‘Nha đầu ngốc …’
Hắn tì cằm lên đầu cô, hơi thở nóng hổi quẩn quanh len lỏi vào từng nhịp thở của cô.
‘Người của tứ đại tài phiệt không thể vĩnh viễn không có điểm yếu, tuy
nói rằng bọn anh không lo lắng cho người nhà sẽ gặp nguy hiểm nhưng
không thể không quan tâm đến vợ con, cho nên, vợ anh nhất định phải học
biết một số cách phòng thân đơn giản thì mới được, như vậy lúc gặp phải
nguy hiểm mới có thể tìm cách cứu mình hoặc biết cách kéo dài thời
gian!’
Liên Kiều nghe liền hiểu ngay, cô gật đầu, nhưng bởi vì hắn cách cô quá gần, tự nhiên cảm thấy hít thở có chút không thông.
‘Ách … em … em muốn ngồi dậy!’ Cô đưa tay đẩy nhẹ hắn ra, thần tình rất không tự nhiên đề nghị.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười kéo cô cùng đứng dậy, động tác kháng nghị
nho nhỏ của cô như một sợi lông quét nhẹ qua đáy lòng hắn, mà hắn cũng
không thể không thừa nhận, mùi thơm và sự mềm mại lúc nãy trong ngực
mình khiến hắn lại có chút … “rục rịch”.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ơi là Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng lẽ là do mày lâu
quá không có đụng đến phụ nữ nên mới thế sao? Hắn tự cười mình.
Quả thật, cho đến hôm nay hắn mới nhận ra từ lúc Liên Kiều tiến vào
“Hoàng Phủ”, hắn đã rất lâu không có đụng đến người phụ nữ khác, cho dù
là hắn công tác bên ngoài, cho dù là bên cạnh có không ít người đẹp đua
nhau lấy lòng nhưng hắn lại phát hiện ra, bản thân đối với họ … hình như đã mất đi hứng thú.
Chuyện này quả thật … đáng sợ, rất đáng sợ!
Liên Kiều thấy hắn lại im lặng liền đưa tay vỗ lên vai hắn một cái như muốn thức tỉnh hắn, khiến hắn tập trung trở lại.
‘Ờ, em không quan tâm, dù sao em cũng muốn học phi đao!’ Cô bắt đầu ăn vạ
‘Nha đầu, anh đã nói rõ quan điểm của mình rồi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt tay lên vai cô, cười nói.
‘Chẳng lẽ nhất định phải là vợ anh mới có thể học được sao? Như vậy không công bằng!’ Liên Kiều xụ mặt xuống.
‘Có cái gì không công bằng đâu chứ? Hơn nữa, vợ anh sẽ là
người phụ nữ mà anh quan tâm lo lắng nhất, chỉ cần là vợ anh,
đừng nói là phi đao, cho dù cô ấy muốn học những thứ thú vị
hơn anh cũng sẽ đồng ý!’
‘A???’
Liên Kiều vừa nghe mắt đã sáng lên, đầy hứng thú…
‘Anh vừa nói cái gì? Nói vậy anh còn có thứ thú vị như phi đao sao?’
‘Đương nhiên rồi, trong tứ đại tài phiệt chuyện thú vị còn nhiều lắm!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lười biếng nằm xuống cỏ, nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.
‘Aiz, nhanh nói với em đi, còn có thứ gì thú vị nữa…’
Liên Kiều không thể chờ đợi được nữa, lại thấy bộ dạng lười
biếng của hắn, cô đành ngồi sụp xuống bên cạnh hắn, gấp gáp
hỏi.
‘Ồ, để anh nghĩ xem…’ Trên môi hắn câu lên một nụ cười mê người, ‘Thích cưỡi ngựa không?’
‘Cưỡi ngựa?’
Trong đầu Liên Kiều lập tức liên tưởng đến đồng cỏ xanh rộng
mênh mông, bản thân mình như một nữ kỵ sĩ uy phong cưỡi trên lưng ngựa…
Trước kia cô cũng từng cưỡi ngựa rồi, nhưng lúc đó cô rất nhỏ, khi cô bất cẩn đá trúng con ngựa sau đó bị nó cho một cước
“xuống ngựa”, ông nội liền ra lệnh nghiêm cấm cô đến gần những
chú ngựa, cho nên cô chỉ có thể lén nhìn những anh em khác
trong vương thất ưu nhã ngồi trên lưng ngựa.
‘Cưỡi ngựa? Em thích! Em thích!’ Cô vội níu lấy cổ áo hắn, phấn khích nói.
‘Biết không, Lăng Thiếu Đường cái tên này có hai cái thú vui,
thứ nhất là sưu tập rượu đỏ, thứ hai là cưỡi ngựa, những
trường đua ngựa dưới tên cậu ta gần như có ở khắp thế giới mà những con ngựa mà cậu ta có trong tay đều là hàng thượng
phẩm, mỗi chú ngựa đều chảy trong thân thể dòng máu quý tộc,
thậm chí có nhiều con là có một không hai trên thế giới!’
‘Oa…’ Mắt Liên Kiều sáng rỡ, nói như vậy, nếu như Hoàng Phủ
Ngạn Tước đồng ý, vậy nghĩ là cô có thể đi xem mấy chú ngựa
đó rồi, thậm chí… hắc hắc… không chừng có thể miễn phí có
được một con.
Đúng, Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước thân thiết nhau
như vậy, nhất định là sẽ không keo kiệt với mình đâu.
‘Hay quá, Hoàng Phủ Ngạn Tước, em …’
‘Đừng gấp, anh còn chưa nói xong mà!’
Hắn đương nhiên là hiểu tâm trạng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, trên môi lại câu lên một đường cong, ‘Còn có Cung Quý Dương, ồ, đúng rồi, chính là tên “quân sư” của em đó, cái tên đáng chết!’
Nói đến mấy chữ sau cùng, hắn hung hăng chêm vào thêm một câu.
‘Ồ, anh ấy cũng có sao? Là cái gì? Nói mau đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng không khỏi thầm mắng Cung Quý
Dương một lượt, thật quá keo kiệt đi, có đồ chơi hay cũng không
nói với cô.
‘Đương nhiên rồi, cậu ta là người ham chơi nhất trong số bốn
người bọn anh mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý nói rất thờ ơ.
Liên Kiều thì lại nghiêm túc dõi theo từng lời của hắn, chỉ sợ mình lơ đễnh bỏ qua điểm thú vị nào đó.
“Cung Quý Dương cái tên này, thích nhất là chơi mấy trò kích thích, hắn cũng có một thú vui, đó là đua xe!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều, khi nhìn thấy sự phấn
khích trong đôi mắt đẹp đó, trên môi cậu lại câu lên một nụ
cười đắc ý, quả như dự liệu của hắn…
‘Đua xe? Anh nói là Cung Quý Dương anh ấy thích đua xe?’ Liên Kiều gấp gáp hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, “Đương nhiên, Cung Quý Dương con
người này thích mạo hiểm, càng thích kích thích, cho nên trước giờ cậu ta thích đua xe F1, em có biết không, dưới danh nghĩa
của cậu ta, đội đua xe F1 cũng là tinh anh, quan trọng nhất là,
mỗi chiếc xe đua trong đội đó đều là cậu ta tự cải tạo lại!’
‘Trời ạ, quá oách rồi!’ Liên Kiều không khỏi khen một câu.
“Đương nhiên, không thể không thừa nhận, cậu ta là thiên tài về
cải tạo cơ giới và phát minh vũ khí!’ Trong mắt Hoàng Phủ
Ngạn Tước không giấu được sự kiêu ngạo về người bạn này của
mình. (Min: Có ai nhớ đoạn anh Dương phá khóa chiếc ferari màu
đỏ của chị Tranh không?)
‘Vậy… vậy trong đội đua xe của anh ấy có con gái không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi dò.
“Đương nhiên là có, bây giờ con gái tham gia đua xe rất nhiều,
chỉ là các cô gái tham gia đua xe chân chính được Cung Quý Dương
ra tay cải tạo xe đua thì ít đến thê thảm!’ Lời nói của Hoàng
Phủ Ngạn Tước quả thật là có sức hấp dẫn quá lớn.
Liên Kiều vẻ mặt chờ mong…
‘Vậy… còn có một người là Lãnh Thiên Dục phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Lãnh Thiên Dục cái người này
là dị nhân điển hình, bởi vì thân phận đặc thù của cậu ta
cộng thêm tính cách khác thường, cho nên cậu ta không thú vị
gì, cũng chẳng thích sưu tầm cái gì, chỉ là…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý kéo dài giọng.
‘Chỉ là sao?’
Liên Kiều biết nhất định là còn có phần tiếp theo nên dỏng tai nghe.
‘Biết không, ngoại trừ phi đao của anh, tài bắn súng của Lãnh
Thiên Dục so với Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường vượt xa
lắm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói thẳng.