Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Chương 21: Q.10 - Chương 21: Chuyện không phải một sớm một chiều (2)




Sầm Tử Tranh như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, cô đứng ngây người nhìn Khương Tĩnh Nghiên định nói gì đó nhưng môi mấp máy mãi vẫn nói không nên lời.

Tĩnh Nghiên hận cô đến vậy sao? Giữa họ thật sự đã không thể trở lại như trước đây rồi sao?

'Tĩnh Nghiên à ...' Thật lâu Sầm Tử Tranh mới rầu rĩ thốt lên mấy tiếng.

'Đủ rồi Sầm Tử Tranh! Xin cô rời khỏi đây ngay bởi vì hễ tôi nhìn thấy cô là sẽ nghĩ đến anh trai tôi, nghĩ đến mẹ tôi. Cô đi đi! Đi ngay!'

Khương Tĩnh Nghiên quay đầu nhìn Sầm Tử Tranh hung hăng xua đuổi, sau đó ánh mắt đăm đăm nhìn về phía phòng cấp cứu, không thèm nhìn đến Sầm Tử Tranh nữa.

Điều cô quan tâm lúc này là sự sống còn của cha mình.

Sầm Tử Tranh thấy cả người càng thêm lạnh.

Đúng lúc đó bác sĩ chủ trị đã đẩy cửa phòng cấp cứu bước ra, thấy bóng ông Khương Tĩnh Nghiên chạy vội đến nắm chặt lấy áo ông ...

'Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?'

Sầm Tử Tranh cũng vội vàng bước đến gần, cô cũng lộ vẻ khẩn trương chờ bác sĩ trả lời. Tuy cô không kết hôn với Khương Ngự Kình nhưng ít nhiều gì cũng đã từng tiếp xúc với hai ông bà, đương nhiên cô rất quan tâm, hơn nữa trước đây hai ông bà đối xử với cô cũng rất tốt.

Bác sĩ nhìn Khương Tĩnh Nghiên, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp...

'Khương tiểu thư, bệnh của cha cô đã rất nghiêm trọng rồi, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp đợt trị liệu đầu tiên cho ông ấy nhưng trước tiên phải được gia đình ký vào đơn này đã!'

'Tôi đồng ý, đồng ý, xin bác sĩ lập tức cứu lấy ba tôi!' Khương Tĩnh Nghiên không cần suy nghĩ lập tức trả lời.

'Nhưng ...' Bác sĩ nhìn Tĩnh Nghiên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Sầm Tử Tranh nhìn thấy như vậy chừng như trong lòng cũng đã hiểu, cô vội bước đến gần hơn hỏi bác sĩ: 'Bác sĩ, chúng tôi cần chuẩn bị những gì?'

Vị bác sĩ thở dài một tiếng, 'Riêng về việc trị liệu căn bệnh này, chi phí tiêu tốn cũng không nhỏ, đợt phẫu thuật đầu tiên sẽ cần khoảng một triệu, lại thêm quá trình trị liệu sau phẫu thuật cũng cần một khoảng tiền nữa, nếu không đủ năm trăm nghìn thì cũng không đủ chi phí thuốc thang đắt đỏ đâu!'

'Gì chứ? Chi phí ban đầu đã phải tốn đến một triệu nhiều như vậy sao?'

Khương Tĩnh Nghiên vừa nghe báo chi phí liền ngây người tại chỗ, trên mặt càng lộ vẻ bất lực.

Vì cha mẹ cô đã gần như dùng hết tiền bạc trong nhà, từ khi anh trai mất đi, thu nhập của gia đình cũng chẳng còn bao nhiêu, ngay cả căn biệt thự sang trọng cũng đã bán đi để chữa bệnh cho mẹ, tạm thời cô đã từ bỏ công việc đang làm để toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cha. Giờ biết lấy đâu ra số tiền lớn như vậy đây?

'Bác sĩ ...'

Tĩnh Nghiên gian nan cất lời: 'Xin ông giúp đỡ cứu lấy cha tôi trước, tiền tôi sẽ lập tức xoay sở được, xin ông ...'

Trên mặt vị bác sĩ lộ vẻ khó xử: 'Khương tiểu thư, tôi quả thực không thể giúp ...'

'Bác sĩ, ông cứ sắp xếp phẫu thuật, giờ tôi sẽ đi làm những thủ tục cần thiết!'

Sầm Tử Tranh vội ngắt lời vị bác sĩ, cô cũng không nhìn về Tĩnh Nghiên mà vội vàng chạy đến khu thủ tục hành chính.

Một triệu đối với Khương Tĩnh Nghiên mà nói lúc này là một con số lớn nhưng đối với Sầm Tử Tranh mà nói thì chỉ hoàn toàn không phải là vấn đề.

Vị bác sĩ nhẹ vỗ vai Tĩnh Nghiên: 'Yên tâm đi, chỉ cần có đủ thuốc để hỗ trợ cho quá trình điều trị còn những chuyện khác đội ngũ bác sĩ của chúng tôi sẽ cố hết sức. Với lại, người bạn này của cô cũng tốt quá chứ, vừa nãy nếu như không phải cô ấy sớm phát hiện cha cô có vấn đề thì có lẽ ... sớm đã hết hy vọng rồi!'

Nói dứt lời vị bác sĩ rời đi tất bật chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp đến.

Khương Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn về phía hành lang bệnh viện dài thăm thẳm nơi sớm đã mất hút bóng Sầm Tử Tranh, tâm tư cực kỳ phức tạp ...

***

'Bác sĩ, tôi muốn biết quý bệnh viện liệu có đảm bảo sẽ chữa khỏi căn bệnh này không?'

Kết thúc ca cấp cứu, trong phòng làm việc của bác sĩ, Sầm Tử Tranh ngồi trước mặt vị bác sĩ, nghiêm túc hỏi.

Ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuyên qua khung cửa sổ nhưng lại chẳng mang đếcho Sầm Tử Tranh chút ấm áp nào.

Vị bác sĩ thở dài một tiếng, thẳng thắn trả lời cô: 'Thực ra, bệnh tình của Khương tiên sinh có thể duy trì được đến hôm nay đã là một kỳ tích rồi. Trước nhất là vì điều kiện chữa bệnh ở bệnh viện chúng tôi hữu hạn, thứ hai là căn bệnh mà Khương tiên sinh bị rất hiếm thấy, lại rất khó chữa trị, chỉ riêng chi phí chữa bệnh đã là con số trên trời, huống gì loại thuốc dùng để chữa lại rất hiếm và đắt đỏ!'

Sầm Tử Tranh hiểu ý ông nói, cô gật đầu sau đó hỏi tiếp: 'Nếu như muốn chữa dứt hoàn toàn thì tốn khoảng bao nhiêu tiền?'

'Bởi vì bệnh của Khương tiên sinh là bệnh mãn tính vì vậy cần phải tiến hành trị liệu trường kỳ, ít nhất là cần phải qua năm đợt phẫu thuật cùng phối hợp với điều trị bằng thuốc, chi phí đại khái cũng phải hơn một triệu!' Vị bác sĩ nói một cách nghiêm túc.

Sầm Tử Tranh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Trong vườn hoa bệnh viện có từng nhóm hai, ba người bệnh lặng lẽ tản bộ, chừng như họ đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời hiếm hoi của mùa đông hoặc là hưởng thụ sinh mệnh quý giá.

'Sầm Tử Tranh ...'

Khi Sầm Tử Tranh chậm rãi bước trên lối nhỏ trong vườn hoa thì bên tai vọng đến tiếng kêu của Tĩnh Nghiên, nghe gọi cô liền ngừng bước quay đầu lại.

'Tĩnh Nghiên!'

Vừa định hỏi về bệnh tình của ông Khương thì Sầm Tử Tranh đã thấy Tĩnh Nghiên bước đến, nhét một tờ giấy vào tay cô.

'Tĩnh Nghiên, đây là gì vậy?' Sầm Tử Tranh nghi hoặc hỏi lại.

'Giấy nợ!'

Giọng lạnh lùng mà nghiêm túc của Khương Tĩnh Nghiên cất lên: 'Đây là giấy nợ khoản tiền một triệu mà cô vừa mới nộp vào bệnh viện. Tôi sẽ cố gắng trả lại cho cô trong thời gian sớm nhất!'

'Tĩnh Nghiên à, bạn cần gì phải khổ thế chứ? Khoản tiền này mình không định lấy về ...' Ánh mắt Sầm Tử Tranh không khỏi tối lại, trên mặt lộ vẻ khó xử.

'Tôi biết khoản tiền này đối với Cung phu nhân mà nói chỉ là chín trâu mất một sợi lông nhưng tôi không muốn nhận nó. Cô cứ cầm lấy giấy nợ, tôi không muốn nợ cô cái gì cả!' Trên mặt Khương Tĩnh Nghiên không lộ chút biểu tình nào khác ngoài vẻ lạnh nhạt.

'Tĩnh Nghiên!'

Sầm Tử Tranh lúc này quả thực có chút tức giận, giọng nói bất giác cao lên mấy phần: 'Bạn nhất định phải xa lạ với mình như thế sao? Mình biết bạn hận mình ghét mình nhưng có phải là bất kể mình làm thế nào thì bạn cũng sẽ không tha thứ cho mình phải không?'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.