ buông tha.

Tô Mạt ngước mắt cười một tiếng, trong trong trẻo lạnh lùng có chút nhu tình: “Em đúng là không muốn đi tranh giành, vốn là em cũng có thể không cần trộn lẫn vào trong đầm nước sâu này, đáng tiếc, em đã và đang ở trong đó, không thể tự kềm chế rồi.”

“Tô Tô. . . . . . Thật xin lỗi” Quý Thần Hi thay đổi cười đùa, im lặng chớp mắt một cái: “Anh biết, anh không thể mạnh mẽ đổ lên trên người em những thứ áp lực vốn không nên do em gánh, anh yêu thương em, cũng không nhẫn tâm để cho em giẫm lên tầng băng mỏng như vậy, nhưng nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh vẫn sẽ tiếp tục trêu chọc em, quấn lấy em, để cho em từng bước một lâm vào bẫy rập tình cảm của anh, để cho em không thể không đứng trên chiến trường không thấy khói súng này với anh. . . . . . Đây là ích kỷ của anh, xin em tha thứ cho anh.”

Tô Mạt rũ mắt xuống, mắt không thấy biểu tình gì của cô, chẳng qua là ngón tay bị cô siết càng ngày càng chặc.

Một lúc sau, Tô Mạt ngẩng đầu lên, không thấy cô nói một câu, chẳng qua là ở trên gương mặt của Quý Thần Hi, nhẹ nhàng hôn một cái. Cánh môi cùng làn da giống như hai cánh khép mở của con bướm, trong nháy mắt chạm vào.

“Em không phải là một phụ nữ dễ dàng hạ quyết định, nhưng, một khi em đã quyết định, thì cả đời không hối hận.”

Quý Thần Hi nhìn mắt của Tô Mạt, con ngươi trong mắt, thần trong mắt, thông hiểu trong suốt, ở trong ánh mắt của cô, anh nhìn thấy mình.

“Tô Tô. . . . . .”

“Thần Hi. . . . . .”

Chuyển đầu, Tô Mạt cùng Quý Thần Hi càng nhìn càng đến gần, khoảng cách ánh mắt quấn quanh lẫn nhau dần dần rút ngắn, hai người chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc cho tình yêu của mình, cho đến khi hơi thở trong mũi hỗ trợ nhau, răng môi gần như muốn hợp làm một thể. . . . . .

“Điện hạ. . . . . . Ách! Tôi cái gì cũng không thấy!”

Kèm theo thanh âm của Kerry chính là tiếng khẽ nguyền rủa của Quý Thần Hi cùng tiếng kêu hơi bối rối của Tô Mạt.

“Sao bệnh viện không khóa cửa!”

Bệnh viện có thể khóa cửa, nhưng nơi này là bệnh viện riêng của nhà ngài, đương nhiên là không cần khóa cửa rồi.

Tô Mạt chẳng muốn để ý tới Quý Thần Hi, đứng lên đi tới một bên thu dọn canh còn lại đã nguội lạnh, cố gắng bỏ rơi cảm giác tồn tại của mình.

Quý Thần Hi nhìn gò má của Tô Mạt có chút đỏ hồng, giọng nói càng không thân thiện: “Có chuyện mau nói, nói xong mau cút!”

Căn bản không biết gì là bên trong có tình huống thế nào, cũng bởi vì chuyện khẩn cấp mà xông tới, làm sao biết đúng lúc phá hư chuyện tốt của điện hạ chứ?

Kerry vô tội thật là nằm cũng trúng thương, không thể làm gì khác hơn là gương mặt khổ sở báo cáo: “Điện hạ, bệ hạ đang trên đường tới bệnh viện. . . . . .”

“Tới thì thế nào, hiện tại thân thể tôi suy yếu, không thích hợp gặp người, nhất là không thích hợp thấy người đáng ghét làm tôi phiền não, nói với ông ấy từ đâu tới thì về nơi đó.” Sắc tâm của Quý Thần Hi nổi lên nên cực kỳ không biết xấu hổ mà nói là mình “suy yếu” cỡ nào.

Chưa từng gặp qua sắc lang suy yếu như điện hạ. . . . . .

Kerry đem câu này nuốt vào trong bụng đánh chết cũng không thể nói ra, cười ha ha và nói: “Nhưng mà điện hạ, cùng đi còn có ba vị tiểu thư kia, nghe nói là họ lấy thân phận vị hôn thê của điện hạ yêu cầu tới thăm điện hạ.”

“Kerry” Quý Thần Hi nặn ra vẻ cười lạnh buốt.

“Điện hạ” Kerry không biết sống chết mà đáp.

“Nhớ, ba cô gái kia không có một người nào là vị hôn thê của tôi, tôi chỉ có một vị hôn thê, chính là tiểu thư Tô Mạt, nếu như cậu lại nói sai, có thể chuẩn bị đi Nam Cực đóng quân lâu dài đi!”

Nam. . . . . . Nam Cực? !

Kerry trong đầu tự động dẫn ra hình ảnh một đám chim cánh cụt oa oa tản bộ ở trên thi thể đã đông cứng của anh.

Kerry luôn hiểu được nhất rất sợ chết, cho nên vội vàng cười nịnh: “Dạ, điện hạ. Tôi mới vừa nói sai rồi, là bệ hạ cùng ba vị tiểu thư không biết lai lịch kia muốn tới thăm điện hạ.”

Quý Thần Hi hài lòng gật đầu một cái, cười lành lạnh : “Không gặp!”

“Điện hạ, nhưng mà bệ hạ đã. . . . . .”

“Tôi nói không gặp, cậu hãy nói cho cậu nhỏ của tôi biết, hiện tại tôi rất yếu, chờ đến lúc tôi chỉ còn một hơi thở sẽ thông báo cho ông ấy tới gặp tôi một lần cuối .”

Lúc này. . . . . . Ba vị tiểu thư đã cùng bệ hạ đi đến cửa lớn, lúc này nói không gặp sẽ cho là mượn cớ, huống chi, bọn họ cũng là thật quan tâm điện hạ. . . . . .

Đối mặt với cách nói bốc đồng của Quý Thần Hi, Kerry khó xử nhìn Tô Mạt, hi vọng cô có thể giải vây giúp mình.

Tô Mạt nhận được ám hiệu của Kerry, cúi đầu xếp gọn nồi đất, nhàn nhạt mà nói ra: “Sống ở đâu thì yên ở đất, thoát được nhất thời, làm sao cũng chạy không thoát một đời.”

Quý Thần Hi nhìn Tô Mạt một cái, trầm ngâm: “Trừ cậu và ba cô gái cực kỳ nhàm chán kia, còn thị vệ không cho phép tiến vào phòng bệnh.”

Kerry như nhặt được đại xá: “Dạ, điện hạ chờ chút.”

Tô Mạt dọn dẹp xong nồi đất, lại cúi đầu nhìn qua quần áo của mình, vuốt lên mái tóc, xác định cẩn thận rồi sau đó đi đến bên cạnh Quý Thần Hi, hoàn toàn sẵn sàng.

“Tô Tô, không thành vấn đề chứ?”

“Dĩ nhiên” Tô Mạt tự tin lãnh đạm: “Tôm tép nhãi nhép, gì chân sợ tai?”

Ban đầu những tình nhân kia của Lưu Lăng cũng không làm gì được cô, hôm nay mấy cô gái này lại coi là cái gì?

Huống chi, Quý Thần Hi là người đàn ông mình nhận định, tuyệt đối không cho phép người khác dòm ngó, nhất là những thiên kim tiểu thư tự cho là cao quý kia.

Tô Mạt vừa dứt lời, thì cửa phòng bệnh từ bên ngoài mở ra, Nors và Thanh Thủy Hòa Nhã, Juli · Duy Nặc tư, Sa Sở Văn cùng nhau đi vào.

Ba cô gái nhìn thấy Tô Mạt cùng Quý Thần Hi thì trong nháy mắt biểu hiện trên mặt biến đổi lớn, giống nhau như đúc — ghen tỵ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.