Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 333: Chương 333: Làm loạn Lãnh uyển (5)




Dưới gốc cây tử vi, những đốm nắng chiếu xuyên qua kẽ lá lung linh rọi trên mái tóc dài như hải tảo của cô đang lõa xõa trên vai. Trong chiếc váy màu trắng, Hoàng Phủ Anh đứng dưới ánh mặt trời nhàn nhạt khiến người khác nhìn không rõ nét mặt cô lắm. Cô đứng lẳng lặng nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng gần mình, hai tay vô thức nắm chặt.

Lôi híp đôi mắt đen láy nhìn cô gái nhỏ nhắn chỉ đứng đến ngực mình, hắn thấy cô hơi chớp đôi mi như đôi cánh bướm sau đó mắt chợt mở to nhưng khi chạm đến ánh mắt hắn thì hàng mi lại khép lại lần nữa.

Ngọn gió chiều thổi qua tán lá, thổi tung mái tóc dài của cô bay tán loạn như muốn đùa giỡn với nó, thổi tung những cánh hoa tử vi màu tím nhạt khiến nó cũng bay loạn quanh người cô.

Giờ phút này trông cô đẹp đến không chân thật.

‘Anh Anh tiểu thư, cô nói cô cũng muốn học bắn súng?’ Lôi có chút hoảng hốt thu vội tầm mắt, lên tiếng hỏi.

‘Ừm!’

Giọng Hoàng Phủ Anh nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu nhưng lại đánh thẳng vào tim Lôi.

‘Sao tự dưng lại muốn học môn này?’ Lôi không nhịn được hỏi tiếp.

Mấy ngón tay thon thả của Hoàng Phủ Anh chợt nắm chặt lại, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, ‘Bởi vì … bởi vì em thích.’

Lôi nghe câu này của cô, đôi mày vì không hiểu mà chau chặt hơn, ‘Lãnh tiên sinh không có nhắc đến.’

‘Phải, là em đột nhiên muốn học thôi, em chưa nói với anh Lãnh !’ Tâm trạng Hoàng Phủ Anh có chút thấp thỏm trả lời hắn.

Thực ra cô hoàn toàn không muốn chọc tới người đàn ông này, nhìn hắn cực kỳ lạnh lùng, không khác anh Lãnh chút nào, chỉ cần đứng gần một chút, một cảm giác lạnh lẽo đã khiến người ta khó thở.

Người đàn ông như vậy cô ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi.

Nếu như không phải tại Liên Kiều …

Nếu như không phải tại Liên Kiều cứ ở trước mặt cô làm ra vẻ thảm thương, tội nghiệp.

Cô …

Còn lâu mới dám chủ động tiếp xúc với người đàn ông kia.

Tuy rằng …

Tối hôm qua hắn quả thực đã canh giữ trước cửa phòng cô suốt đêm.

‘Tôi biết rồi. Tôi sẽ nói lại với Lãnh tiên sinh! Anh Anh tiểu thư, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đưa cô về phòng.’

Trong giọng nói điềm đạm của Lôi không nghe ra có chút xao động nào, hệt như là đang bàn chuyện công vậy.

Hoàng Phủ Anh vừa nghe trong lòng đã lo lắng, trong cơn hoảng loạn cô vội nắm lấy cánh tay hắn …

‘Em … em không muốn anh Lãnh biết chuyện này. Anh đừng nói với anh ấy, được không?’

Trong ánh mắt long lanh của cô không giấu được một tia khẩn cầu khiến Lôi càng cảm thấy khó hiểu.

‘Tại sao chứ?’

‘Bởi vì … bởi vì …’

Hoàng Phủ Anh ấp a ấp úng, mắt cô đảo một vòng, ‘Anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu, em không giống với Liên Kiều. Anh ấy đồng ý dạy Liên Kiều là bởi vì anh ấy đã hứa với anh hai em.’

‘Vì thế … cô muốn tôi dạy cô?’

Lôi trầm giọng nói, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống cánh tay mình, nơi có một bàn tay nhỏ nhắn đang bấu vào, cảm giác mềm mại nơi đó khiến lòng hắn cũng mềm xuống.

‘Dạ dạ!’

Hoàng Phủ Anh gật mạnh mấy cái, trong mắt mang theo chờ mong cùng mừng rỡ, chân vì cao hứng mà bất giác tiến về phía trước mấy bước.

‘Nghe anh Lãnh nói anh bắn súng cũng rất giỏi. Anh dạy em được không? Chỉ một chút thôi.’

‘Tôi vốn không cho rằng con gái nên đụng đến những môn này, chẳng có gì hay ho cả.’

Lôi nhìn vẻ chờ mong trong mắt cô, giọng nói vốn lạnh nhạt thường ngày chợt trở nên mềm mỏng mà ngay chính hắn cũng không cảm nhận được.

‘Đương nhiên là có ích rồi, anh cũng biết em là người duy nhất trong nhà Hoàng Phủ không phải chịu huấn luyện, đi ra ngoài lúc nào cũng cần có người bảo vệ, không có ai bên cạnh, em chẳng khác nào phế nhân cả …’

‘Tôi có thể bảo vệ cô!’

Lôi chợt lên tiếng ngắt ngang lời cô, hắn cảm thấy rất không thoải mái khi nghe cô coi thường chính mình như vậy.

Hả???

Hoàng Phủ Anh sửng sốt nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo như nước chợt hiện ra một tia nghi hoặc.

‘Ừmm … ý tôi là … chỉ cần ngày nào cô còn ở Lãnh Uyển thì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô.’

Lôi lúc này mới phản ứng lại, hắn đường hoàng trả lời.

Vừa nãy mình là thế nào chứ? Lại còn nói ra những lời này.

Là bởi vì vẻ đáng thương của cô, là vì ánh mắt của cô hay là vì sự mềm mại nào đó đã đánh trúng lòng mình?

Hoàng Phủ Anh hơi mỉm cười, khi cô cười lên rất xinh đẹp nhưng trong lòng lại là một nỗi thất lạc không thể giải thích được.

‘Xin anh, giúp tôi được không? Chỉ cần dạy tôi một chút là được rồi.’

Lôi nhìn bàn tay trắng nõn đang bấu vào cánh tay mình, ánh mắt Lôi chợt xẹt qua một ý cười nhàn nhạt.

Hoàng Phủ Anh thấy hắn không nói gì, nhìn theo ánh mắt hắn mới phát hiện hắn đang nhìn cái gì cô vội vàng rụt tay lại còn ngượng ngùng vuốt phẳng tay áo nơi vừa bị cô bấu đến nhăn lại …

‘Xin lỗi anh, tôi … tôi không cố ý …’

‘Không sao đâu!’

Mất đi cảm giác mềm mại nơi cánh tay, Lôi cảm thấy có chút thất lạc, ‘Tôi có thể dạy cô nhưng chỉ có thể dùng súng của tôi, những vật dùng để tập bắn súng toàn bộ phải thu hồi.’

‘Tốt quá!’

Hoàng Phủ Anh nghe vậy trên mặt liền lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nụ cười như ánh mặt trời chiếu sáng lòng Lôi.

Dường như cũng bị lây sự vui vẻ của cô, tâm tình của Lôi cũng trở nên thả lỏng. Đôi môi khắc bạc khẽ câu lên một đường cong, hắn trầm giọng nói: ‘Nhưng mà … cô nhất định phải cẩn thận bởi vì trong súng của tôi là đạn thật.’

‘Tôi biết, chính bởi vì vậy … ô …’ Hoàng Phủ Anh hưng phấn đến nỗi suýt nữa đã làm lộ ra kế hoạch của Liên Kiều, khi ý thức được điều này, cô vội vàng đưa tay bụm miệng.

‘Sao vậy?’

Cũng may là Lôi không nghe rõ mấy chữ cuối mà cô nói, thấy cô đang nói chợt đưa tay bịt miệng, hắn nghi hoặc hỏi.

‘Không có gì, không có gì.’

Hoàng Phủ Anh thở phào một hơi, cũng may…

‘Đến đây, cầm lấy súng đi.’

Lôi rút cây súng hắn tùy thân đeo bên hông đặt vào bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Anh, vừa đặt lên hắn chợt bật cười.

Nụ cười của hắn lọt vào trong mắt Hoàng Phủ Anh khiến cô hơi sững sờ, thì ra người đàn ông này khi cười lên lại đẹp như vậy, nụ cười như gió xuân thổi qua khiến trong lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

‘Anh sao vậy?’ Cô dè dặt hỏi.

Nói thật lòng, hắn cười lên trông thật đẹp, đầy sức quyến rũ của một người đàn ông thành thục.

Nhìn thấy nụ cười của hắn, tim cô không hiểu sao lại đập loạn đến mức không thể khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.