Anh Khương ...'
Nghe giọng nói của hắn, trên mặt Sầm Tử Tranh không tự chủ được lại c ó cảm giác ẩn ẩn đau, cái tát hôm đó của hắn khiến cô bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Ánh mắt và vẻ mặt hôm đó của hắn không gạt được ai, cảm giác đau đớn từ cái tát kia không chỉ là nỗi đau thân thể mà nỗi đau đó đã in sâu vào trong tâm hồn cô, để lại một vết sẹo rất sâu.
Nhưng Sầm Tử Tranh cũng biết, từ đầu đến cuối đều là lỗi của cô, cô có lỗi với Khương Ngự Kình, dù sao thì đề nghị kết hôn cũng như hủy bỏ hôn ước đều là từ cô trước.
Thời gian như ngừng lại cho đến khi một người làm dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô thì Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn, cô vội đi đến một góc khuất trong vườn hoa, thấp giọng nói ...
'Anh Khương, xin lỗi anh. Em biết, tất cả đều là lỗi của em. Nếu như có cơ hội, em nhất định sẽ đến gặp anh và hai bác để xin lỗi!'
'Tử Tranh, em biết cái anh cần không phải là lời xin lỗi của em, cái anh cần là con người em!' Giọng Khương Ngự Kình mang theo một tia cố chấp.
Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, 'Anh Khương, anh chắc cũng biết ... em đã kết hôn với Quý Dương, em ... anh Khương, em biết là em có lỗi với anh, em không biết phải làm sao thì anh mới tha thứ cho em nhưng em mong là anh có thể tìm được một nửa khác thích hợp hơn em!'
'Anh muốn gặp em!'
Giọng Khương Ngự Kình lãnh mạc mà cố chấp gần như chẳng nghe lọt câu nào của Sầm Tử Tranh cả.
Câu nói của hắn khiến Sầm Tử Tranh sửng sốt giây lát sau đó cô thở dài một tiếng, 'Anh Khương, em nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi anh nhưng hôm nay thì không được ...'
'Vậy được, nhớ kỹ lời em nói. Hôm nay ... anh cũng không muốn miễn cưỡng em!'
Hắn đồng ý một cách rất dứt khoát, không hề dây dưa, bám riết.
Sự thỏa hiệp ngoài ý muốn của Khương Ngự Kình khiến Sầm Tử Tranh rất bất ngờ và cảm động, hơn nữa, áy náy càng nhiều. Cô nhẹ giọng nói: 'Cám ơn anh, anh Khương!'
Đầu bên kia đã ngắt điện thoại. Điều hòa lại cảm xúc, Sầm Tử Tranh bước vào phòng khách chính.
Cung lão phu nhân chắc là đang ở trong Phật đường vì vậy khi Sầm Tử Tranh bước vào phòng khách chính thì chỉ thấy Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đang ngồi đó.
'Ba, mẹ ...' Cô vội bước đến nhỏ nhẹ chào.
Cung Doãn Thần gật đầy, chỉ tay về phía bên kia sofa, 'Tử Tranh à, ngồi đi!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười rồi ngồi xuống, trên mặt cô thoáng có chút không tự nhiên nhìn Trình Thiến Tây, ngượng ngùng nói:
'Mẹ, con xin lỗi, hôm nay con dậy hơi trễ nên ...'
Lời của cô còn chưa nói hết thì Trình Thiến Tây đã lên tiếng ngắt lời: 'Tôi sẽ không có ý kiến về chuyện cô dậy sớm hay muộn, dù gì cô cũng đã gả cho Quý Dương rồi thì là người nhà họ Cung cho nên chỉ cần cô không phạm phải quy tắc nào của Cung gia thì tôi sẽ không phí thời gian đi quản những chuyện nhỏ nhặt của cô làm gì!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy tảng đá vốn đang đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn lo lắng liệu Trình Thiến Tây có vì chuyện cô thức dậy muộn mà bắt bẻ hay không, xem ra là cô hiểu lầm bà rồi.
Thì ra Cung Viên có quy tắc của Cung Viên nhưng trên cơ bản là không quá can thiệp vào tự do của mọi người chỉ có điều ... theo cách nghĩ của Trình Thiến Tây, nếu như cô thật sự muốn ra ngoài làm việc, chắc còn phải phí công thuyết phục nhiều mới có hy vọng.
Đang định lên tiếng thì lúc này Cung Doãn Thần đã cất lời ...
'Tử Tranh à, hôm đám cưới của hai đứa ta thấy nhà con còn có mẹ và em trai. Ta nghĩ hôm nay mời cha mẹ con cùng em trai đến nhà chúng ta dùng cơm, xem như là chính thức quen biết nhau đi!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy mắt chợt tối lại, cô rũ mi, nhỏ nhẹ nói: 'Cha của con ông ấy ... đã mất rồi!'
'Đã mất rồi?'
Bàn tay đang cầm tách trà của Cung Doãn Thần khẽ run, trên mặt thoáng lộ vẻ khác lạ.
'Dạ, lúc con còn đang đi học thì cha con đã qua đời rồi ...'
Trước mắt Sầm Tử Tranh như thấp thoáng gương mặt của cha, cô không khỏi cảm thấy có chút thương cảm.
'Ông ... ông ấy vì sao mà mất? Sinh bệnh hay là ... tai nạn?'
Phản ứng của Cung Doãn Thần rõ ràng có chút khác thường tuy bề ngoài trông có vẻ như vô tình nhưng trong giọng nói lộ rõ sự khẩn trương.
Không chỉ là Sầm Tử Tranh mà Trình Thiến Tây cũng cảm nhận được điều này, bà chau mày nói: 'Doãn Thần, ông với cha của Tử Tranh thân lắm sao?'
Ông kích động như thế làm gì?
Nhìn thấy biểu hiện của ông như thế Trình Thiến Tây cảm thấy rất không thoải mái.Một người đã qua đời từ lâu thì có quan hệ gì với ông chứ? Nếu như thật sự có quan hệ, sao trước đó không nghe ông nhắc đến? Hơn nữa lại là có quan hệ với Sầm Tử Tranh!
Nghe vợ hỏi như vậy, Cung Doãn Thần mới nhận ra vừa nãy mình dường như có chút luống cuống nên vội thu liễm lại, ông chỉ nhàn nhạt nói: 'Chúng ta bây giờ là thân gia với nhà họ Sầm, tôi quan tâm ông ta cũng là bình thường thôi!'
Trình Thiến Tây rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của chồng mình, bà nói, vẻ không vui: 'Tôi không đồng ý cái gì mà mời thông gia đến nhà, chẳng lẽ nhà chúng ta còn phải với cao vậy sao?'
Có trời chứng giám, bà hoàn toàn không thích cùng những người có liên quan đến Sầm Tử Tranh có bất cứ qua lại nào, hơn nữa, bà cũng rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này, làm thông gia thì làm chứ không cần cố tình phải nhận thức.
'Mẹ, vừa nãy chỉ là hảo ý của ba, mẹ đừng hiểu lầm ý của ba!'
Trong lòng Sầm Tử Tranh đương nhiên cũng không thoải mái nhưng cũng không dám nói những lời quá mức, cô chỉ đành tận lực nhẫn nhịn, có thể nhẫn nhịn đến đâu thì nhẫn nhịn đến đó.
Nào ngờ Trình Thiến Tây chẳng có vẻ gì là muốn nhận hảo ý của cô, bà nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng đầy bất mãn, giáo huấn: 'Ở đây không đến lượt cô làm người hòa giải!'
'Mẹ, con không có ...'
'Còn nói không có? Tôi thấy cô đúng là khắc tinh của tôi, cô nhất định phải làm ngược với ý tôi thì mới vừa lòng sao?'
Trình Thiến Tây cao giọng nói, biểu hiện trên mặt rõ ràng là bất mãn và chán ghét.
'Đủ rồi Thiến Tây! Tử Tranh nó cũng có nói gì đâu, bà đâu cần chĩa mũi dùi về phía nó chứ!'
Cung Doãn Thần không nhẫn thâm nhìn thấy Sầm Tử Tranh bị vợ mình chỉ trích như vậy, vội lên tiếng can ngăn.