Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 265: Chương 265: Kế hoạch trả thù (2)




Liên Kiều chợt hỏi, ‘Tiểu Ngưng, vậy còn anh hai em thì sao?’

‘Làm ơn đi, chị dâu. Những người này làm sao so được với anh hai chứ? Anh hai là cực phẩm trong ngàn vạn người mới chọn được một người nha!’ Hoàng Phủ Ngưng vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Liên Kiều bụm miệng cười, trong lòng cũng âm thầm kiêu ngạo.

Rất nhanh, cà phê đã được nhân viên phục vụ mang đến, mùi cà phê thơm ngào ngạt ngay lập tức ập vào mũi hai người.

‘Không ngờ cà phê của quán này lại đặc biệt như vậy, xem ra đây là món tủ ở đây rồi!’ Liên Kiều thêm một chút sữa, nhấp một ngụm rồi lên tiếng tán thưởng.

Hoàng Phủ Ngưng ngược lại chẳng có tâm trạng nào đi thưởng thức cà phê, cô gấp gáp nói, ‘Liên Kiều, chúng ta nhanh lên đi, xem ra hai người kia sẽ ngồi không lâu đâu!’

‘Ngồi yên đi, làm gì mà nhanh thế chứ, em xem …’ Liên Kiều chỉ về phía hai người.

Hoàng Phủ Ngưng nhìn qua thì thấy người đàn ông kia đang cầm một chiếc hộp tinh xảo đẩy về phía cô gái.

Trên mặt cô gái lúc này chỉ toàn là nét hạnh phúc mừng rỡ của một cô gái đang yêu, sau khi mở chiếc hộp, thấy bên trong là một sợi dây chuyền, nét mặt càng lộ vẻ vui mừng.

‘Đang tặng quà kìa, xem ra không đi nhanh như vậy đâu!’ Liên Kiều nói với Hoàng Phủ Ngưng.

‘Tên đàn ông đáng ghét này!’

Hoàng Phủ Ngưng nhìn sợi dây chuyền trên tay cô gái kia, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

‘Này, Tiểu Ngưng, sao vậy?’ Liên Kiều thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, quan tâm hỏi.

‘Sợi dây chuyền đó …’

Hoàng Phủ Ngưng tức giận đến nỗi ngón tay cũng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Đó là món quà em từng tặng cho hắn, hắn lại đem nó tặng cho người phụ nữ khác!’

‘Ạ?’ Liên Kiều giật mình, ‘Cô gái đó chẳng lẽ không nhận ra sợi dây chuyền đó là kiểu nam hay sao?’

Lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Ngưng dường như đã không khống chế được, ‘Chị không biết đó thôi, sợi dây chuyền đó là do hãng chế tác Tiffany danh tiếng của Anh Quốc thiết kế, đó là một thiết kế trung tính, cả nam lẫn nữ đều đeo được, tổng cộng có hai sợi, lúc đó em đấu giá mà mua được, em tặng cho hắn một sợi, bởi vì lúc đó sợ thân phận của mình bị lộ nên em chỉ cho hắn biết sợi dây chuyền là mua của một hãng trang sức cho nên hắn vốn không biết sợi dây này quý báu như thế nào!”

“Đắt lắm sao?” Liên Kiều tò mò hỏi.

“Đâu chỉ là đắt!” Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, “Thực ra giá trị của nó không phải ở chỗ mua bao nhiều tiền mà quan trọng hơn là nó đại diện cho ý nghĩa lịch sử của vương quốc Anh, lúc đó cùng đấu giá với em còn có một hậu nhân của vương thất, cuối cùng em mua được nó với giá mười hai triệu!”

“Mười hai triệu?”

Hớp cà phê trong miệng Liên Kiều suýt nữa thì phun ra, cô le lưỡi, “Em thật rộng rãi nha, tốn nhiều tiền như vậy, chỉ để mua hai sợi dây chuyền?”

Trời ạ…..

Hoàng Phủ Ngưng giống như vừa nghe được một chuyện cười, cô nhìn Liên Kiều như cố ý như vô tình hỏi: “Chỉ là mười hai triệu thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu, nếu như chị biết anh hai đã từng đấu giá mua một bức tranh với giá sáu mươi triệu thì không biết anh hai phải gọi là gì?”

Liên Kiều trợn mắt…. cô không có nghe lầm chứ?

Dùng cái giá trên trời – sáu mươi triệu để mua một bức tranh???

Hai tay cô nắm chặt ly cà phê, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn trọng hỏi lại: “Bức tranh đó…. bây giờ ở đâu?”

Cô nhớ ở những bức tường của ‘Hoàng Phủ’ treo không ít tranh, không biết bức tranh mà Hoàng Phủ Ngưng nói là bức nào.

“Là bức treo ở phòng chị đó, chị không biết sao?” Hoàng Phủ Ngưng ném lại một câu, nhìn cô với ánh mắt tò mò.

“Khụ…. Khụ khụ….”

Lần này thì Liên Kiều bị sặc thật sự, nhưng một phần lớn là vì chấn động bởi thông tin mà Hoàng Phủ Ngưng vừa tiết lộ.

“Uây, chị sao vậy?”

Hoàng Phủ Ngưng bị phản ứng cảu cô làm cho giật mình, vội vàng cầm khăn giấy đưau sang lại vỗ vỗ lưng cô, “Làm ơn đi, phản ứng của chị đừng quá khoa trương như vậy có được không? Sẽ bị hai người kia phát hiện đó!”

Liên Kiều thật không dễ dàng gì mới điều chỉnh lại hơi thở, hô hấp dần dần thông thuận nhưng trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Trời ơi, thì ra là bức hoạ mà trước giờ chị vẫn luôn cho rằng đó là do trẻ con vẽ bậy bạ lại có giá trị như vậy? Mà lại còn treo trong phòng chị nữa chứ!”

Hoàng Phủ Ngưng không khỏi cảm thấy kì quái, cô chau mày, “Liên Kiều, chị không sao chứ? Chuyện này cũng bình thường thôi mà, đâu cần phải kinh hãi như thế?”

Liên Kiều nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, “Tiểu Ngưng, một bức tranh giá sáu mươi triệu không đủ để làm người ta kinh hãi sao?”

Hoàng Phủ Ngưng triệt để bị cô đánh bại rồi, không biết nói sao: “Làm ơn đi Liên Kiều…. chị dù sao cũng xuất thân từ hoàng tộc, những chuyện thế này bộ lạ lắm sao?”

Đây đúng là không phải là một chuyện lớn lao gì, anh hai cô như thế, người trong tứ đại tài phiệt cũng như thế, như Lăng Thiếu Đường chẳng hạn, yêu ngựa đến si mê, một con ngựa có dòng máu quý tộc chính thống cũng có giá trị mười triệu thậm chí còn hơn nữa, nếu cộng hết những trường ngựa lớn nhỏ mà Lăng Thiếu Đường sở hữu trên khắp thế giới, chi phí một năm cũng khiến người thường không thể tưởng tượng nổi.

Hai người còn lại thì không phải nói làm gì, sản nghiệp chính cảu Cung Quý Dương là quân hoả vũ khí, còn Lãnh Thiên Dục là người duy nhất trong tứ đại tài phiệt có hai thân phận, giá trị con người đương nhiên là không thể ước lượng, hai người đó đối với sở thích của mình đương nhiên là ra tay hết sức rộng rãi.

Những chuyện này Hoàng Phủ Ngưng sớm đã nhìn quen rồi.

Liên Kiều đương nhiên là không có hiểu biết nhiều như thế về tứ đại tài phiệt, nghe Hoàng Phủ Ngưng hỏi vậy liền nói: “Chẳng lẽ em quên sao, nhà chị thuộc giới chính trị, ông nội nói có rất nhiều chuyện đều phải tự kiềm chế!”

“Ồ, suýt nữa thì em quên, giới chính trị và giới kinh doanh tính chất vốn khác nhau!”

Hoàng Phủ Ngưng chợt hiểu ra: “Đúng là tất cả tình huống của vương thất đều nằm dưới sự quan sát của công chúng, làm sao có thể làm việc chẳng kiêng kị gì chứ!”

“Đúng vậy, cho nên chị cảm thấy mình cũng chỉ hơn người thường ở một cái thân phận mà thôi, những thứ khác không có gì khác biệt!” Liên Kiều thở dài một tiếng, nhún vai nói.

Hoàng Phủ Ngưng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Liên Kiều, chị đúng là sống trong phúc mà không biết phúc nha, chẳng lẽ chị không biết có bao nhiêu người muốn có thân phận như chị hay không? Thân phận hoàng thất vĩnh viễn là một biểu tượng cao quý, là biểu tượng chí cao, cho dù có tốn bao nhiều tiền cũng không mua nổi đâu!”

Liên Kiều suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt chợt ảm đạm: “Tiểu Ngưng, vậy em nói…. Ngạn Tước kết hôn với chị chẳng lẽ là vì thân phận của chị sao?”

“Haizzzzz, chị nghĩ nhiều quá rồi, người của tứ đại tài phiệt làm sao giống chứ, tứ đại tài phiệt cũng không phải là xí nghiệp kinh doanh bình thường mà bởi vì bối cảnh phức tạp mới khiến cho người của nhiều tầng lớp khác nhau muốn tiếp cận!”

Hoàng Phủ Ngưng ngừng lại một chút như chờ Liên Kiều tiêu hoá hết rồi mới nói tiếp, “Em thì nghĩ rất đơn giản, sở dĩ anh hai muốn kết hôn với chị hoàn toàn là vì…..”

Cô cố ý nói đến điểm then chốt thì ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.