Sầm Tử Tranh từ từ mở mắt ra, trong một khoảnh khắc khi cô mở mắt ra đó, Sầm Tử Tranh có cảm giác như được chứng kiến một điều kỳ diệu đẹp đẽ nhất trong truyện cổ tích ...
Trong chiếc hộp sang trọng là một đôi giày thật xinh đẹp, bất luận là từ góc cắt hay góc độ phản quang, đôi giày này đều xứng đáng được gọi là đôi giày pha lê trong mộng của tất cả các cô gái.
Trời ạ!
Sầm Tử Tranh kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, dưới ánh đèn đôi giày được đính vô số những hạt đá quý nhìn càng lộng lẫy, không ngừng phát ra những tia sáng chói mắt.
Cung Quý Dương chậm rãi khuỵu chân xuống, trước ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của chuyên viên hóa trang, giúp Sầm Tử Tranh mang vào đôi giày đẹp như trong truyện cổ tích kia vào chân.
'Quý Dương ...' Cô thì thào gọi, xúc động đến nỗi không biết phải nói gì.
Một người đàn ông vì một người phụ nữ, bất chấp ánh mắt của người khác giúp cô ấy mang giày, người phụ nữ đó còn phải đắn đo gì nữa chứ?
Khi đôi giày đính hạt lấp lánh đã được mang vào chân Sầm Tử Tranh, cô mới thực sự nhận ra, thì ra phụ nữ, bất luận là loại phụ nữ gì đều là động vật cảm tính cả, tất cả phụ nữ đều có cùng một điểm chung ...
Đó chính là một trái tim luôn hướng về một tình yêu cổ tích, theo đuổi sự lãng mạn trong cổ tích vốn là bản năng! Vào thời khắc thần thánh này, mỗi người phụ nữ đều hy vọng mình có thể trở thành một nàng công chúa chân chính.
***
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, bỏ đi những nghi thức cầu kỳ và long trọng, chỉ còn lại nghi thức tuyên thệ trước Chúa và các Thánh thần, hôn lễ này hiện rõ sự chân thành và lãng mãn.
Những dải lụa màu tím nhạt được gắn trang trí suốt đoạn đường dẫn từ cửa vào bục làm lễ, hơn một trăm quả cầu hoa được kết từ hoa bách hợp và hoa hồng được trang trí khắp lễ đường đang tỏa mùi hương thơm nát, cha xứ trang trọng đọc lời tuyên thệ, mỗi một góc trong lễ đường đều tràn ngập những giai điệu du dương.
Lời tuyên thệ hôn nhân còn chưa đọc xong thì Cung Quý Dương đã không chờ kịp nói vội "Tôi đồng ý!" sau đó đặt một nụ hôn bá đạo mà tình tứ lên môi Sầm Tử Tranh, để cô chính thức trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của mình.
Tất cả đều cực kỳ lãng mạn mà không mất đi sự trang trọng ...
***
Khi Sầm Tử Tranh lê tấm thân mệt mỏi về phòng, điều đầu tiên cô làm là ngả nhào lên chiếc giường lớn, sắc trời sớm đã tối mịt.
Ở một thành phố đô thị phồn hoa như tài phiệt này, bất luận là người sống ở khu bình dân hay ở những khu sang trọng dành cho người giàu có thì ánh đèn điện từ lâu đã khiến cho màn đêm mất đi ý nghĩa của nó, chỉ còn lại màn đêm đèn hoa rực rỡ dưới ánh sáng của vô số ngọn đèn ...
Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay chừng như đã rút hết sức lực mà Sầm Tử Tranh có được vì vậy khi hôn lễ vừa kết thúc, cả người cô hư huyễn vô lực chỉ có thể dựa vào Cung Quý Dương để mặc hắn dẫn dìu cô về Cung Viên.
Cung Viên, nơi mà vừa nghe đến cô đã thấy rùng mình ớn lạnh. Tuy Cung Quý Dương có đề nghị với cô là hai người trở về căn biệt thự của hắn nhưng Sầm Tử Tranh không chiu.
Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, cô nếu đã trở thành con dâu của nhà họ Cung, đương nhiên là phải đối mặt với tất cả những phiền phức và vấn đề ở trong nhà họ Cung rồi.
Mà người tạo ra phiền phức không có ai ngoài mẹ của Quý Dương, cũng chính là mẹ chồng của cô. Trong hôn lễ hôm nay, chỉ có bà là không có mặt, điều này rõ ràng là đã biểu đạt rõ sự bất mãn và chống đối của bà đối với cuộc hôn nhân này rồi.
Vì vậy khi Sầm Tử Tranh mệt đến mức kiệt sức ngã nhào trên giường, thì Trình Thiến Tây sớm đã ngồi chờ ở phòng khách chính, ánh đèn rực rỡ từ những ngọn đèn trên trần nhà soi nghiêng xuống gương mặt không chút biểu tình của bà, bà hơi khép mi giấu đi những tia nhìn âm trầm.
Bầu không khí trong phòng khách lớn cực kỳ nặng nề, tất cả những người làm đều sợ đến mức không dám sơ suất tạo ra bất kỳ tiếng động nào, cũng không dám đi nghỉ ngơi trước, tất cả đều yên lặng, nghiêm cẩn đứng ở hai bên.
Phanh!!!
Một tiếng động lớn vang lên, tách trà làm bằng sứ Thanh Hoa tinh xảo bị Trình Thiến Tây đặt mạnh lên bàn trà, tiếng động của nó khiến cho Cung Doãn Thần chú ý, ông nhướng mắt nhìn sau đó lại tiếp tục với tờ báo trong tay.
'Dì Tề ...' Trình Thiến Tây cất giọng lạnh như băng gọi.
Đứng ở bên cạnh dì Tề vội bước đến, cung kính cúi người nói: 'Phu nhân!'
'Kêu hai người đại thiếu gia xuống đây, đã gả vào nhà rồi thì phải biết quy tắc của cô dâu mới khi gả vào nhà chồng chứ. Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn mẹ chồng như tôi đích thân lên mời chúng nó xuống hay sao?' Trình Thiến Tây vẻ mặt cực kỳ không vui lên tiếng.
'Cái này ...' Dì Tề nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó xử.
'Dì làm gì mà ấp a ấp úng vậy? Mau đi đi!' Trình Thiến Tây liếc ánh mắt sắc bén về phía bà, giọng nói vẫn tràn đầy bất mãn.
Lúc này Cung Doãn Thần mới đặt tờ báo trên tay xuống, nhẹ thở dài một tiếng: 'Thiến Tây, bà vừa rồi cũng thấy đó, lúc Tử Tranh nó về đến đây đã gần như kiệt sức rồi, bà để cho nó nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có chuyện gì ngày mai hẵng nói cũng không muộn!'
Nói rồi ông nhìn về phía dì Tề và đám người làm: 'Các người cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!'
'Dạ, lão gia!' Đám người làm cảm thấy bầu không khí này quá ngột ngạt, được lệnh giải tán đương nhiên là nhanh chóng rời đi cho thoát nạn.
Nào hay Trình Thiến Tây vẫn không chịu tôi, bà vỗ mạnh lên bàn trà, không chút cố kỵ hành động kia có ảnh hưởng đến hình tượng phu nhân cao quý của mình hay không.
'Hừm, Tử Tranh, ông kêu cũng thân thiết quá nhỉ? Sao, chẳng lẽ ông sợ tôi làm khó con dâu tốt của ông sao? Dì Tề, kêu chúng nó xuống đây cho tôi, ngay bây giờ!'
'Thiến Tây, bà ...'
Cung Doãn Thần biết cá tính bướng bỉnh của vợ mình đã đến lúc bộc lộ, ông không biết nói gì chỉ vô lực lắc đầu.
Dì Tề dè dặt bước đến gần bà, nói: 'Phu nhân, vừa nãy thiếu gia có dặn lại, nói hôm nay thiếu phu nhân rất mệt, đừng nên làm phiền ...'
'Thiếu phu nhân?'
Trình Thiến Tây cao giọng hỏi lại sau đó nói một cách châm chọc: 'Xem ra thực sự đã là chim sẻ thành phượng hoàng rồi, đúng là một nha đầu không biết phép tắc!'