Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Chương 24: Q.7 - Chương 24: Tình thành tro tàn (2)




Sầm Tử Tranh nhìn người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đang đứng trước mặt, nhìn đôi mắt đen thẳm thâm thúy của anh ta, rèm mi thật dài của cô rũ xuống, đôi môi anh đào mấp máy mấy lần mới thốt được thành lời ...

'Anh Khương, có phải những gì Quý Dương làm được anh cũng sẽ làm được hay không?'

Bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa của Khương Ngự Kình trượt xuống, hắn gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: 'Đúng vậy, những gì anh ta có thể làm được, anh nhất định cũng sẽ làm được!'

'Vậy ...'

Giọng Sầm Tử Tranh có chút cứng nhắc, cô gian nan thốt lên từng chữ: 'Nếu như kết hôn thì sao?'

Câu hỏi của cô khiến Khương Ngự Kình hết sức kinh ngạc nhưng sau đó trong mắt lộ ra một ý cười khó hiểu, hắn vội bước nhanh về phía cô, ngồi nơi đầu giường, kích động hỏi: 'Tử Tranh, em vừa nói gì? Em nói lại lần nữa đi!'

So với vẻ kích động của Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh rõ ràng là bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn vào mắt hắn, trịnh trọng nói lại lần nữa: 'Ý của em chính là, nếu như trong vòng hai ngày em muốn tổ chức đám cưới với anh, anh ... có thể làm được không?'

Câu hỏi của cô khiến cho Khương Ngự Kình đã kích động càng thêm kích động hơn, hắn vội nắm chặt lấy tay cô: 'Tử Tranh, em thật sự ... thật sự quyết định gả cho anh sao? Anh không nghe lầm đó chứ?'

Vẻ mặt Sầm Tử Tranh vẫn bình lặng dù trong mắt lộ ra một tia đau khổ, nhưng rất nhanh cô đã giấu nó sâu trong đáy mắt.

Cô gật đầu thật nhanh như không muốn để cho bản thân có cơ hội rút lui.

'Đúng vậy, em quyết định gả cho anh nhưng, hôn lễ của chúng ta nhất định phải cử hành trong vòng hai ngày này, có được không?' Cô hỏi lại lần nữa.

'Có thể, đương nhiên có thể, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, cho dù là ngày mai anh cũng sẽ chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng cho chúng ta!' Khương Ngự Kình cực kỳ mừng rỡ nói.

Sầm Tử Tranh không nói gì, cô khép mắt lại lần nữa ...

Cũng đến lúc kết thúc rồi!

Tất cả đều kết thúc cùng với hôn lễ giữa cô với Khương Ngự Kình!

Cô nghĩ kỹ rồi, chỉ khi cô gả cho một người khác thì Quý Dương mới hết hy vọng về cô, mới có thể đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ đã dày vò hai người suốt tám năm!

Tuy rằng, lòng cô đã vì quyết định vừa nãy của mình làm cho tan nát ...

Tuy rằng, trái tim cô đang rỉ máu ...

Tuy rằng, cô biết Quý Dương nhất định sẽ vô cùng đau khổ ...

Tuy rằng, cô biết điều này vốn không công bình với Khương Ngự Kình ...

Nhưng, vì mẹ và em trai, vì hạnh phúc sau này của Quý Dương, cô không thể không làm như vậy!

Khương Ngự Kình nhìn Sầm Tử Tranh đang nằm trên giường bệnh, khi cô chậm rãi nhắm mát lại, nụ cười trên gương mặt anh tuấn dần biến mất, thay vào đó là một nỗi chua xót và thương mến...

Nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn ngập tình ý.

'Tử Tranh ...' Hắn nhẹ giọng gọi.

Sầm Tử Tranh nhấp nháy rèm mi dài, khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy Khương Ngự Kình ...

Hắn đang cười, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

'Anh sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ, ba ngày sau chúng ta kết hôn! Còn bây giờ, chuyện em nên làm không phải là vội vã đến công ty làm việc mà là dưỡng thân thể cho thật khỏe mạnh bằng không lỡ như ngất xỉu trong đám cưới thì không hay lắm đâu!'

Sầm Tử Tranh nghe vậy, cực kỳ bình đạm nói: 'Anh yên tâm đi, em sẽ không đến công ty đâu ...'

Khương Ngự Kình hơi sững sốt, tuy nhận ra phản ứng khác thường của cô nhưng vẫn cười nói: 'Ngoan lắm, sau này em chỉ cần yên tâm làm tốt vai trò bà Khương là được rồi, sự nghiệp nên giao cho đàn ông đi làm, em nghĩ đúng không?'

Sầm Tử Tranh không ý thức gật đầu, trong mắt chỉ là một khoảng mênh mông, ánh mắt long lanh, trong trẻo không còn nữa mà chỉ còn lại một màu xám xịt như tro tàn ...

'Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh đi mua gì về cho em ăn ...' Khương Ngự Kình chu đáo nói.

'Anh Khương ...'

Cô nhìn theo bóng hắn, chợt cảm nhận được vẻ tịch mịch trong lòng hắn, nỗi áy náy lại dâng lên ... Hắn là một người tốt!

'Thực ra anh hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của em mà. Không có lý nào anh không biết vì sao em lại làm như vậy!'

Sầm Tử Tranh ái ngại nói, cô thật sự không muốn bởi vì cô mà làm hại đên một người không liên can. Hắn rõ ràng là biết ... rõ ràng là biết cô không yêu hắn, cũng không phải thực lòng muốn gả cho hắn, vì sao trông hắn còn vui vẻ như vậy chứ?

Khương Ngự Kình bước trở lại bên cạnh cô, cúi người xuống, bóng dáng cao lớn của hắn gần như che lấp mất cô ...

'Tử Tranh, anh biết em bởi vì Quý Dương nên mới quyết định làm như vậy. Anh không ép em phải nói ra lý do nhưng nếu như em đã chọn anh vậy anh nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này. Cho dù em không yêu anh anh vẫn sẽ làm theo ý em bởi vì anh tin, rồi có một ngày em sẽ yêu anh!'

Sầm Tử Tranh nghe câu này trong lòng càng khó chịu, cô biết, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng đã bị chặt đứt ...

Bởi vì nếu như đã đồng ý gả cho Khương Ngự Kình, cô sẽ không có khả năng từ hôn, cũng chính là nói, tất cả đã chấm dứt ...

Nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, Khương Ngự Kình đau lòng không thôi, hắn bước đến gần cô, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, người cũng theo đó cúi xuống ...

Đôi môi ấm áp của hắn mang theo một hương vị dễ chịu áp xuống đôi môi anh đào của cô nhưng ngay lập tức, Sầm Tử Tranh nghiêng đầu tránh đi một cách không ý thức ...

Cô không biết nên có phản ứng thế nào với một nụ hôn xa lạ của một người đàn ông khác ...

Trong mắt Khương Ngự Kình thoáng qua một tia bi thương nhưng hắn không thay đổi tư thế, vẻ bi thương thoáng qua trong đáy mắt đã bị thay thế bằng sự trấn tĩnh ...

Môi hắn thuận thế đáp xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, tận tình hút lấy hương thơm thanh mát của riêng cô ...

Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, để mặc cho đôi môi của Khương Ngự Kình làm càn trên người mình ...

'Tử Tranh, anh yêu em ... yêu em ...'

Những lời yêu thương không ngừng vang bên tai cô nhưng lại chẳng thể gây cho Sầm Tử Tranh chút xúc động nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.