Tình, chân thành chính là như vậy
Duyên, khéo léo chính là như vậy
Yêu, sâu nặng chính là như vậy
Ý, nồng đậm chính là như vậy
Nhưng mà một mảnh tình duyên ấy, có bị bụi bặm thời gian che lấp đi hay không
Khiến cho người yêu nhau không thể yêu nhau nữa.
Khiến cho người hận nhau cũng không có cách tranh chấp lại
Tình duyên
Hay là nghiệt duyên
Thời gian không thể xoay chuyển, dường như không nhìn ra được chân tướng…….
*****
Sầm Tử Tranh nắm chặt cổ tay mình, ngón tay thon dài gần như muốn khảm sâu vào tận trong da thịt!
Cô thật sự chán nhìn, tiến lên đột ngột tắt tivi!
Lúc này đây, cô cảm thấy chút thanh tịnh duy nhất mình có được cũng đã
bị vấy bẩn, ba từ Cung Quý Dưuơng này, giống như một loại vi khuẩn, chỗ
nào cũng nhúng tay vào được, đã phá hỏng hoàn toàn cuộc sống của cô.
Đang suy nghĩ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên ——
Sầm Tử Tranh theo phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, trời ạ! Đêm hôm
khuya khoắt, không phải là… Không phải là Cung Quý Dương chứ?
Nếu quả thật là như vậy, thì đúng là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến rồi.
Cô rón ra rón rén đi tới cửa, tắt hết toàn bộ
Đèn đi sau đó vào ô cửa kính, nhờ ánh đèn ở ngoài hành lang, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ----
Sầm Tử Tranh đột nhiên bụm chặt miệng, mắt lại nhìn người đàn ông sau ô
cửa kính, chỉ thấy, anh giống như cũng nhận ra được Tử Tranh đang nhìn
mình, đột nhiên thè lưỡi với ô cửa kính ---
“A-----” Sầm Tử Tranh sợ tới mức lập tức chạy trở về trên chiếc ghế sofa, là Cung Quý Dương!
Trời a!
Anh ta quả nhiên như một âm hồn....
Làm sao đây?
Nhất định anh ta đã biết mình có ở trong nhà, nếu không sẽ không làm mặt quỷ với ô cửa kính!
Đang lúc Sầm Tử Tranh nghĩ mình nên làm thế nào cho phải, cô kinh hãi
khi nghe thấy tiếng chìa khoá chuyển động truyền tới từ nơi cửa!
Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắc của cô trở nên tái nhợt, đúng vậy, Cung Quý Dương có chìa khoá nhà mình, anh ta ---- anh ta định đi vào!
Sầm Tử Tranh thở hổn ha hổn hển, đôi mắt sáng như ánh trăng lúc này tràn đầy cảm giấc bất an, nhìn chằm chằm nơi cửa, rút cuộc, khi cô thấy cửa
bị một bàn tay to lớn đẩy ra, hi vọng của cô đã tan vỡ hoàn toàn!
Cô đột nhiên đứng dậy, ngực cũng bởi vì kích động mà phập phồng lên xuống.
“Tách!”
Cùng với tiếng bật đèn, trong nháy mắt toàn bộ phòng khách được thắp
sáng, chiếu sáng thân hình to cao của Cung Quỷ Dương trên sàn nhà trơn
bóng.
“Hi, Tranh Tranh, em đang chơi trốn tìm với anh hả? Chẳng lẽ em đã quên, anh có chìa khoá nơi này?” Nói xong, anh giương lên nụ cười “đáng yêu
mê người” trước sau như một, khoa trương quơ quơ chiếc chìa khoá trong
tay!
“Ai cho anh vào đây? Anh ---- anh cút ra ngoài cho tôi!”
Sầm Tử Tranh cảm giác tóc đã dựng đứng hết cả lên, người đàn ông này
đúng là âmm hồn bất tán, phải như thế nào mới buông tha cho mình đây
hả?”
Cung Quý Dương sau khi nghe xong, cười xấu xa, trên khuôn mặt một tia
tức giận cũng không có, ngược lại, chỉ thấy anh nghiêm túc đưa một tay
về phía Sầm Tử Tranh, nói:
“Trước tiên đừng nói nhiều như vậy, qua đây giúp anh một chút!”
nói xong, anh xoay người đi về phía cửa.
Sầm Tử Tranh bị hành động cùng vẻ mặt khác thường của anh làm cho không
hiểu gì cả, tạm thời miễn cưỡng dè nén một phần cơn tức giận lại, chạy
thình thịch tới, xem rút cuộc anh đang làm gì.
Ai ngờ, lúc Sầm Tử Tranh đứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ chẳng khác gì nhìn thấy người ngoài hành tinh.
“Anh----- anh ------- những thức này------- là thứ đồ quỷ quái gì đây?”
Cô kinh ngạc chỉ vào đống đồ gần như chất đầy chỗ cửa, thở phì phò.
Cung Quý Dương chợt nhíu mày, thủng thỉnh đáp: “Cái gì gọi là thứ đồ quỷ quái hả, đây là hành lý của anh!”
Sau khi anh “tốt bụng” giải thích xong, cắm đầu cắm cổ kéo một cái rương hành lý to đùng vào, thậm chí, lúc đến giữa phòng khách, còn đặc biệt
khoa trương réo ầm lên:
“Tranh Tranh, em nói nên đặt hành lý này ở đâu thì được? Đặt ở phòng ngủ của hai chúng mình hay đặt ở phòng khách?”
không đợi Sầm Tử Tranh trả lời, anh liền kéo rương hành lý vào trong phòng ngủ của cô!
Sầm Tử Tranh đứng tại chỗ sững sờ thật lâu, cô trơ mắt nhìn Cung Quý
Dương đặt rương hành lý vào trong phòng ngủ của mình xong, sau đó lại đi ra, đứng trước mặt cô, cười híp mắt nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Giúp anh đưa những thứ khác vào đi, không có đi qua đi lại đêm nay lại
thức muộn, ngày mai mắt anh bị thâm quầng đó, ngoan nha!”
Nói xong, anh còn đưa tay khẽ vuốt máy cái lên má cô, sau đó, lại kéo một rương hành lý khác vào.
“A-----“ Rút cuộc, Sầm Tử Tranh cũng bùng nổ thét lên một tiếng!
Nhưng ngay sau đó, liền bị Cung Quý Dương dùng tay chặn lại!
“Tranh Tranh, hơn nửa đêm rồi đừng có thét, nơi này không phải biệt thự
của anh, em như vậy sẽ làm nững người hàng xóm hiểu lầm đó!” anh nói như thật.
“Ưmh----“ Sầm Tử Tranh ra sức lắc đầu, không có cách nào nói chuyện cô chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm anh.
Cung Quý Dương khẽ cười một tiếng: “Anh buông em ra, em không kêu nữa nha, đồng ý không?”
Sầm Tử Tranh tức giận trợn trừng mắt nhìn anh gật đầu một cái.
“Ngoan!”
Cung Quý Dương vừa hôn một cái lên trán cô, vừa buông cô ra, ngay sau đó lại tiếp tục kéo rương hành lí đi về phía phòng ngủ của cô.
“Bộp ---“ cửa chính đột nhiên bị Sầm Tử Tranh đóng lại, ngay sau đó, cô
chạy thật nhanh vào phòng ngủ của mình, lại kinh hãi nhìn thấy ----
không gian trên giường ngủ vốn thuộc về mình, đều đã bị rải đầy những
chiếc áo sơ mi đàn ông, âu phục, quần dài, quần áo thường ngày của Cung
Quý Dương, vân vân.... thậm chí còn có --- quần lót khêu gợi.....
Sầm Tử Tranh vịn một tay lên cạnh cửa, nếu không làm như vậy, cô thật nghi ngờ, nhất định mình sẽ té xỉu!
“Cung Quý Dương --- anh muốn làm gì?” Thật khó khăn, gian nan, cô mới nặn ra được câu nói như vậy từ trong cổ họng của mình!