Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Chương 28: Q.9 - Chương 28: Toại nguyện (1)




Thực ra lần họp mặt qua vệ tinh từ xa này, một phần đúng là vì quan tâm Quý Dương nhưng vụ án mưu sát kia cũng chưa đủ nghiêm trọng đến mức ba người đều khẩn trương mà cùng nhau hỏi thăm hắn bởi bọn họ cũng không phải không biết, bằng vào năng lực của Cung Quý Dương, hắn hoàn toàn có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Trọng điểm của cuộc hội ngộ qua vô tuyến này là vì .... họ muốn nhân dịp này có một cuộc tụ hội nho nhỏ. Bởi vì ngày thường ai nấy đều bận bịu công việc riêng của mình, đương nhiên cơ hội gặp nhau đã thiếu lại càng ít hơn.

Cung Quý Dương ngay lập tức phát huy bản tính "bà tám" của mình, đem chuyện của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều kể lại rành mạch, đem hết những tình tiết gay cấn kể hết cho Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường nghe mặc kệ Hoàng Phủ Ngạn Tước đang nhăn mặt phản đối.

Hai người nghe xong ai nấy đều không nhịn được mà bật cười thật lớn, ngay cả người suốt ngày mặt lạnh như băng là Lãnh Thiên Dục cũng không ngoại lệ!

'Được rồi được rồi, mọi người đừng lẫn lộn đầu đuôi thế chứ, hôm nay nhân vật chính là Cung Quý Dương cơ mà, sao lại chuyển hướng sang mình thế này?'

Hoàng Phủ Ngạn Tước lần này bị Cung Quý Dương nắm thóp nên đành mở miệng cầu hòa nhưng món nợ này hắn nhất định phải tìm cơ hội báo thù mới được!

'Thực ra chuyện của Quý Dương cũng dễ thôi mà ...'

Lăng Thiếu Đường nói đến đây trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn hào hứng đề nghị: 'Quý Dương, như thế này đi, chúng ta đánh cược một ván nhé!'

'Đánh cược? Được thôi! Cược cái gì?' Vừa nghe đến vui đùa, Cung Quý Dương tỉnh táo hẳn ra, hắn vội lên tiếng hỏi.

'Thế này, bây giờ chúng ta bắt tay điều tra từ giới truyền thông. Trước giờ rất nhiều cơ quan truyền thông trên thế giới không dám tùy tiện đăng lên những thông tin có liên quan đến chúng ta nhưng lần này theo mình biết, một tờ báo ở Pháp lại đăng tin lên trước tiên, chắc rằng người đứng phía sau cũng không đơn giản.Hai chúng ta nếu không ngại thì cược một ván, xem hệ thống trinh thám của Cung thị nhanh hay Lăng thị nhanh hơn. Thấy thế nào?' Lăng Thiếu Đường hào hứng đề nghị.

Cung Quý Dương bật cười ha hả ...

'Thật là hợp ý mình. Được thôi. Mình đồng ý nhưng mình tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, chuyện này mình sớm đã ra lệnh khởi động hệ thống điều tra cho nên cậu phải nhanh một chút bằng không ... thua mình thì mất mặt lắm đấy!'

'Có gan cược thì có gan chịu thua thôi! Chúng ta so tài một phen đi!' Lăng Thiếu Đường không hề có ý rút lui.

'Hai người ... thật là nhàm chán!' Lãnh Thiên Dục chán nản nhìn hai người bạn. Tuy nói như vậy nhưng hắn biết, Lăng Thiếu Đường muốn dùng cách này để tham gia vào cuộc điều tra và cũng là một cách quan tâm bạn tốt.

'Lãnh Thiên Dục nói đúng, có trò vui thì hai người giành chơi mất rồi, mình chẳng có gì làm cả. Đành vậy, biết rõ cậu có năng lực giải quyết mình cũng yên tâm nhiều rồi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói.

Cung Quý Dương chỉ cười không nói, sự quan tâm của bạn tốt dù không nói thành lời nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết.

***

Gần tối, Sầm Tử Tranh lê tấm thân mỏi mệt trở lại Cung Viên, khi Trình Thiến Tây từ trên lâu bước xuống vừa hay nhìn thấy cô phờ phạc ngồi nơi sofa thì trong mắt chợt thoáng qua một cảm xúc không biết tên. Đối mặt với con dâu lúc này, ít nhiều gì trong lòng bà cũng có chút không được tự nhiên, dù sao cũng là do lỗi của bà trước, bà đã từng quá hà khắc với cô, thậm chí còn dùng thủ đoạn không được quang minh chính đại đối phó cô.

Nhưng cũng may con dâu của bà tính tình hiền lành, luôn dùng nụ cười để hóa giải những bất mãn khiến cho người mẹ chồng như bà luôn cảm thấy áy náy.

Nhìn thấy Trình Thiến Tây ngây người nơi cầu thang, Sầm Tử Tranh vội đứng dậy cười gọi: 'Mẹ ...'

Một tiếng "mẹ" này hoàn toàn lay động lòng Trình Thiến Tây, bà bước xuống cầu thang, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Sầm Tử Tranh, bà nhịn không được lên tiếng: 'Con sao vậy? Vừa mới từ ngoài trở về sao?'

Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng cô đâu, hỏi dì Tề thì dì Tề cũng không rõ.

Sầm Tử Tranh cười kéo tay bà cùng ngồi xuống sofa.

'Mẹ, con không sao. Hôm nay con đến sở cảnh sát tìm Tử Dịch xem có thể cùng đi điều tra được manh mối gì không thôi!'

Trình Thiến Tây nghe vậy thoáng sửng sốt sau đó mới nói: 'Tử Tranh à, con không cần phải vất vả vậy đâu. Ta tin chắc Quý Dương nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Nếu như để nó biết con cùng đi với đám cảnh sát kia nhất định sẽ rất lo lắng cho sức khỏe của con!'

'Bởi vậy chuyện này mẹ đừng nói với Quý Dương, nói sao thì con không chỉ là muốn giúp Quý Dương mà còn muốn giúp em trai phá án!' Sầm Tử Tranh kéo tay bà, nhỏ nhẹ nói.

Trên mặt Trình Thiến Tây thoáng lộ vẻ khó xử ...

'Tử Tranh, thực ra chuyện này đối với Quý Dương mà nói không phải là chuyện lớn cho nên tốt nhất con đừng chen vào, xem con kìa, tiều tụy biết mấy!'

Sầm Tử Tranh cười nhẹ: 'Mẹ, con nào có mệt mỏi gì đâu, thực ra con biết Quý Dương cũng không để chuyện này vào mắt nhưng chuyện này còn liên quan đến người bạn tốt nhất của con. Với lại con cũng thấy Quý Dương không có ý phối hợp với cảnh sát, chuyện hôm đó cũng chỉ nói qua loa sơ sài nhưng mà, mẹ cũng thấy hôm nay báo lớn báo nhỏ đều nhắc đến chuyện liên quan đến Cung thị, cứ thế này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng của Cung thị. Quý Dương là chồng con, người làm vợ như con phải đứng về phía anh ấy mà suy nghĩ chứ!'

'Thật là làm khó cho con!'

Trình Thiến Tây nghe vậy trong lòng rất xúc động. Bà nhẹ giọng nói: 'Tử Tranh à, thực ra con có từng suy nghĩ, nếu như có một ngày Quý Dương hay Cung thị xảy ra chuyện gì bất trắc thì ...'

Trình Thiến Tây chợt khựng lại, tuy bà muốn hỏi vấn đề kia nhưng cảm thấy hỏi vậy không hay lắm nên chỉ nói nửa chừng rồi thôi.

'Mẹ, mẹ định nói gì?' Sầm Tử Tranh nở nụ cười dịu dàng nhìn Trình Thiến Tây đang ngập ngừng muốn nói lại thôi.

'Mẹ ... muốn hỏi con ...' Người khéo léo như Trình Thiến Tây lúc này cũng không biết nói thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.