Bà Sầm thở dài một tiếng ...
'Thực ra khi tôi biết Dực Hiên ông ấy đã không còn là bác sĩ mà đã là viên chức của một công ty ở Đài Loan, trước đó tôi không biết ông ấy đã từng là bác sĩ ở Thượng Hải, chỉ biết ông ấy có một vị hôn thê tên là Lâm Nam, cùng tên cùng họ với tôi. Lúc đó tôi còn cự cãi với ông ấy một thời gian dài vì cho rằng ông ấy cưới tôi hoàn toàn là vì muốn từ tôi tìm lại hình bóng của Lâm Nam kia. Mà trước giờ Dực Hiên cũng không nói cho tôi biết hành tung của người phụ nữ kia, cũng không kể cho tôi nghe câu chuyện của hai người, vì sao hai người không còn bên nhau nữa!'
'Mẹ, vậy sao mẹ lại biết được?' Sầm Tử Tranh tò mò hỏi.
Bà Sầm cười khan một tiếng, 'Thực ra lần này nếu như không có Quý Dương chắc tôi vĩnh viễn cũng không biết giữa nhà họ Cung và Dực Hiên còn có một câu chuyện như vậy. Cha con có thói quen viết nhật ký, từ sau khi ông ấy qua đời, phàm là những di vật của ông ấy ta đều cất giữ cẩn thận. Nhật ký của ông ấy ta trước giờ cũng chưa từng xem qua nên cũng quên bẵng đi mất, cho đến khi Quý Dương nhắc nhở ta thì ta mới nhớ ra, rốt cuộc là từ nhật ký của Dực Hiên mà biết được tất cả sự thật!'
Nói đến đây, bà Sầm nhìn về phía Cung Doãn Thần ...
'Trong nhật ký viết rất tỉ mỉ từng chi tiết về tình yêu của ông ấy với vị Lâm Nam kia, đồng thời cũng viết rất nhiều về tình bạn giữa hai người, thậm chí cả những tâm tình khi Lâm Nam không kìm lòng được mà yêu ông, Dực Hiên viết rất rõ những mâu thuẫn trong nội tâm mình, rất mâu thuẫn, rất đau khổ. Ông ấy không ngờ người bạn thân nhất của mình lại điên cuồng theo đuổi vị hôn thê của mình, càng không ngờ tới chính là ... vị hôn thê của mình cũng yêu người kia ...'
Cung Doãn Thần nghe bà nói đến đây, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia áy náy và đau khổ, nỗi đau khổ đó hiện lên cả trên mặt ông. Ông không nói gì nhưng bàn tay run run lộ rõ nội tâm đang dằn vặt dữ dội.
Những phản ứng của ông hoàn toàn lọt vào mắt của bà Sầm, bà thở dài một tiếng nữa.
'Dực Hiên rất đau khổ, đối mặt với tình bạn và tình yêu, ông ấy không biết nên quyết định thế nào vì vậy mới nhường quyền quyết định đó cho Lâm Nam. Một khi Lâm Nam đã quyết định, bất luận là kết quả thế nào ông ấy cũng cam tâm tình nguyện nhận lấy. Sau cùng Lâm Nam vẫn quyết định chọn Dực Hiên, biết được điều này ông ấy rất vui mừng. Tuy rằng Dực Hiên biết trong lòng Lâm Nam còn có vị trí cho một người đàn ông khác nhưng ông ấy vẫn cảm thấy rất an ủi vì Lâm Nam có thể trở về bên cạnh mình lần nữa. Chính vì lẽ đó mà Dực Hiên quyết định cùng Lâm Nam trở về Đài Loan phát triển tài năng trong ngành y của mình nào ngờ ... chỉ một ngày trước khi họ kết hôn, Lâm Nam trên đường đi mua sắm vật dụng cho hôn lễ bị tai nạn xe cộ, bởi vì thương thế quá nặng nên lúc được đưa đến bệnh viện chưa kịp cứu chữa thì đã qua đời!'
Cả người Cung Doãn Thần run lên, ông khàn giọng nói: 'Nhất định lúc đó Dực Hiên rất đau khổ, Lâm Nam cũng là người học y, chắc vì lẽ đó mà sau khi Lâm Nam qua đời Dực Hiên không còn muốn theo đuổi nghiệp y nữa!'
'Đúng vậy, sau này Dực Hiên đi làm như một viên chức bình thường ở một công ty nhỏ cho đến khi gặp được tôi!' Bà Sầm đáp lời ông.
'Mẹ ...' Sầm Tử Tranh ngập ngừng lên tiếng, tâm tình cực kỳ hỗn loạn.
Nói như vậy mẹ chỉ là người thay thế cho hình bóng của Lâm Nam kia sao? Chẳng lẽ ba kết hôn với mẹ chỉ là vì tìm một người thế thân sao? Càng nghĩ cô càng thấy rối rắm đồng thời cũng thấy thương cho mẹ mình.
Bà Sầm biết Sầm Tử Tranh định nói gì, bà cười nói: 'Nha đầu ngốc, con cứ hay nghĩ lung tung!'
Bà trìu mến điểm tay lên trái cô, nói tiếp: 'Lúc đó tuy tôi không biết những chuyện đã qua, chỉ nghe sơ lược Dực Hiên nói qua một lần rằng tôi với người bạn gái trước của ông ấy cùng tên cùng họ. Mấy năm sau khi kết hôn tôi vẫn còn vì chuyện này mà khư khư trong lòng nhưng thời gian dần trôi đi, tình cảm của con người cũng dần thay đổi theo năm tháng. Đọc nhật ký của cha con mẹ mới biết tâm ý của ông ấy. Cha con có viết trong đó, rằng trong đời ông có bốn người phụ nữ mà ông ấy yêu thương thương thật lòng, người thứ nhất chính là bà nội con, mẹ của Dực Hiên, người thứ hai là Lâm Nam còn người thứ ba chính là mẹ!'
'Vậy còn người cuối cùng, là ai vậy?' Sầm Tử Tranh không nén được tò mò hỏi.
Bà Sầm yêu thương nhìn con gái, cười nói: 'Người cuối cùng chính là con gái cưng ciủa ông ấy, Sầm Tử Tranh!'
Sầm Tử Tranh hai tay bụm miệng cố nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn đoanh tròng, tuy cô chưa từng nghe ông nói điều đó nhưng biết được tâm tư của cha đối với cô, vậy là quá đủ rồi!
Bà Sầm nhìn Cung Doãn Thần thấy ông vẫn còn chìm sâu trong suy tư và đau khổ ...
'Ông thông gia, trong nhật ký Dực Hiên đã từng viết một đoạn, ông ấy nói, bất luận thế nào ông ấy cũng cám ơn ông trời cho ông ấy quen biết được người bạn tốt là ông, bao nhiêu năm qua ông ấy vẫn chưa từng oán hận mà trong lòng chỉ có nỗi nhớ thương!'
'Dực Hiên à ...'
Cung Doãn Thần nghẹn giọng gọi, từ giọng nói nghẹn ngào của ông có thể nhận ra ông đang cố nén cảm xúc và nỗi kích động trong lòng.
Cả một quá trình, Trình Thiến Tây không nói một câu nào, bà chỉ lẳng lặng lắng nghe nhưng trong lòng cũng không ngừng tự hỏi, chuyện sao lại trở thành như vậy chứ?
Thấy vẻ mặt khó tin của bà, bà Sầm bước đến bên cạnh Trình Thiến Tây, một nụ cười chân thật nở trên môi bà ...
'Bà thông gia, bà chắc đã từng nghe một câu này, người sống không thể tranh giành tình yêu với người chết, thực ra bà với tôi đều giống nhau, đều rất yêu một người đàn ông mà trong lòng người ấy không biết có mình hay không nhưng cho dù như vậy cũng đừng nên ngại ngần mà kiên trì nghe theo trái tim mình đi. Tôi tin tưởng rồi sẽ có một ngày hạnh phúc gõ cửa, cũng như Dực Hiên vậy, tuy tôi chỉ mới biết những chuyện liên quan đến quá khứ của ông ấy gần đây thôi nhưng dù sao qua nhật ký tôi rốt cuộc cũng biết được đáp án, đó chính là tôi vẫn có một vị trí trong trái tim ông ấy, vậy là đủ rồi!'
Trình Thiến Tây không ngờ bà Sầm lại nói những lời này, nhất thời ngây người quên cả trả lời.
'Không tranh giành tình yêu với người đã chết?'
Qua một lúc lâu bà mới lẩm bẩm như tự nói với mình, ánh mắt nhìn về phía Cung Doãn Thần, chồng bà, đúng vậy, Lâm Nam đó đã chết rồi, nếu như mẹ của Sầm Tử Tranh có thể chờ được còn bà thì sao?
Bà Sầm thấy vây, cười gọi Sầm Tử Tranh ...
'Bé cưng, qua đây!'
Sầm Tử Tranh không hiểu mẹ mình định làm gì, cô ngoan ngoãn bước đến đứng trước mặt Trình Thiến Tây.
Bà Sầm cầm lấy tay Sầm Tử Tranh sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Trình Thiến Tây kéo tay bà, đặt bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh vào trong tay Trình Thiến Tây ...