Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy trên môi nở một nụ cười nhợt nhạt, cô cũng chậm rãi hớp một hớp trà, cô tiếp lời Thư Tử Hạo: 'Thực ra em cũng không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp!'
Thư Tử Hạo cười nhẹ: 'Theo anh thấy, quyết định này của em có thể nói là rất đúng đắn!'
'Sao lại nói thế?' Sầm Tử Tranh đặt tách trà xuống bàn, hỏi lại.
Thư Tử Hạo thoải mái ngả người nơi sofa, đôi mắt đen láy nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp, hắn trầm giọng giải thích"
'Thứ nhất, làm vậy những ngày sau này của Tĩnh Nghiên sẽ không phải lo lắng nhiều, ít nhất là không phải lo chuyện áo cơm; thứ hai ...'
Hắn hơi ngừng lại một chút rồi chợt cười nhẹ: 'Có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng em dù rằng theo anh thấy tất cả mọi chuyện đều không có liên quan trực tiếp đến em cho nên anh không tán đồng lắm với cách làm của em. Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của anh. Nếu như em đã suy nghĩ cặn kẽ trước khi quyết định làm như vậy thì anh cũng không có quyền can thiệp!'
Sầm Tử Tranh không ngờ Thư Tử Hạo sẽ nói vậy, những suy đoán của hắn có thể nói là đúng đến bảy tám phần.
'Tử Hạo... Sao anh lại không tán đồng cách làm của em?' Cô hơi nhíu mày, hỏi.
Thư Tử Hạo nhướng mày nhìn cô, điềm đạm nói: 'Dụng ý của em rất rõ ràng, anh đoán Tĩnh Nghiên cũng có thể đoán ra được điều đó. Hơn nữa, Leila hôm nay có thể xem như là một thương hiệu có tiếng tăm, đối với việc tuyển dụng nhân viên đương nhiên có yêu cầu rất nghiêm khắc, tuy là Tĩnh Nghiên cũng học thiết kế nhưng dù sao kinh nghiệm của cô ấy cũng còn yếu, em nghĩ xem, với khả năng của cô ấy thì có thể làm cho người khác tin tưởng được không? Nếu như chỉ là một nhân viên nhỏ thì có thể người khác sẽ không nói gì nhưng một khi có được cổ phần thì tình huống sẽ khác ngay!'
Sầm Tử Tranh nghe hắn phân tích, bên môi nhẹ câu lên một nụ cười khổ nhưng cũng không giấu được một chút ngượng ngùng ...
'Tử Hạo, anh nói rất đúng. Trước khi em có quyết định này em cũng nghĩ đến cùng một vấn đề như anh vừa nói nhưng, nếu như quá để tâm đến cách nghĩ của người khác thì không chừng sẽ làm tổn thương Tĩnh Nghiên. Em không nghĩ như vậy. Dù sao thì em cũng sẽ không bỏ mặc bạn ấy không lo!'
'Tử Tranh, em đừng quên, tuy em là người sáng lập nên Leila nhưng ... Cung thị tài phiệt mới chính là cổ đông lớn nhất của nó. Người điều hành việc kinh doanh của Leila là Cung Quý Dương, người có quyền lực lớn nhất cũng là hắn. Nếu như em thật sự muốn làm như em vừa nói thì ít nhất em phải có được sự đồng thuận từ Cung Quý Dương!' Thư Tử Hạo không khỏi nhắc nhở cô thêm một vấn đề quan trọng nữa.
Sầm Tử Tranh sững sờ giây lâu khi nghe câu này của hắn nhưng sau đó trên mặt lộ vẻ thoải mái: 'Em nghĩ Quý Dương sẽ không phản đối cách làm của em đâu. Thương hiệu Leila chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong tổng thể kinh doanh của Cung thị, hơn nữa từ sau khi kết hôn Quý Dương đã không can thiệp vào chuyện kinh doanh của Leila, tất cả đều do em quyết định hết!'
Thư Tử Hạo nhìn vẻ hạnh phúc trên mặt Sầm Tử Tranh mà lòng ẩn ẩn đau nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười: 'Đúng vậy, đây là quyết định của em. Anh không nên có ý kiến nhiều!'
'Tử Hạo ...' Thấy mắt hắn thoáng tối sầm, Sầm Tử Tranh định lên tiếng giãi bày nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.
Ngược lại với vẻ rối rắm của Sầm Tử Tranh, Thư Tử Hạo có vẻ thoải mái hơn hắn cướp lời: 'Tử Tranh à, em phải hiểu, em là người anh quan tâm nhất. Anh không mong nhìn thấy em vì bất cứ người nào mà khổ sở, đau lòng cho nên nếu như chuyện của Tĩnh Nghiên khiến em khó chịu thì cứ giao cho anh. Nếu Tĩnh Nghiên không đến Leila thì cũng có thể lưu lại làm việc với anh!'
'Tử Hạo ...' Sầm Tử Tranh không dấu được sự xúc động nhưng đồng thời cũng có một chút lo lắng: 'Em biết anh cũng rất quan tâm Tĩnh Nghiên, thực ra nếu như lưu Tĩnh Nghiên ở lại bên cạnh anh, anh cũng sẽ phải đối mặt với cùng một vấn đề như em thôi ...'
'Em sai rồi!'
Thư Tử Hạo không đợi Sầm Tử Tranh nói hết câu đã ngắt lời cô, ánh mắt kiên định nhìn cô không chớp: 'Người anh quan tâm chỉ có em mà thôi. Tâm ý của anh chắc là em hiểu rõ nhất!'
'Tử Hạo!'
Sầm Tử Tranh nhấc túi xách lên, cô đứng dậy, trong đôi mắt đẹp không dấu được sự bối rối: 'Em thấy hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi. Em ... em còn chút chuyện phải làm, em về trước đây. Còn về Tĩnh Nghiên, bạn ấy ở chỗ của anh thì em yên tâm lắm rồi, anh nói với bạn ấy một tiếng, em sẽ thường xuyên đến thăm bạn ấy. Giờ em đi trước, tạm biệt!'
Nói rồi cô nở một nụ cười nhợt nhạt, xoay người rời đi.
'Tử Tranh, đợi đã!'
Thấy sự cố ý tránh né của cô, Thư Tử Hạo rất không dễ chịu, hắn bước vội về phía Sầm Tử Tranh nắm lấy cổ tay cô sau đó thân hình cao lớn chắn lấy lối thoát của cô.
'Tử Hạo, anh ... buông tay ...' Kinh ngạc trước hành động của hắn, nụ cười trên mặt Sầm Tử Tranh chợt cứng lại, gương mặt xinh đẹp trong chớp mắt trở nên trắng bệch.
Thư Tử Hạo chừng như không hề có ý định buông tay, đôi cánh tay hữu lực giữ chặt lấy đầu vai cô, trong mắt lộ ra một tia thống khổ: 'Tử Tranh, em đừng hiểu lầm, cũng đừng trốn tránh anh như vậy, được không? Anh biết trong lòng em chỉ có Cung Quý Dương, em không thể rời xa hắn nhưng cũng không cần tàn nhẫn với anh như vậy. Anh yêu em, bản chất của tình yêu vốn ích kỷ. Bao nhiêu năm qua anh tự bảo với mình, chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc thì anh cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng anh làm không được. Anh không hề có ý bám riết lấy em chỉ là ... không thể kìm chế được mà thôi...'
'Tử Hạo, em ... em không muốn làm gì tổn thương đến anh. Anh là một người rất tốt, em tin anh nhất định sẽ tìm được một người thích hợp với mình. Gặp được anh em rất vui nhưng em thật sự chỉ có thể xem anh như một người bạn, một người anh ...' Sầm Tử Tranh thấp giọng thì thào, trên mặt vẫn một vẻ kiên định.
Thư Tử Hạo nhìn cô gái trước mặt, cô gái mà hắn yêu đang đứng ở trước mặt hắn nhưng ... Đôi tay hắn có chút run rẩy sau đó ôm cô vào lòng, thấy cô gái trong tay mình không ngừng giãy dụa, hắn vội lên tiếng, trong giọng nói có một tia khẩn cầu ...
'Tử Tranh, đừng động đậy, cho anh ôm em một lần cuối cùng, được không?'
'Tử Hạo ...'
Bị hắn ôm quá chặt, Sầm Tử Tranh chỉ còn cách không ngừng giãy dua nhưng càng giãy thì hắn càng ôm chặt hơn, chặt đến nỗi như muốn dung nhập cô và trong thân thể mình.
Hai người hoàn toàn không phát hiện ra, một cánh cửa phòng trên lầu đã lặng lẽ mở ra, khi nhìn thấy một màn dưới lầu, đôi mắt phía sau cánh cửa khẽ híp lại, trong mắt thoáng qua một vẻ âm hiểm và đắc ý ...