'Con sẽ luôn yêu thương Quý Dương!'
Lòng Sầm Tử Tranh chợt ấm áp, từ giây phút này cô mới cảm thấy có chút hiểu biết về cha chồng của cô mà ông ấy thì cũng không giống như vẻ lạnh mạc bề ngoài, ngược lại, ông là một người đàn ông có nội tâm phong phúc.
'Ba, con có thể hỏi ngài một câu không?'
Cung Doãn Thần cười hiền hòa, không đợi cô hỏi xong liền trả lời thẳng: 'Có phải là con muốn hỏi, có tồn tại người phụ nữ mà mẹ con nhắc đến hay không, phải không?'
Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng, thì ra tâm tư của cô sớm đã bị cha chồng nhìn thấu.
Nụ cười Cung Doãn Thần chợt trở nên có chút bất lực, 'Chuyện này ... chỉ là suy đoán của mẹ chồng con mà thôi!'
Câu trả lời của ông khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bất ngờ. Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông trước mặt sâu sắc khiến người ta không nhìn thấu được, điều này khiến cho Sầm Tử Tranh không khỏi cười thầm, thật không hổ là cha con, Cung Quý Dương giống hệt tính ông, bề ngoài hời hợt nhưng nội tâm sâu sắc khó dò.
***
Thời gian, vô tình trôi
Âm mưu, không vô tình mà hình thành ...
Trong góc của một gian hội quán cao cấp cực kỳ sang trọng, đây là buổi chiều, là lúc hội quán yên tĩnh nhất, đến buổi tối nơi đây mới bắt đầu náo nhiệt. Những người đến đây tụ hội, ăn uống đều là những nhân vật có máu mặt trong xã hội thượng lưu, nơi đây có thể coi như một hội trường giao tế xa hoa của thành phố.
Trong một buổi chiều tĩnh lặng như vậy, nơi góc hội quán, mùi thơm thanh mát của hồng trà lan tỏa trong không khí, những chiếc đèn thủy tinh đầy màu sắc được trang trí trên trần của phòng VIP chiếu những luồng ánh sáng dịu dàng xuống một cô gái đang ngồi lặng lẽ nơi đó.
Cô gái thoạt nhìn rất xinh đẹp dù chiếc kính râm thời thượng đã che đi đôi mắt, ngay cả đầu tóc cũng bị quấn lên, giấu kín trong một chiếc nón lưỡi trai. Cô gái này không phải ai khác, chính là Ngải Ân Hà.
Ngồi đối diện với cô là một người đàn ông, anh ta vóc người thấp bé nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ sành sỏi, tinh ranh.
Giữa hai người gần như không có chuyện trò, người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, nói ngắn gọn: 'Chuyện cô nhờ tôi điều tra tôi đã điều tra xong rồi, lời hứa của cô bao giờ mới được thực hiện đây?'
Ngải Ân Hà nghe vạy, bên môi câu lên một nụ cười lạnh ...
'Anh yên tâm, chỉ cần anh làm việc đâu ra đấy, khoản tiền đó tôi đương nhiên sẽ y lời mà chuyển đến tài khoản của anh!'
Người đàn ông cười ha hả, 'Yên tâm đi, hôm nay tôi đến không chỉ là đưa những tư liệu mà cô cần, hơn nữa còn một phần tư liệu mà tin chắc là cô sẽ rất thích!'
'Ồ? Tư liệu gì?'
Rõ ràng là lời của người đàn ông đã gợi được hứng thú từ Ngải Ân Hà.
Anh ta đã đoán được Ngải Ân Hà sẽ có phản ứng như vậy, chỉ bình thản nói: 'Đương nhiên là tư liệu có liên quan đến nhà họ Cung mà cô muốn tôi điều tra. Tôi dám đảm bảo, đây là tin tức nội bộ độc nhất vô nhị!'
'Tôi nghĩ anh chắc không định đưa không nó cho tôi! Nói đi!' Ngải Ân Hà thông minh và khôn khéo, đương nhiên hiểu được ý ngầm trong câu nói của người đàn ông.
Anh ta thoải mái dựa lưng vào ghế, gật đầu cười nói: 'Quả nhiên là thông minh! Đúng vậy, nếu như cô muốn có phần tư liệu đó thì ngoài tiền thù lao đã hứa, cô phải đưa tôi thêm sáu triệu nữa, bằng không ... hừm, nếu tôi đem bán phần tư liệu này cho người khác, tin rằng bất luận là giới truyền thông hay giới kinh doanh sẽ tranh nhau mà mua lấy!'
Ngải Ân Hà nghe vậy, nụ cười trên môi càng sâu, cô rướn người về phía trước, thấp giọng nói: 'Biết vì sao tôi chọn anh không?'
'Tôi nghĩ nguyên nhân chính là vì sự chuyên nghiệp của hãng thám tử tư của chúng tôi!' Người đàn ông có vẻ đắc ý nói.
Ngải Ân Hà lắc đầu cười, nói: 'Dĩ nhiên là không phải. Tôi chọn anh là bởi vì ... anh rất ti bỉ! Nhưng đó mới chính là điều tôi cần bởi vì những người như anh, chỉ cần có tiền là mua được!'
Người đàn ông nghe vậy không giận mà cười càng đắc ý: 'Mặc kệ cô nói thế nào, tôi chỉ muốn nói rõ điều kiện của mình, có chịu trả thêm khoản tiền kia hay không là tùy cô thôi!'
Từ sau mắt kính của Ngải Ân Hà chiếu ra một tia nhìn sắc bén, cô khẽ nhếch đôi môi hồng: 'Chỉ cần tư liệu mà anh đưa cho tôi có giá trị, tôi hoàn toàn có thể trả cho anh cao hơn cái mức sáu triệu kia. Nhưng mà ... nếu như anh cố ý giở triò, cái tôi cần chính là ... mạng của anh!'
Nghe câu này của cô, thân thể người đàn ông khẽ run nhưng rất nhanh anh ta lại cười ha hả ...
'Cô yên tâm, giá trị của nó tuyệt đối vượt xa mức sáu triệu kia!'
Ngải Ân Hà nghe vậy trên mặt hiện lên một nụ cười gian trá ...
'Có thể hỏi một câu ngoài lề không?' Chừng như người đàn ông nhìn ra được trong nụ cười của cô có ẩn chứa điều gì, trong mắt anh ta lộ vẻ tò mò, lên tiếng.
Ngải Ân Hà không vội nói chỉ khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào ghế như đợi anh ta lên tiếng.
Người đàn ông cười: 'Vị tiểu thư này hình như có thù hận rất sâu với nhà họ Cung?'
Chiếc kính râm đã che dấu rất thành công tia âm hiểm trong mắt cô ...
'Câu hỏi này của anh quá ngoài lề rồi. Tôi không cần thiết phải trả lời anh!'
Giọng nói của cô lạnh thấu xương, giọng nói đó hoàn toàn không phù hợp với vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô.
Người đàn ông nhún vai, không hỏi thêm gì, chừng như câu hỏi kia cũng không quan trọng với anh ta lắm.
'OK, cô không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng, tôi chỉ muốn xem thử cái nhìn của cô đối với phần tư liệu kia thôi. Tôi có thể nói với cô, nếu như cô thật sự có thù với nhà họ Cung thì phần tư liệu kia tuyệt đối là vũ khí giúp cô giành phần thắng!'
Ngải Ân Hà nghe vậy trên mặt lại lộ vẻ bất mãn, đôi mày cong khẽ nhíu lại sau đó mới nói: 'Anh yên tâm, cái cần đưa cho anh, tôi sẽ đưa không thiếu một xu!'
Người đàn ông cười càng đắc ý!
Ngải Ân Hà cũng người nhưng nụ cười có thêm một phần gian trá ...
Cái hôm nay cô muốn không phải là chiếm được Cung Quý Dương nữa. Khi Cung Quý Dương chính miệng tuyên bố đình chỉ hợp tác với Ngải thị, lại còn suýt nữa thì bóp chết cô thì tình yêu trong cô đã trở nên nguội lạnh, hoặc là có thể nói, lòng của cô vốn đã nguội lạnh từ lâu, chỉ là chưa tìm được một cơ hội để phát tiết mà thôi.
Bây giờ cô phải triệt để hủy diệt Cung Quý Dương, và còn ... người phụ nữ khiến cho cô đau khổ sống không bằng chết kia - Sầm Tử Tranh!!!