Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy liền xua tay, hắn rút từ trong túi ra một tờ giấy, bắt đầu chậm rãi nói: 'Một khoản lớn như vậy, mình đương nhiên là phải tranh thủ thời gian tính toán cho rõ ràng rồi bằng không cậu chạy rồi mình biết tìm ai đây?'
Biểu tình trên mặt Cung Quý Dương lúc này như vừa bị ai đá cho một cước, hắn khoanh hai tay trước ngực, thoạt nhìn có vẻ thong dong nhưng thực ra đầy vẻ uy hiếp ...
'Nói đi, mình xem cậu dám vơ vét của mình bao nhiêu!'
'Cái gì mà vơ vét chứ? Từ này dùng cho quan hệ bạn bè thuần khiết của chúng ta thật không thích hợp chút nào!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, vui vẻ nói: 'Tính cả vốn lẫn lãi, cậu đưa mình tám mươi triệu là được rồi!'
'Tám mươi triệu?' Cung Quý Dương thật sự muốn bóp chết tên kia, 'Cậu chỉ ra mặt có năm phút thôi mà dám đòi mình tám mươi triệu! Sao không đi cướp luôn cho rồi!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy đương nhiên là không tán đồng, hắn cười: 'Này, cậu nói như vậy là không đúng rồi, tuy chỉ có năm phút nhưng cậu cũng biết đó, gạt một cô gái mình cũng rất khổ tâm, hơn nữa lại phải rất nhập vai thì mới khiến cô ấy tin được. Hơn nữa, muốn tạo ra đoạn tin tức đó câu không biết là phiền phức cỡ nào đâu!'
Cung Quý Dương nhướng mày: 'Anh hai à, phát một tin tức đối với cậu mà nói phiền đến mức nào? Hình như đều là mình làm cả mà, cả đội đua F1 đều là của mình, cậu còn dám mặt dày nhắc chuyện này với mình?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước như có điều suy nghĩ, sau đó hắn gật đầu, đứng dậy, bàn tay to vỗ vỗ lên vai bạn tốt, 'Như vậy đi, tiền đó mình cũng không cần, với giao tình giữa chúng mình, nói tiền bạc thì quá tầm thường rồi!'
'Vậy cậu muốn thế nào?'
Cung Quý Dương thông minh đến cỡ nào, hắn biết ý của Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải như vậy. Thực ra chuyện hôm nay hắn vốn muốn tìm Lăng Thiếu Đường đến giúp đỡ, lý do cũng dễ hiểu thôi, trong số ba người kia, Thiếu Đường rất thích náo nhiệt, Lãnh Thiên Dục cái tên kia thì suốt ngày lạnh như băng, muốn gây sự chú ý với hắn thật quá khó, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thì trước giờ cũng không thích náo nhiệt cho lắm.
Nhưng không ngờ tối qua tên kia lại xung phong đứng ra nhận trách nhiệm, lời thề son sắt nói rằng nhất định sẽ giúp hắn đến cùng.
Cung Quý Dương không phải tên ngốc, hắn đương nhiên biết Hoàng Phủ Ngạn Tước không có lý do thì sẽ không làm như vậy nên cứ yên lặng chờ nghe tên kia nói hết.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói: 'Cậu quả nhiên thông minh, thực ra cái mình cần rất đơn giản, cậu còn nhớ mình có một cây phi đao tên là "Truy ảnh" chứ?'
'Nhớ chứ, không phải đã bị vị tiểu oan gia kia của cậu làm hỏng rồi sao?' Cung Quý Dương vừa nói vừa cười thật gian trá.
'Haha, đúng đó. Cái gọi là "nước đổ khó hốt" là vậy. Cậu cũng biết cây phi đao đó bất luận là độ cứng của chất liệu hay là chế tác đều rất hợp ý mình. Mất nó mình còn đau lòng đến bây giờ cho nên ... cậu giúp mình làm một cây khác đi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước làm ra vẻ thoải mái nói.
Cung Quý Dương nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, 'Cậu đang nói đùa, đúng không?'
'Nhìn mình giống nói đùa lắm sao? Ai mà không biết cậu trước giờ tinh thông mấy chuyện chế tạo vũ khí và máy móc chứ, giúp mình tái tạo một cây "Truy ảnh" đối với cậu mà nói chỉ đơn giản như người ta xào rau thôi mà!' Hoàng Phủ Ngạn Tước cười thật gian.
Cung Quý Dương đưa tay sò sờ trán hắn ... không có nóng nha ...
'Nhiệt độ cơ thể của cậu rất bình thường! Chắc là không bệnh đến nỗi mê sảng chứ? Cậu có biết chế tạo thanh đao "Truy Ảnh" đó khó đến mức nào không? Hơn nữa chỉ riêng mài sắc nó cũng đã tốn hết nửa năm rồi. Ngoài ra, viên bảo thạch chạm trên cán đao cũng là loại hiếm có, trên đời chỉ có hai viên mà một viên thì đã khảm trên "Truy Ảnh: của cậu rồi. Tiếc là đã bị làm hỏng!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười vẻ nịnh bợ ...
'Mình biết, còn lại một viên đang ở chỗ cậu, không đúng sao?'
Cung Quý Dương cười rất "ngây thơ", trên thực tế là đang nghiến răng nghiến lợi ...
'Chắc cậu không muốn cây phi đao mới cũng có viên đá quý giống như "Truy Ảnh" chứ?
Hắn biết mà, cái tên này không tốt bụng đến như vậy, lại dám để ý đến viên đá quý kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lộ ra biểu tình "cậu đúng rồi" trên gương mặt tuấn tú!
'Không được. Cái gọi là cả vốn lẫn lời này của cậu quá lớn. Chẳng những muốn mình giúp cậu chế tạo phi đao mà còn dám tham lam để ý đến viên đá quý của mình. Cậu cũng biết tính toán quá nhỉ!' Cung Quý Dương không cần suy nghĩ, thẳng thừng cự tuyệt.
Nói đùa sao?
Muốn hắn chế tạo giúp một cây phi đao còn chưa nói, lại còn dám nhìn chằm chằm vào viên đá quý kia?
Thật là được voi đòi tiên mà. Đừng nói là đá quý, ngay cả việc tìm vật liệu để chế tạo một cây phi đao giống "Truy Ảnh" đã là một chuyện rất khó rồi, thế mà hắn nói cứ như ra chợ mua rau vậy.
'Cậu có làm hay không?' Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu giở trò ăn vạ, vẻ tao nhã lịch lãm như một hoàng tử đã hoàn toàn biến mất.
'Không làm!' Cung Quý Dương bướng bỉnh trả lời, hai người đàn ông lúc này chẳng khác nào hai đứa trẻ đang giành nhau một món đồ chơi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, ánh mắt chợt xoay về phía Sầm Tử Tranh nãy giờ vẫn đứng ngây người cạnh Cung Quý Dương.
'Sầm tiểu thư ... ồ, không, tôi thấy sau này gọi cô là Tử Tranh được rồi. Cô biết không, Cung Quý Dương cái tên này tối qua đến tìm tôi, tôi không muốn phối hợp diễn trò với hắn cũng không được, ô ...'
Ngay sau đó, miệng của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã bị bàn tay to của Cung Quý Dương bịt chặt lại!
'Không ngờ cậu cũng nhiều chuyện quá đấy!'
Cung Quý Dương cười rất "hiền hậu", nghiến răng nói.
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy ý cười ... vẻ đắc ý khi thấy điều mình muốn sắp thành sự thật.
'Được rồi, dù lên núi đao xuống chảo dầu mình cũng sẽ giúp cậu tìm vật liệu chế tạo một cây "Truy Ảnh" khác!' Cung Quý Dương bắt đầu thấy hối hận tối qua quỷ thần sai khiến thế nào mà lại đồng ý để Hoàng Phủ Ngạn Tước đến giúp đỡ.
'Cậu đừng quên viên đá kia đó!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
'Quên không được!' Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng đắc ý sau đó vỗ vỗ vai hắn, 'Đừng có làm ra vẻ như tổn thất nhiều lắm vậy, cậu đừng quên nếu không có mình giúp đỡ thì Tử Tranh còn chưa về bên cạnh cậu đâu! Tính ra còn rẻ lắm!'