Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, cô chăm chú nhìn Cung Quý Dương, thấy trong mắt hắn không có vẻ gì là nói đùa ...
'Quý Dương ...'
Cô chợt kéo mạnh tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: 'Em biết anh đang giận em nhưng em với Tử Hạo thật sự không có gì, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi. Còn về chuyện tối nay em về muộn em cũng đã xin lỗi anh rồi. Anh đừng như vậy mà!'
Một Cung Quý Dương thế này Sầm Tử Tranh thật không thể thích ứng. Hắn thế này lại khiến cô nhớ lại lúc trước khi kết hôn. Bấy nhiêu năm nay hắn vẫn một mực cưng chiều cô, trước giờ chưa từng tức giận với cô, chưa từng nổi cáu với cô. Tuy rằng như vậy nhưng Sầm Tử Tranh cũng rất rõ tính tình của hắn, Cung Quý Dương người đàn ông này không dễ tức giận nhưng một khi tức giận thì đúng là đáng sợ.
Một tiếng người trầm thấp bật ra từ miệng Cung Quý Dương, môi hắn dán sát môi cô để hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.
'Tranh Tranh, em là vợ anh, điều anh muốn nghe không phải là một lời xin lỗi mà em cũng không cần phải xin lỗi anh, mấy ngày nay quả thật anh không chăm sóc em thật tốt!'
Mắt hắn sáng quắc nhưng lại có một tia gì đó mà Sầm Tử Tranh đọc không hiểu, giọng nói trầm thấp vẫn mang theo sự dịu dàng và ân cần nhưng cứ mang đến cho Sầm Tử Tranh một cảm giác bất an.
'Quý Dương ... chúng ta ... chúng ta trở về nhà được không?' Cô lo lắng nài nỉ.
'Anh muốn em, ngay bây giờ!'
Cung Quý Dương vẫn không muốn từ bỏ ý định ban đầu, hắn nói một cách thẳng thừng, trong giọng nói mang theo một sự áp bách quen thuộc.
Nhìn ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ của Sầm Tử Tranh trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi không vui chưa từng có trước đây, rồi rất nhanh, sự không vui đó trở thành ham muốn chiếm hữu.
Có trời mới biết hôm nay hắn lo lắng cho sự an nguy của cô thế nào, khi hắn chạy đến bệnh viện thì mới biết cô sớm đã rời đi. Vậy một khoảng thời gian dài như thế rốt cuộc cô đã đi đâu chứ? Hay là đã gặp điều gì ngoài ý muốn?
Cung Quý Dương nghĩ hết mọi loại khả năng có thể xảy ra nhưng ngoại trừ lo lắng thì cũng chỉ có lo lắng, nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo vừa nói vừa cười bước ra từ một căn biệt thự thì trái tim không ngừng trầm xuống...
Từ chiều cho đến tối Tranh Tranh luôn ở bên cạnh hắn sao? Ở trong căn biệt thự đó sao?
Hắn rất muốn tin tưởng Sầm Tử Tranh, tin tưởng giữa họ không có chuyện gì nhưng cái gọi là "yêu nhiều nên nghi ngờ nhiều" quả thực không sai. Cung Quý Dương trời sinh tính tình cường hãn suy nghĩ chỉ muốn người phụ nữ của mình toàn tân toàn ý ở bên cạnh hắn, nói hắn ích kỷ cũng được, bá đạo cũng được, nói tóm lại, hắn chính là không cho phép Sầm Tử Tranh thân cận cùng bất cứ người đàn ông nào, cho dù là nở nụ cười cũng không được!
Nhưng khi nghe lời xin lỗi nhỏ nhẹ từ miệng Sầm Tử Tranh hơn nữa ánh mắt đằm thắm nụ cười tươi tắn hướng về phía hắn thì lòng hắn trở nên mền nhũn, cảm giác không vui và ghen tuông hóa thành một loại cảm giác càng rõ ràng hơn!
Hắn chỉ có thể dùng cách này để khiến cô hoàn toàn thuộc về hắn dù rằng cô sớm đã là vợ hắn, là mẹ của con hắn!
Đôi tay nhỏ nhắn đang chống đỡ nơi ngực hắn từ từ buông xuống sau cùng đặt xuôi hai bên người, Sầm Tử Tranh nhìn chồng mình chăm chăm, trên mặt không có một tia buồn bực nào mà chỉ có tình yêu.
'Quý Dương, nếu như ... nếu như cách này có thể khiến tâm tình của anh tốt một chút vậy thì ... vậy thì ...'
Cô hơi ngừng lại, đôi môi hồng đầy dụ hoặc chỉ cách môi hắn trong gang tấc, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.
Dần dần trong mắt cô lộ ra một tia thẹn thùng, cắn nhẹ môi, thần thái vạn phần dụ hoặc: 'Em ... em đồng ý...'
Cung Quý Dương là chồng cô, cô yêu hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cô biết nếu như lúc này cự tuyệt hắn thì không nghi ngờ gì nữa, chỉ gây thêm càng nhiều hiểu lầm mà thôi!
Tuy ngoài miệng Cung Quý Dương nói nói cười cười nhưng sự thâm trầm trong đáy mắt khiến cô không khó cảm nhận được nỗi không vui trong lòng hắn.
Thực ra, đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề thì cũng dễ lý giải thôi. Nếu như cô thấy Cung Quý Dương nửa đêm nửa hôm cùng một người phụ nữ khác bước ra từ một căn biệt thự thì cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Huống gì với cá tính cường hãn bá đạo của mình, hắn làm sao có thể chấp nhận sự phản bội dù là nhỏ nhất chứ?
Sầm Tử Tranh nói hết câu, không tự chủ được ngẩng lên nhìn chồng thì thấy trong mắt hắn lúc này là một nỗi ham muốn không hề che đậy hệt như lúc này cô đang trần trụi trước mặt hắn. Không tránh được nỗi thẹn thùng trong lòng, cô vội nhắm mắt lại giống như đang trốnt ránh ánh mắt của hắn.
Dáng vẻ "xin mời hưởng dụng" của cô thoạt nhìn thập phần kiều mị khiến Cung Quý Dương nhất thời khó mà kìm chế được, môi câu lên một nụ cười tà ác, hắn nhẹ nâng cằm cô lên, đầu hơi cúi xuống để miệng áp sát vào tai cô thầm thì: 'Anh muốn em ... chủ động!'
Sầm Tử Tranh chợt mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc!
'Quý Dương ...'
Lúc này sự ngượng ngùng pha chút tức giận đã lấn át sự kinh ngạc, ý hắn là sao?
'Anh là chồng em, người làm vợ nên giúp chồng vui vẻ, đây là chuyện rất bình thường!
Sắc mặt Cung Quý Dương chợt lạnh xuống, miệng vẫn nở nụ cười nhưng trong đôi mắt đen là một uy quyền khiến không cho phép người khác cự tuyệt.
'Anh rốt cuộc đang nghi ngờ em điều gì?'
Sầm Tử Tranh quả thực đã nhịn hết sức rồi, cô cố đẩy hắn ra, chau mày hỏi.
'Không muốn anh nghi ngờ thì làm cho anh xem!'
Cung Quý Dương chợt cao giọng nói, tay vươn ra giữ chặt lấy eo cô, đôi tay mạnh mẽ như hai gọng kìm khiến cho cô muốn động cũng không được, Sầm Tử Tranh bắt đầu cảm thấy một cơn choáng váng ập đến ...
Trong mũi cô loáng thoáng như ngửi được mùi thuốc của bệnh viện!
'Anh ...'
Cô rất muốn tức giận nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy nghi vấn của chồng thì trong lòng lại chùng xuống, cá tính của Cung Quý Dương cô hiểu hơn ai hết, nếu cứ cứng chọi cứng thì người chịu thiệt chỉ là chính cô thôi.
Mà xem dáng vẻ của hắn thì không nghi ngờ gì nữa, là một ông chồng vừa mới ăn dấm chua!
Nhìn vẻ ghen tuông của Cung Quý Dương thế này, vốn cơn tức đang muốn bộc phát trong cô dần bị một cảm giác vừa tức vừa buồn cười thay thế bởi cô chợt nhớ đến một câu nói, "Đàn ông dù cho chín chắn đến mấy cũng đều có lúc giống trẻ con", điều này có phải là thật không thì cô không chắc chắn nhưng cô chắc chắn một điều, một lúc nào đó nếu như người đàn ông bộc lộ ra mặt trẻ con của mình thì quả thật rất đáng yêu!
Câu nói này Kỳ Hinh đã từng nói với cô, nghe Kỳ Hinh nói cho đến bây giờ Lăng Thiếu Đường vẫn rất hay ghen, thậm chí là giống như một ông quản gia già giờ Sầm Tử Tranh mới hiểu, thì ra ở một góc độ nào đó đàn ông đều là giống nhau, ít nhất là người của tứ đại tài phiệt, đều là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã"!