Sầm Tử Tranh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cung Quý Dương, trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an và cảm giác chẳng lành. Chẳng lẽ ...
'Tôi ...'
Cô muốn nói lại thôi, hô hấp bởi vì vẻ mặt này của hắn mà trở nên dồn dập.
'Tranh Tranh, nói cho anh biết, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao em cứ kiên trì không muốn con của chúng ta? Vì sao?'
Giọng Cung Quý Dương mang theo một chút quẫn bách như một con thú bị sập bẫy, trên mặt, vẻ nôn nóng và đau lòng không gì so sánh được.
Sầm Tử Tranh thở sâu một hơi như tự trấn tĩnh, hôm nay nhắc lại chuyện xưa, lòng cô vẫn đau quá.
Dài như một thế kỷ cuối cùng cô mới chậm rãi thốt lên mấy chữ.
'Mẹ của anh!'
Ba chữ này thốt ra từ miệng cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng năm đó mang lại cho cô sự ê chề mà trước giờ cô chưa từng nếm trải.
Cung Quý Dương nghe câu trả lời này của cô, nỗi kinh ngạc trong đáy mắt không gì thay thế được ...
'Gì chứ? Mẹ của anh?'
Hắn vô thức lặp lại câu trả lời của cô, đôi mày kiếm đã nhíu chặt lại, vẻ mặt càng trở nên thâm trầm.
'Ý em là nói mẹ anh đã từng đến tìm em sao?'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô nhẹ lắc đầu, 'Không, bác chỉ gọi điện thoại cho tôi mà thôi. Tôi ... đúng là "đũa mốc không thể chòi mâm son", không xứng làm con dâu của nhà họ Cung!'
Tám năm trước từng lời mẹ Cung Quý Dương nói trong điện thoại vẫn còn vang bên tai cô, mỗi lần nhớ lại vẫn khiến cô cảm thấy khổ sở.
Nghe cô nói câu này, Cung Quý Dương lập tức ngây người.
Nếu đúng như lời Tử Tranh nói, hắn chừng như có thể hình dung ra được năm đó mẹ mình đã nói gì với cô qua điện thoại. Chỉ có điều ...
Điều khiến hắn không hiểu chính là, mẹ vì sao lại biết Sầm Tử Tranh? Nếu theo tình cảnh lúc đó, hắn sau khi trở về từ xưởng chế tạo đạn dược mới nhắc đến Sầm Tử Tranh với người nhà, còn trước lúc đó một chữ về cô hắn cũng chưa đề cập đến.
Chẳng lẽ ... có một nguồn tin nào khác tiết lộ với mẹ về chuyện của Sầm Tử Tranh?
'Sao mẹ lại tìm đến em?' Hắn hỏi Sầm Tử Tranh, chân mày bởi vì suy tư mà chau chặt lại.
Sầm Tử Tranh xoay người lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành thị phồn hoa đô hội dưới chân núi.
'Những gia đình có tiền có quyền như nhà các người, muốn biết hoặc muốn tìm hiểu một người không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Tôi không biết bác gái tìm hiểu từ trường học thông tin về tôi bằng cách nào, nhưng mà ... sau đó bác gọi đến điện thoại của Ân Hà, vừa khéo hôm đó tôi và cô ấy ở chung một chỗ!'
'Ân Hà?'
Lúc này Cung Quý Dương càng kinh ngạc gấp bội. Chuyện này Ngải Ân Hà chưa từng nhắc với hắn một chữ nào.
Ánh mắt Sầm Tử Tranh càng lúc càng thê lương, cô nhìn Cung Quý Dương, giọng yếu ớt nói: 'Đúng vậy. Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao? Dù cho cô ấy là người bị hại thì cũng không thể thay đổi sự thật này!'
'Đợi đã, Tranh Tranh!'
Cung Quý Dương bước đến ôm chặt lấy người cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô hỏi: 'Ý của em tức là, Ân Hà từ lúc bắt đầu đã biết nguyên nhân thực sự, thậm chí còn biết cả chuyện em có mang?'
Sầm Tử Tranh thấy vậy trong mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, cô sững sờ nhìn hắn một lúc lâu mới thấp giọng thì thào: 'Anh ... anh cũng không biết tôi có mang sao? Nhưng nếu anh không biết, vì sao mẹ anh lại gọi điện thoại đến tìm tôi?'
Hình như có điều gì đó không đúng? Vì sao cô bắt đầu có cảm giác tất cả đều rất kỳ lạ.
Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của Cung Quý Dương, cô thấy lòng mình trong chớp mắt lạnh hơn một nửa.
Lời của cô tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng như một lưỡi dao hung hăng đâm vào tim hắn, bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng khiến hắn gần như hít thở không thông.
'Kể mọi chuyện lại cho anh nghe, từ đầu đến cuối. Nhanh!'
Hắn lạnh giọng ra lệnh, nỗi khiếp sợ như thế này trong mắt hắn cô chưa từng thấy qua.
'Chuyện đã qua tám năm rồi. Tôi thấy ... hay là thôi đi ...'
Một lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới gian nan thốt ra được một câu. Điều tra rõ chuyện năm đó thì lại thế nào chứ? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, người chịu tổn thương cũng đã bị tổn thương rồi, chẳng lẽ hôm nay lại muốn diễn lại vở kich của tám năm trước sao?
Nào hay Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý đó, tiếng rống của hắn chừng như có thể đánh động cả ngọn núi ...
'Anh muốn em nói, nói nhanh lên!'
Cả người Sầm Tử Tranh không nhịn được sợ run, cô biết người đàn ông trước mặt lúc này thực sự đang tức giận, cơn giận đã được châm ngòi từ tám năm trước, giờ mới triệt để bùng phát.
'Tôi ...'
Sầm Tử Tranh cố gắng điều hòa lại cảm xúc, trí nhớ dần trôi về tám năm trước, cô chậm rãi kể lại cho Cung Quý Dương toàn bộ câu chuyện xảy ra vào tám năm trước.
Theo lời tường thuật của cô mà sắc mặt Cung Quý Dương càng lúc càng âm trầm, biểu tình càng lúc càng lạnh, một loại lạnh lùng đầy vẻ khủng bố khiến cho Sầm Tử Tranh nhìn mà hoảng sợ.
Chính vì hoảng sợ nên Sầm Tử Tranh không phát hiện ra, bàn tay to vốn thả lỏng của Cung Quý Dương sớm đã nắm lại thật chặt!
Khi Sầm Tử Tranh nói dứt lời, hai người bỗng dưng rơi vào im lặng, bốn phía xung quanh cũng không có một tiếng động nào ...
Một sự yên lặng đáng sợ!
Ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt đất khiến cho bóng của hai người trải thật dài, thật cô độc.
Cung Quý Dương chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Sầm Tử Tranh, trên gương mặt anh tuấn lộ rõ sự đau lòng ...
'Lúc đó thật khổ sở, đúng không? Nhất định là rất khổ sở ...'
Trong tiếng thì thào mang theo nồng đậm áy náy và đau lòng. Vẻ khổ sở trong mắt cô càng khiến người ta thương xót ...
Cảm giác ấm áp quen thuộc dần đánh tan sự lạnh lẽo trên mặt cô, khơi dậy tình cảm đã được chôn dấu từ lâu tận nơi sâu thẳm lòng cô ...