'Ồ, không có gì, cám ơn!' Sầm Tử Tranh vội trả lời rồi ngắt điện thoại.
Xem ra Cung Quý Dương thực sự nghiêm túc thực hiện cuộc cá cược, hơn nữa điện thoại cũng không mang theo!
Trong lòng Sầm Tử Tranh không khỏi sợ run.
Mình sao thế này? Anh ta muốn đi thực hiện cuộc cá cược là chuyện của anh ta, có liên quan gì đến mình đâu mà phải lo lắng chứ!
Chừng như nhận ra chính mình quá để tâm đến Cung Quý Dương, cô cực kỳ ảo não vội điều tiết lại tâm trạng, tập trung tinh thần xem xét những văn kiện có liên quan đến buổi trình diễn.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi ... Sáng đến trưa, trưa lại đến tối, mãi đến khi gió đêm thổi lạnh từng cơn ...
Sầm Tử Tranh là một người cuồng công việc điển hình, có lúc vì quá mải mê công tác mà ba bữa ăn cũng thường bỏ qua, cho đến khi bụng đói kêu vang ngẩng lên nhìn thì mới phát hiện trời đã tối.
Đang lúc chuẩn bị hoàn tất những việc cuối cùng thì chợt một mùi thơm thoang thoảng ập đến khiến Sầm Tử Tranh ngẩng vội đầu lên nhìn.
Một người đàn ông cao lớn đang mỉm cười đứng ngay cửa nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý, một tay anh cầm một bó hoa lớn còn tay kia đang kéo một chiếc va ly.
'Tử Hạo?' Khi Sầm Tử Tranh nhìn rõ bóng người mới đến, cô nở một nụ cười hiền hoà, cất tiếng gọi.
'Đoá hoa đẹp nhất dành tặng cho thiên sứ xinh đẹp nhất!' Anh đưa bó hoa cho cô, những bông hoa thật đẹp càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh.
'Cám ơn!' Sầm Tử Tranh đưa tay nhận bó hoa, cô mỉm cười hỏi: 'Anh vừa xuống máy bay sao?'
Thư Tử Hạo gật đầu, 'Ừ. Ở bên đó chán lắm, cũng may là đã xong. Rốt cuộc anh cũng có thể toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp thiết kế của mình rồi.'
Sầm Tử Tranh cười khẽ: 'Anh nha, đúng là sống trong phúc mà không biết phúc. Anh không biết có bao nhiêu nhà thiết kế muốn được đi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn này nhưng chỉ vì không đủ tư cách nên phải đứng ở ngoài cuộc không? Anh nên biết thỏa mãn chứ!'
'Nếu như có lần sau anh nhất định sẽ không tham gia.' Thư Tử Hạo nói giọng kiên định.
'Tại sao chứ? Không phải anh biết rất rõ là đề cử này đối với danh tiếng của một nhà thiết kế quan trọng đến mức nào sao?'
Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ rõ vẻ khó hiểu, giải thưởng lớn này có không biết bao nhiêu nhà thiết kế muốn tham gia mà không được vậy mà Thư Tử Hạo này dường như không có chút hứng thú nào.
Thư Tử Hạo nhìn Sầm Tử Tranh, trong đôi mắt đen phát ra một tia dị thường, anh chậm rãi nói: 'Bởi vì anh đã chịu đủ những ngày phải sống xa em rồi, Tử Tranh, những ngày này đối với anh mà nói thật là khổ sở, mỗi ngày hình bóng em đều quẩn quanh trong đầu anh ...'
'Tử Hạo ...'
' Được rồi được rồi, anh biết em sẽ nói là em chưa sẵn sàng cho một cuộc tình mới, anh chỉ là than thở một tí thôi ...' Thư Tử Hạo thông minh thấy bầu không khí ngượng ngùng liền vội chuyển đề tài: ' Đã muộn thế này rồi, chắc là em cả ngày chưa ăn gì, đi thôi, anh mời em ăn một bữa ngon!'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng cười: 'Tử Hạo, hôm nay phải là em mời anh ăn cơm mới đúng, coi như là tẩy trần cho anh đi!'
'Ồ' Thư Tử Hạo sảng khoái cười, 'Vậy thì anh phải "bóc lột" em một bữa lớn mới được!'
Hai người vừa cười vừa nói rời khỏi văn phòng!
****
Ánh sáng hiền hoà soi rọi khung cảnh tao nhã của nhà hàng, mỗi ngọn đèn thủy tinh đều chiếu ra ánh sáng mê người.
'Ừm, thật nhớ bít tết của nhà hàng này, Tử Tranh em không biết đó thôi, mấy ngày anh ở bên đó tham gia cuộc thi, muốn ăn nhất chính là món bít tết của nhà hàng này, đáng tiếc là chỉ có thể tưởng niệm hương vị của nó. Thật là tội nghiệp nha!'
Thư Tử Hạo cẩn thận cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đĩa đến trước mặt Sầm Tử Tranh, vừa cười vừa nói.
'Đường đường là nhà thiết kế quyền uy không ngờ lại dẻo miệng đến vậy!' Sầm Tử Tranh tao nhã hớp một ngụm rượu đỏ, nói giọng trêu chọc.
Thư Tử Hạo cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: 'Làm ơn đi Tranh Tranh, nhà thiết kế cũng là người mà!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì cô lại nâng cốc lên: 'Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng anh, giải thưởng lớn kỳ này anh độc chiếm nha, đúng là làm người ta hâm mộ chết mất!'
Thư Tử Hạo cũng nâng cốc lên, hai chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp chạm khẽ vào nhau vang lên một tiếng thanh thúy, anh cố tình làm ra vẻ oán giận nói: 'Tử Tranh, em từ lúc nào học người ta châm chọc người khác vậy? Nếu như không phải vì bước phát triển thương hiệu tiếp theo thì anh thật sự lười để ý mấy cuộc thi này. Vậy mà em còn dám cười anh?'
‘Em nào dám cười nhạo anh? Em nói đều là lời thật lòng mà!' Sầm Tử Tranh cực kỳ nghiêm túc nói.
Thư Tử Hạo cười, lắc đầu không nói.
Đúng lúc này quản lý của nhà hàng chợt tiến đến nhã nhặn nói: 'Thực xin lỗi, làm phiền hai vị dùng bữa!'
'Quản lý, có chuyện gì sao?' Thư Tử Hạo ngạc nhiên hỏi lại.
Quản lý nhà hàng khẽ mỉm cười: 'Là thế này, tin tức hai vị ở đây dùng cơm không hiểu sao giới truyền thông lại biết, hiện giờ có rất nhiều ký giả đang tụ tập trước nhà hàng, vì vậy tôi đến đây nhắc nhở hai vị một tiếng, lát nữa dùng bữa xong hai vị nên đi ra bằng cửa sau!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm: 'Quản lý, cám ơn anh. Nếu không có anh nhắc nhở lát nữa chúng tôi nhất định sẽ bị những ký giả đó làm phiền chết.'
'Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hai vị xin cứ tự nhiên, tôi sẽ không làm phiền nữa!' Quản lý nói xong liền rời đi.
Thư Tử Hạo hơi hé rèm cửa nhìn ra ngoài ...
'Ký giả quả nhiên đến không ít nhưng thật kỳ lạ, hôm nay sao lại có nhiều ký giả đến thế chứ? Giới thiết kế thời trang cũng không được truyền thông quan tâm mấy, sao hôm nay họ lại rầm rộ thế này?' Anh nghi hoặc thấp giọng hỏi.