Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Chương 30: Q.7 - Chương 30: Tình thành tro tàn (8)




Bàn tay đang xuôi xuống hai bên sườn bất giác nắm chặt lại, nhưng cô không hề có ý nhượng bộ: 'Em không phải đang nói đùa. Em nghiêm túc đó. Em ... không thể gả cho anh ...'

Lời của Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết thì môi Cung Quý Dương đã đáp xuống môi cô, nụ hôn mang tính trừng phạt hung hăng cuốn lấy cô.

Mũi, miệng, thậm chí là cả thân thể cô đều cảm nhận được cơn giận của hắn, sự thô lỗ của hắn, sự quyết liệt của hắn, cảm giác này khiến Sầm Tử Tranh không rét mà run. Cô luôn mang một tâm lý áy náy với Cung Quý Dương nên đối với nụ hôn kịch liệt, tác cầu vô độ của hắn cô không có ý ngăn cản.

Khi Cung Quý Dương rời môi cô ra, Sầm Tử Tranh chợt cắn mạnh môi mình cho đến khi lưỡi nếm được vị mặn của máu cô mới chịu buông tha.

Màu đỏ rực rỡ của máu nhuộm lên cánh môi anh đào của cô, ánh lên vẻ mặt tiều tụy của cô khiến nó càng thêm diễm lệ động lòng người, lại mang một vẻ mị hoặc và thê lương không thể tả thành lời khiến lòng Cung Quý Dương chợt thắt lại. Khi hắn cúi đầu xuống lần nữa, nụ hôn đã trở nên dịu dàng và đầy yêu thương...

Sầm Tử Tranh mở to đôi mắt đẹp, sóng tình dập dờn trong đôi ngươi trong veo của cô nhưng ... nụ hôn của hắn càng nhiệt tình thì ánh mắt cô càng trở nên mông lung ...

Cô biết, nụ hôn của Quý Dương có ma lực thật đáng sợ có thể khiến cô quên đi tất cả, quên đi chính mình ...

Nhưng cô không kìm lòng được khẽ nhắm mắt lại.

Bị hắn hôn đến gần như không thở được, Sầm Tử Tranh không ý thức hé mở đôi môi anh đào như muốn tìm lại cho mình một ít không khí trong lòng nhưng chỉ chờ có thế, đầu lưỡi mang theo lửa nóng của hắn đã không chút khách khí mà trượt vào!

Hơi thở nam tính trong chớp mắt tràn ngập trong từng hơi thở của cô.

Cái cảm giác tê dại có chút nguy hiểm này cô quá quen thuộc rồi, nó giống như một loại độc dược khiến cô bất luận giãy dụa thế nào cũng lại sẽ trầm luân!

Nụ hôn thật dài mang theo vô hạn quyến luyến chừng như hòa tan Sầm Tử Tranh, mùi long diên hương quen thuộc lần nữa bao vây lấy cô, trong một nụ hôn như vậy, cô gần như không có cách cự tuyệt và trốn tránh!

Cô yêu hắn, yêu tất cả của hắn, yêu nụ hôn của hắn, yêu con người hắn ...

Khi Cung Quý Dương rốt cuộc chịu buông tha cho cô, Sầm Tử Tranh nhìn thấy một đôi mắt lửa nóng, trực tiếp mà đầy tính xâm lược đang nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình, ánh mắt dần trở nên nhẫn nại và đầy bao dung ...

'Tranh Tranh, nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'

Hắn cũng không giận đến mức mất hết lý trí, thậm chí hắn còn nhớ cô từng nũng nịu trong điện thoại nói lời yêu, Quý Dương em yêu anh...

Nhưng sao chỉ có một ngày mà tất cả đã thay đổi thế này? Nếu như hắn không đoán sai, nhất định là cô đã gặp phải chuyện gì!

Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, cố làm ra vẻ lạnh mạc nhìn Cung Quý Dương nói: 'Anh cũng thấy có chuyện gì xảy ra rồi đấy. Em muốn gả cho Khương Ngự Kình,, ngày mai em sẽ kết hôn với anh ấy. Xin anh ...'

'Em yêu anh ta không?'

Cung Quý Dương chợt lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, hắn hỏi một cách thẳng thắn dứt khoát, trong giọng nói trầm thấp tuy vẫn còn sự kiên nhẫn nhưng cũng không khó nhận ra điềm báo của một cơn giận sắp bùng phát.

Mặt Sầm Tử Tranh trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, theo bản năng cô lẩn tránh ánh mắt của hắn nhưng giãy dụa vài lần, cuối cùng cô chỉ đành nhìn thẳng vào mắt hắn ...

'Đúng, em yêu anh ấy!'

Cô không biết, câu nói này như một con dao hai lưỡi, đâm cả tim hắn lẫn tim cô đều rướm máu.

'Em ... đang nói dối!'

Giọng nói lạnh băng của Cung Quý Dương chợt vang lên, trên mặt hắn đã thoáng lộ ra nét tiều tụy, đôi mắt đen sắc bén như tia X càng thêm âm trầm ...

'Nếu như em thật sự yêu anh ta, lúc nãy đã không trầm mê trong nụ hôn của anh. Người em yêu chỉ có anh!'

Hắn quát khẽ, ánh mắt lạnh băng nhìn cô như muốn xuyên thủng qua lớp ngụy trang của Sầm Tử Tranh để nhìn thấu vào nội tâm cô, lực tay lại mạnh hơn một phần.

'Em ... không có ...'

Cả người Sầm Tử Tranh lần nữa run lên, ngay cả tiếng phản bác cũng run rẩy, yếu ớt và bất lực ...

'Em có!' Cung Quý Dương không chút khách khí vạch trần cô.

'Vừa nãy em nói em không thể gả cho anh chứ không phải là ... em không muốn gả cho anh! Tranh Tranh, những ngày anh không có ở đây, có ai đến tìm em sao?'

Chỉ một câu nói của hắn đã vạch trần những tâm sự trùng trùng của cô nhưng lại khiến cho Sầm Tử Tranh càng muốn giãy dụa, kháng cự.

'Cung Quý Dương, em chính là không muốn gả cho anh, đây chỉ là một cách nói mà thôi. Anh có phản ứng lớn như vậy làm gì?'

Tuy rằng cô rất không đành lòng nhưng dù sao đau ngắn còn hơn đau dài, vẫn là sớm rời khỏi hắn thì tốt hơn. Cung Quý Dương rõ ràng là đã phát hiện ra sơ hở gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không biết mình còn sẽ lộ ra điều gì.

Ngược lại, Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý buông tay cô ra, trên gương mặt vốn anh tuấn và cương nghị đã phủ lên một tia giận hờn, ánh mắt vừa nóng rực vừa sắc bén chừng như muốn thiêu cháy cô.

'Mẹ của anh, đúng không?'

Chỉ mấy chữ thôi nhưng cũng đủ gây ra một cơn địa chấn trong lòng Sầm Tử Tranh, cô sửng sốt nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì.

Đôi mắt lóng lánh như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ khiến cho Cung Quý Dương càng nhìn lòng càng loạn, cũng càng bực dọc.

Chết tiệt! Gặp được cô, hắn không biết mình phải làm sao mới phải đây!

Trước giờ hắn luôn là người giỏi giữ bình tĩnh và ổn trọng, trên thương trường quyết đoán, mưu mô, hắn đủ bình tĩnh, cũng đủ lý trí, đủ nhạy bén nhưng trước mặt cô, những đieuf ấy dường như biến mất chẳng còn tăm tích.

'Tranh Tranh, mẹ anh đã đến tìm em, muốn em rời khỏi anh, thậm chí là còn dùng lời lẽ uy hiếp, đúng không?' Hắn khí thế bức người, hoàn toàn không cho cô có cơ hội trốn tránh.

Đúng, chỉ có một khả năng đó thôi! Hắn còn lạ gì tính cách của Sầm Tử Tranh nữa, có thể khiến cô vội vàng thay đổi chủ ý cũng chỉ có một người làm được, đó là mẹ hắn, hơn nữa, nhất định là lời lẽ rất cay nghiệt.

Nghĩ đến đây, trong mắt Cung Quý Dương càng lộ vẻ cuồng dã mà lạnh lùng.

Tiếp xúc với ánh mắt như vậy, Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh ...

Cho dù Cung Quý Dương đoán đúng thì sao chứ? Cho dù hắn có thể ra mặt dùm cô thì sao chứ? Bà là mẹ ruột của hắn, cho dù không cùng hắn tranh quyền cướp vị thì cũng sẽ làm tổn thương trầm trọng đến tình mẹ con giữa họ, chẳng lẽ cô thật sự muốn hắn trở thành một người bất hiếu bất nghĩa, đoạn tuyệt tình thân hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.