Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Chương 17: Q.9 - Chương 17: Lâm Nam




Tim Sầm Tử Tranh chợt run lên, cô có cảm giác lần này nhất định Trình Thiến Tây chỉa mũi dùi về phía cô mà quan trọng hơn là, lúc nãy dì Tề có nói Trình Thiến Tây đã tìm cô rất lâu, chắc rằng lần này cơn tức lớn như vậy có liên quan đến cô.

Vừa mới định lên tiếng hỏi thì đã nghe Trình Thiến Tây chủ động lên tiếng: 'Không ngờ cô tuổi còn trẻ như vậy mà tâm kế lại nhiều đến thế. Bây giờ cô đã toại nguyện được làm thiếu phu nhân của nhà họ Cung, nói đi, bước tiếp theo cô định làm cái gì?'

Nghe mấy lời này Sầm Tử Tranh như bị sét đánh bên tai, cô sửng sốt nhìn Trình Thiến Tây, nhất thời còn chưa hiểu được ý bà muốn nói gì.

Sắc mặt Cung Doãn Thần càng trở nên khó coi, lúc này ông không nhịn được nữa mà đứng bật dậy bước đến kéo tay Trình Thiến Tây, quát: 'Thiến Tây, bà điên rồi sao? Tử Tranh nó có biết gì đâu! Bà hỏi nó những chuyện này làm gì chứ?'

'Nực cười! Cô ta là con gái của người phụ nữ kia, tôi không hỏi cô ta chẳng lẽ ông muốn tôi đi tìm con hồ ly tinh kia mà hỏi?' Trình Thiến Tây càng nói lời lẽ càng sắc bén, trong ánh mắt toàn là vẻ châm biếm lẫn khinh miệt.

'Thiến Tây, bà càng nói càng quá đáng rồi đó!' Cung Doãn Thần chau mày, giọng đầy phẫn nộ lên tiếng.

Nhìn hai người tranh cãi không ngừng, Sầm Tử Tranh càng cảm thấy khó hiểu nhưng lời của Trình Thiến Tây khiến cô rất khó xử, nhịn không nổi cô rốt cuộc lên tiếng hỏi: 'Ba, mẹ, hai người đang cãi nhau về chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chuyện có liên quan đến con sao?'

Cung Doãn Thần lắc đầu, định nói gì đó nhưng rồi chẳng nói tiếng nào.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy Sầm Tử Tranh càng nóng như lửa đốt, lúc này Trình Thiến Tây mới lên tiếng, giọng lạnh như băng ...

'Cô thật biết diễn kịch, chắc là kế thừa tài năng của mẹ cô rồi, cũng kế thừa luôn bản tính của mẹ cô, thích đi quyến rũ đàn ông phải không? Mẹ cô năm đó quyến rũ ba chồng cô, bây giờ lại còn tìm đủ mọi cách để cô gả vào nhà họ Cung. Nói đi, mẹ con các người rốt cuộc có ý đồ gì?'

'Đủ rồi, Thiến Tây! Chuyện năm đó hoàn toàn là cái sai của tôi, bà đừng nói những lời tổn thương người ta như vậy nữa!'

Lửa giận trong mắt Cung Doãn Thần lúc này bừng bừng thiêu đốt, ông bất mãn trừng mắt nhìn vợ, giọng nói cũng trở nên thật đáng sợ.

Sầm Tử Tranh nghe vậy vừa sửng sốt vừa phẫn nộ, cơn giận cũng bùng nổ trong cô nhưng cô tận lực nén xuống ...

'Mẹ, những lời mẹ nói thật quá mức rồi. Mẹ nói con thế nào cũng được nhưng mẹ không có tư cách chỉ trích mẹ con!'

Tận lực nén cơn giận trong lòng xuống, cũng tận lực để cho giọng nói của mình không quá run nhưng khi nghe có người phỉ báng danh dự của mẹ mình cô thật sự không nhịn được mà lên tiếng bênh vực cho mẹ.

'Hừm!'

Trình Thiến Tây lạnh lùng cười một tiếng, 'Nực cười! Thật nực cười! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Đúng vậy, ta không có tư cách phê phán mẹ của cô nhưng ta nghĩ phê phán ba chồng của cô thì hoàn toàn có thể. Chuyện này ba chồng cô cũng thừa nhận rồi đó, chẳng lẽ nói ta vu oan cho nhà các người sao?'

Sầm Tử Tranh ngây ngẩn cả người, cô nhìn về phía Cung Doãn Thần, trong ánh mắt đầy nghi vấn.

Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cô run giọng hỏi: 'Ba, lời mẹ nói ... có phải sự thật không?'

Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh rồi ông lại cúi đầu, thở dài một tiếng thật sâu, ông không nói gì chỉ vô lực gật đầu.

Cái gật đầu của ông như một thanh chùy quất mạnh vào lòng Sầm Tử Tranh khiến cô vừa đau đớn vừa kinh ngạc. Cô vội bước đến bàn tay run run bắt lấy tay Cung Doãn Thần.

'Ba, sao lại như thế chứ? Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Xin ba nói cho biết rốt cuộc chuyện là như thế nào đi!'

Sầm Tử Tranh cảm giác như trái tim mình đang bị ai bóp chặt lại khiến cô nhất thời không thể thở được.

Trên mặt Cung Doãn Thần thoáng qua một tia khổ sở, ông càng cảm thấy bất lực và tự trách, nhất thời ông cũng không biết nên mở lời thế nào.

'Cung Doãn Thần, ông định giấu diếm chuyện này đến bao giờ?'

Giọng lạnh như băng của Trình Thiến Tây lại cất lên.

Cung Doãn Thần nhìn vợ rồi lại nhìn sang Sầm Tử Tranh sau đó bước những bước nặng nề đi về phía cửa sổ, mắt ông mơ hồ nhìn qua màn mưa, chậm rãi lên tiếng ...

'Tử Tranh à, ta biết con không biết chuyện trước đây của cha mẹ con, chắc mẹ con cũng chưa từng nhắc qua với con ...'

Giọng ông như vọng lại từ xa xăm, mơ hồ chìm trong ký ức của riêng mình.

'Lúc ta còn trẻ, trong một lần ta đến Thượng Hải công tác, tim ta trước giờ có bệnh, qua sự giới thiệu của một người bạn, ta đến gặp ba con, ông ấy là một bác sĩ tim mạch rất giỏi, không chỉ cứu mạng của ta mà còn cùng ta kết làm bạn thân, thân đến mức không gì là không thể tâm sự, sau này chúng ta còn thân hơn cả anh em ruột nhưng ...'

Cung Doãn Thần chợt ngưng lại, tâm tư như đang trải qua sự dày vò đau khổ của năm đó, ánh mắt càng xa xăm mơ hồ.

'Nhưng thế nào?'

Sầm Tử Tranh có cảm giác tim mình sắp vọt lên cổ họng, còn Trình Thiến Tây đang ở bên cạnh lắng nghe cũng khẩn trương nhìn chồng mình, dù sao câu chuyện này cũng là lần đầu tiên bà nghe ông kể.

Cung Doãn Thần thở dài một tiếng thật sâu, ánh mắt vẫn không rời màn mưa ngoài cửa sổ, trong ánh chớp mắt ông như cũng chợt lóe lên.

'Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lâm Nam đã khiến cho cục diện vốn đang yên ổn chợt trở nên rối rắm!'

'Lâm Nam?' Sầm Tử Tranh kinh ngạc kêu thất thanh ...

'Đúng vậy!'

Cung Doãn Thần xoay người lại nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng nói mang theo một nỗi ưu sầu nhàn nhạt: 'Chắc là ta không có gọi sai tên của mẹ con chứ?'

Cả người Sầm Tử Tranh run lên, cô khổ sở gật đầu. Đúng vậy, mẹ của cô tên thật là Lâm Nam

Chẳng lẽ mẹ thật sự với ...

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cố hết sức giữ bình tĩnh nghe Cung Doãn Thần kể tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.