Nhà xác
Nơi đây tràn ngập khí lạnh khiến cho người bình thường sợ hãi.
Trong một gian phòng trữ xác riêng biệt, khí lạnh xông ra từ bốn phía,
trên một chiếc bàn đặt thi thể, một thi thể sớm đã bị phủ một lớp màu
trắng.
Thi hàng!
Đứng xung quanh cái xác là bốn người đàn ông trong đó có một người mặc
áo khoác y tế màu trắng, rõ ràng là một bác sĩ pháp y, còn hai người
khác từ cách ăn mặc cho đến thần thái có thể dễ dàng nhận ra đây là hai
vệ sĩ, người cuối cùng thân hình cao lớn, khí chất như hạc giữa bầy gà,
trên thân mặc một bộ Tây Trang được may đo thủ công càng làm nổi bật
thân hình cũng như khí phách của hắn, ngũ quan như tạc nhìn rõ ra mười
phần anh khí khiến người khác không thể xem thường.
Ngoài ra bên cạnh hắn còn có một cô gái, cô gái này mi thanh mục tú, mày liễu môi hồng ánh mắt lúng liếng, đẹp không thể tả, cô gái xinh đẹp này mái tóc cắt ngắn, trên thân tuy là quần jean áo sơ mi nhưng không khó
nhận ra chiều cao cũng như thân hình quyến rũ của cô ta, cô ăn mặc như
thế lại toát lên một vẻ đẹp rất khác biệt.
‘Niếp tiên sinh, đây là người ngài muốn tìm …’
Vị pháp y cẩn trọng chỉ tay về phía cái xác, ánh mắt có chút sợ sệt nhìn người đàn ông cao lớn không nói không rằng ở trước mặt.
Tuy hắn không biết thân phận cũng như bối cảnh của người đàn ông này
nhưng chỉ cần nhìn thấy khí phách tỏa ra từ toàn thân của hắn cũng biết
người này, tuyệt đối không phải là một người tầm thường.
Huống gì sau lưng người đàn ông này lại là một đám vệ sĩ cũng lạnh lùng như băng.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Niếp Ngân – người cầm
đầu tổ chức baby-M lừng danh khắp nơi vừa mới đến nước Mỹ.
Niếp Ngân tiến đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cái xác, trong mắt nhanh lướt qua một tia gợn sóng.
Cô gái đứng bên cạnh hắn nãy giờ cũng bước đến, nhìn qua cái xác sau đó
huýt sáo một tiếng, nói: “Trời ạ, đây là thứ quỷ gì đây?”
Niếp Ngân nghe cô nói, xoay người về hướng cô, trách: “Con gái phải ra dáng con gái một chút!”
Trong giọng nói rõ ràng có chút bao dung và sủng nịch.
Cô gái nhún vai, khoanh hai tay lại: “Em chỉ là có gì nói nấy thôi, bảo
thuộc hạ của anh nhìn thử xem, đây còn là xác người sao? Thật là càng
xem càng thấy kỳ lạ!”
Niếp Ngân không để ý đến cô nữa, ánh mắt hướng về phía vị pháp y : “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Vị pháp y nuốt một ngụm nước bọt, gian nan trả lời: “Niếp tiên sinh,
thực ra trước đó tôi cũng chỉ nghe nói còn có hai cái xác khác cũng có
tình trạng giống hệt như cái xác này, trước đến nay vẫn Hoàng Phủ tiên
sinh là người phụ trách xử lý tình trạng của cái xác tương tự, hình như
ngài ấy gọi cái xác như vậy là ‘Thi hàng’!”
“Thi hàng?”
Niếp Ngân nhắc lại một lần cái danh từ kỳ lạ kia, sau đó hỏi lại, “Vì sao có hiện tượng như vậy?”
Vị pháp y giải thích: “Đây là một hiện tượng hiếm thấy của một cái xác,
chủ yếu là do cái xác bị tiếp xúc lâu dài với nước hoặc là bị chon ở một nơi yếm khí trong một thời gian dài, không có không khí cho nên hạn chế sự sinh sôi của vi khuẩn, chính vì vậy mà quá trình phân hủy của cái
xác bị chậm lại, chất dịch trong cái xác thấm ngược trở lại qua da, lớp
mỡ dưới da phân giải thành acid béo và cam du, acid béo lại kết hợp với
canxi, magie, ammonium,... sinh ra phản ứng tạo muối acid, muối acid có
hình dạng như sáp, khó tan trong nước cho nên có thể bảo vệ tình trạng
của cái xác, hiện tượng như vậy gọi là thi hàng!”
Các thủ hạ của Niếp Ngân kể cả cô gái kia nghe đến há hốc miệng còn Niếp Ngân rõ ràng là chấn động một lúc.
“Nếu theo cách nói của ngươi, cái xác này càng không nên xuất hiện hiện tượng này mới phải, hắn chỉ mới chết chưa đến hai ngày!”
“Cái này... Niếp tiên sinh, xin lỗi, tôi cũng không thể giải thích rõ
chuyện này được, chắc chỉ có Hoàng Phủ tiên sinh có thể giải thích cho
ngài chuyện này!” Trên mặt vị pháp y lộ rõ vẻ khó xử.
“Hoàng Phủ Tiên Sinh mà ông nhắc đến là... Hoàng Phủ Ngạn Thương?” Niếp Ngân nhàn nhạt hỏi.
“Đugns vậy, đó là vị pháp y phụ trách vụ án thi hàng từ đầu đến giờ, chỉ là bên cạnh Hoàng Phủ tiên sinh luôn có một cô gái, cô gái này cũng khá kỳ lạ, giống như cùng Hoàng Phủ tiên sinh điều tra vụ án này vậy!” Vị
pháp y đành tiết lộ thêm chút tin tức cho Niếp Ngân để lấy lòng hắn.
Niếp Ngân rõ ràng là không hề có hứng thú với nửa câu sau, hắn tiếp tục hỏi: “Hai cái xác trước là thuộc về ai?”
“Cái này...” Vị pháp y ấp a ấp úng nửa ngày cũng không trả lời được, rất rõ ràng là hắn cũng không biết được rất nhiều.
Lúc này nơi cửa phòng lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng...
“Cái xác thứ nhất là bá tước Afhan, là chấp sự của một gia tộc xã hội
đen, cái xác thứ hai thì không có bất cứ bối cảnh gì, căn cứ theo điều
tra chỉ là một sinh viên của trường đại học mà thôi, còn cái xác thứ ba
lại là một xác thủ được baby-M rất nhiều tinh lực bồi dưỡng nên.
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa máy móc khiến người ta không rét mà run.
Niếp Ngân nghe được giọng nói này, trên khóe môi ưu nhã câu lên một
đường cong, sau đó xoay người lại hướng về vị khách mới đến...
“Lãnh Thiên Dục, xem ra chúng ta vẫn rất có duyên! Ngay cả hai cái xác này cũng có thể nối lại quan hệ giữa hai chúng ta!”
Đứng ở cửa phòng đúng là Lãnh Thiên Dục, hắn vẫn cương nghị, không nói
không rằng như xưa, trên mặt luôn bao phủ một nét lạnh lùng khiến người
khác không dám tiếp cận, sau lưng hắn là Thượng Quan Tuyền.
Hắn không lên tiếng mà đi thẳng đến bên cái xác, tỉ mỉ quan sát còn
Thượng Quan Tuyền sau lưng hắn thì đang nhìn về phía Niếp Ngân, trên
gương mặt xinh đẹp hơi có chút kích động...
“Chủ nhân...” Tiếng của cô rất nhỏ nhưng không khó nhận ra sự nhớ mong trong đó.
Trên gương mặt anh tuấn của Niếp Ngân xẹt qua một tia không tự nhiên,
nhưng rất nhanh hắn mỉm cười, “Em lại quên rồi, em đã không còn là người của baby-M nữa, về sau đừng gọi anh là chủ nhân nữa!”
Ánh mắt của Thượng Quan Tuyền xẹt qua một tia phức tạp, cô còn đang định nói gì đó thì đã nghe tiếng kêu của Lãnh Thiên Dục...
“Tuyền, qua đây!” Hắn đưa tay vẫy cô, động tác thể hiện rõ sự chiếm hữu.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, không khó nhân
ra sự không vui trong mắt hắn do đó chủ động bước đến, dựa bên người
hắn.