Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Chương 26: Q.6 - Chương 26: Hành động bất ngờ (1)




'Alina, em cười gian quá!' Sầm Tử Tranh chống tay lên trán nhìn cô nói.

'Haizzz, Leila, nhìn Cung tiên sinh đối xử với chị mà em ganh tỵ quá nha, nhưng cũng được an ủi là đám đồng nghiệp chúng tôi nhờ phúc của chị mà ngày nà cũng có thể nhìn thấy Cung tiên sinh nha!' Alina cười trêu cô.

'Alina, em càng lúc càng lắm chuyện rồi đó!'

'Đâu có đâu, em nói đều là sự thực cả mà. Đúng rồi, Leila, chị tiết lộ một chút xíu đi, chị với Cung tiên sinh bây giờ có phải là đang ... yêu đương không?'

Mặt Sầm Tử Tranh lại đỏ lên, cô đứng lên, nhét một xấp văn kiện vào tay Alina, 'Em đó, nhanh đem phát phần văn kiện này cho các phòng ban khác đi, không cần làm việc sao?'

'Dạ ... tổng giám đốc phu nhân!' Alina cầm xấp văn kiện, vẻ tươi cười trên mặt vẫn chưa tan, rời khỏi văn phòng.

'Em ...' Tự dưng bị Alina trêu chọc một phen, trên mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ muốn khóc không được muốn cười không xong.

Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, cuộc họp của Cung Quý Dương vẫn chưa tan mà Sầm Tử Tranh thì cũng bận đến không thể phân thân, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên.

'Xin chào!'

'Tử Tranh, chào em. Là anh, Khương Ngự Kình!' Bên đầu kia của điện thoại truyền đến giọng trầm ấm của một người đàn ông.

Sầm Tử Tranh sửng sốt một lúc rồi cười, nói: 'Là anh Khương sao, chào anh!'

'Có rảnh không, có nể mặt ăn một bữa cơm với anh không?' Hắn ân cần lên tiếng mời.

'Hôm nay sao?'

'Phải đó. Sao vậy? Không tiện sao?' Đầu kia truyền đến giọng nói có chút thất vọng của Khương Ngự Kình.

Sầm Tử Tranh nhìn đồng hồ sau đó giọng ngượng ngùng nói: 'Anh Khương, thật xin lỗi, hôm nay không được!'

Trưa nay đã hẹn với Cung Quý Dương cùng ăn cơm rồi, cô không muốn cho hắn leo cây.

'Tử Tranh, anh đã đến dưới lầu công ty em rồi, không phải không nể mặt vậy chứ? Như vậy anh sẽ rất áy náy, anh nghĩ em còn đang trách anh!'

'Tử Tranh, cho anh một cơ hội để đền bù được không? Bằng không anh sẽ rất bất an!'

'Anh Khương ...'

'Được rồi Tử Tranh, đừng do dự nữa, anh ở dưới lầu đợi em!'

Khương Ngự Kình nói xong không cho cô có cơ hội cự tuyệt, lập tức ngắt điện thoại.

Buông điện thoại xuống Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng. Khương Ngự Kình dù sao cũng là khách, để anh ta chờ mãi ở dưới lầu cũng không phải phép lắm nhưng ... cô nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn sớm, chỉ có thể tranh thủ về sớm một chút thôi.

Khi cô vừa xuất hiện trước cổng công ty, nhìn thấy Khương Ngự Kình đang thong dong tựa người vào xe, còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã bị hắn nắm lấy tay cô sau đó ấn cô ngồi vào ghế phụ.

'Anh Khương, anh ...' Sầm Tử Tranh khó hiểu nhìn hắn.

'Mang em đi một chỗ có thể ăn được món ngon!' Khương Ngự Kình vẻ mặt hào hứng, chân đạp ga, xe càng lúc càng xa tòa nhà của Cung thị tài phiệt.

Trong một nhà hàng Pháp hoàn cảnh tao nhã, mỗi một góc đều tràn ngập cảm giác sang trọng, người đến đây dùng bữa không nhiều, phần lớn đều là hội viên cao cấp mới được hưởng thụ sự phục vụ ở đây.

Chọn xong món ăn chính, Khương Ngự Kình lại giúp Sầm Tử Tranh chọn một món ăn ngọt rồi mới kêu nhân viên phục vụ rời đi.

'Anh Khương, thực ra chúng ta đâu cần chạy xa như vậy đến đây dùng cơm chứ!' Sầm Tử Tranh không ý thức nhìn điện thoại một lần nữa, có chút bất an nói.

'Tử Tranh, em đang đợi điện thoại sao?' Khương Ngự Kình nhìn thấy Sầm Tử Tranh nhấp nha nhấp nhỏm liền hỏi.

'Ừmm ... không có!'

Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy mình hình như không lịch sự cho lắm nên vội cho điện thoại vào túi xách, có chút không tự nhiên nhìn Khương Ngự Kình cười: 'Anh Khương, em với Tĩnh Nghiên là bạn tốt thời đại học mà anh lại là anh trai của Tĩnh Nghiên thì cũng giống như anh trai của em vậy. Vì vậy anh đừng khách sáo với em làm gì. Liên quan đến chuyện lần trước em không trách anh, em hiểu suy nghĩ và nguyên tắc của anh!'

Giúp Cung thị thu mua thương hiệu của cô là công việc của Khương Ngự Kình, từ lúc bắt đầu cô đã không trách hắn.

'Tranh Tranh, hôm nay hẹn em ra đây một phần là muốn tạ lỗi với em còn một phần khác là vì anh muốn em biết một chuyện!' Khương Ngự Kình ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, nói.

'Anh Khương, có chuyện gì?' Sầm Tử Tranh nhìn đôi mắt thâm sâu khó dò của hắn, hỏi lại.

Người đàn ông này quả thực có lúc thâm trầm đến mức làm cô có chút sợ hãi nhưng cũng không thể phủ nhận, anh ta đúng là một người đàn ông độc thân hấp dẫn lại nhiều tiền có thể khiến nhiều phụ nữ điên cuồng vì mình.

Khương Ngự Kình đặt ly rượu xuống, bên môi câu lên một nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn cô dần trở nên khác thường ...

'Từ lúc em rời khỏi văn phòng của anh anh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc người đàn ông như thế nào mới xứng với em!'

Sầm Tử Tranh nghe câu này nhất thời ngẩn ra, cô cười khan mấy tiếng, nói: 'Anh Khương, em không hiểu sao anh lại nói như vậy!'

'Đơn giản thôi, bởi vì ...' Khương Ngự Kình chợt nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính mang theo một chút bức thiết: 'Anh muốn trở thành người đàn ông đó!'

'Anh Khương ...' Sầm Tử Tranh bị câu này của hắn nhất thời dọa đến ngây người sau đó vội vàng rút tay lại ...

'Anh là anh trai của Tĩnh Nghiên, em vẫn luôn xem anh như một người anh trai, vì vậy, anh Khương, em ...'

Tử Tranh, em phải biết, anh có một đứa em gái đã đủ rồi, với em anh trước giờ chưa từng xem em như em gái!' Lời tỏ tình của Khương Ngự Kình rất trực tiếp cũng rất lớn mật, khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bối rối và sợ hãi, không biết phải làm sao.

'Anh Khương, xin lỗi anh. Em thật sự không thích hợp với anh đâu!' Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy bầu không khí rất nặng nề, cô vội nhấc túi xách, đứng dâym.

'Tử Tranh, ngay từ lần đầu tiên gặp em anh đã biết, em chính là cô gái mà anh muốn tìm. Anh sẽ theo đuổi em bằng bất cứ giá nào, cho dù đối thủ là Cung Quý Dương cũng thế!'

Khương Ngự Kình cũng đứng dây, thân hình cao lớn chừng như có thể che lấp mất một Sầm Tử Tranh nhỏ bé, gương mặt anh tuấn mang theo một khí phách lịch lãm và giỏi giang của một người đàn ông thành đạt cùng một loại khí phách bá đạo và chấp nhất hiện lên một cách rõ ràng dưới ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.