Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 170: Chương 170: Muốn bắt nên giả vờ thả




Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy vẻ mặt u ám của hắn, ai ai cũng bị dọa nhảy dựng.

‘Chuyện này anh nhất định quản!’ Lời nói vừa dứt, bàn tay đã níu chặt cô, ‘Vẫn còn muốn theo cái tên ngốc kia đi du lịch sao? Kiếp sau cũng không được!’

Nói xong lại lôi cô trở lại phòng.

‘Này, anh làm gì vậy? Buông tôi ra!’ Liên Kiều hoảng sợ thốt.

‘Mơ đi, em ngoan ngoãn ở lại trong phòng cho tôi, có giỏi thì cứ bước ra khỏi phòng nửa bước xem!’ Nói xong ném cô vào phòng, sau đó “phằng” một tiếng sập cửa thật mạnh.

‘Thả tôi ra … thả tôi ra!’ Liên Kiều liều mạng đẩy cửa phòng.

‘Người đâu!’ Ngoài cửa Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng kêu một tiếng.

Chỉ sau vài giây, mấy vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm ngặt xuất hiện trước mặt hắn.

‘Trông chừng cô ấy thật kỹ, không cho cô ấy rời khỏi phòng nửa bước!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát nói.

‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh!’ Mấy người vệ sĩ đều bị vẻ mặt kỳ lạ của hắn dọa sợ, đồng loạt trả lời.

‘Ngạn Tước, con …’ Hoàng Phủ Ngự Phong đang mở miệng định nói nhưng thấy vẻ mặt của con trai, chỉ đành thở dài một tiếng.

Tuy nói Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ít khi phản bác lại ý kiến của hắn nhưng đứa con này luôn có sự kiên trì của chính mình, đối với sự kiên trì này, bất kỳ ai cũng không thể công kích được.

Đạo lý này ông hiểu, Triển Sơ Dung cũng hiểu, mà những em trai em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên cũng hiểu cho nên mọi người đều không nói tiếng nào, im lặng rời đi.

‘Sơ Dung à, vừa nãy em …’

‘Ngự Phong!’ Triển Sơ Dung nhẹ nhàng ngắt lời chồng, nhìn thấy vẻ mặt u ám của con

trai, vẻ mặt ngược lại rất thoải mái, “Thực ra thì em nghĩ thông suốt rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta cũng đừng quá can thiệp vào chuyện riêng của chúng nó thì tốt hơn!”

“Mẹ, ý mẹ là sao?” Ngạn Đình là thiếu kiên nhẫn nhất, nhịn không được liền hỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác cũng ngẩng lên nhìn mẹ mình.

Triển Sơ Dung cười cười, bình thản hớp một ngụm trà, “Ngạn Tước à…” Bà nhìn về phía con trai…

“Vừa nãy con cũng nghe rồi đó, Liên Kiều cũng đã có người mà nó thích, mẹ nghĩ nhà Hoàng Phủ chúng ta cũng đừng nên ép buộc hai đứa nữa!”

“Mẹ à, ý mẹ… là sao?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như vừa nghe được chuyện lạ thế giới, kinh ngạc hỏi cùng một câu mà Hoàng Phủ Ngạn Đình vừa hỏi, chỉ là không phát giác ra được trong giọng nói của mình có thêm chút mất mác…

Mà Hoàng Phủ Ngự Phong cũng không hiểu, ngạc nhiên nhìn vợ mình.

“Ý mẹ rất đơn giản mà!” Triển Sơ Dung càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình, thong thả đặt tách trà trên tay xuống, nói: “Ngạn Tước, thực ra mẹ và cha con đều hiểu tâm tư của con, con không muốn kết hôn, không muốn bị ràng buộc, từ lúc đầu đúng là mẹ có ý muốn ép buộc con, còn cho rằng nha đầu đó có cảm tình với con, nhưng hôm nay mẹ mới biết thì ra con bé đã có người mà nó thích, hai đứa con hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình, thử hỏi ba với mẹ làm sao mà miễn cưỡng các con được? Cho nên…”

Nói đến đây, bà cố ý ngừng lại một lúc, “... hôn ước giữa nhà Hoàng Phủ chúng ta và vương thất Malaysia chắc là thôi đi!”

“Thôi?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vụt đứng dậy, vẻ mặt như không thể tin được.

“Đúng đó, cha cũng tán thành quyết định của mẹ con, những chuyện thế này là không thể cưỡng cầu, cha thấy hay là thôi đi!” Hoàng Phủ Ngự Phong đã nghe ra ý tứ trong lời nói của vợ, lập tức phối hợp.

Hoàng Phủ Ngạn Đình khoát tay, “Haizzz, thế là không có kẹo mừng rồi...”

“Im miệng!” Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết trút giận vào đâu, liền hướng về Hoàng Phủ Ngạn Đình.

Hắn nhún nhún vai, “Sao người chịu mắng lúc nào cũng là em chứ? Thôi vậy, em đi trước đây!” Nói xong hắn đứng dậy, vỗ vai anh mình mấy cái nói nửa thật nửa đùa, “Anh hai, đây cũng là chuyện tốt mà, anh lại được tự do rồi!”

Nói xong cười cười bước đi.

“Ngạn Tước, vẻ mặt của con hình như có gì không đúng?” Triển Sơ Dung biết còn cố hỏi.

“Có gì không đúng chứ!” Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay vò vò đầu, lơ đãng đáp lời.

“Vậy tất cả cứ quyết định như thế đi. Ngạn Tước, con cứ nhốt Liên Kiều trong phòng thế là giam giữ người phi pháp đó, nếu lỡ vương thất Malaysia bên đó biết được thì thật chẳng ra làm sao cả. Con mau thả con bé ra đi!” Triển Sơ Dung xua xua tay, đứng dậy nói với chồng, “Ngự Phong, một lát có một buổi tiệc trà phải tham gia, anh đi với em nhé!”

“Được, đi thôi!” Hoàng Phủ Ngự Phong cực kỳ phối hợp, sánh vai cùng với vợ bước ra.

Hoàng Phủ Ngưng lúc này cũng vươn vai, “Haizzz, hết chuyện rồi, em ra ngoài đây!”

Phòng khách lớn trong chớp mắt chỉ còn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ Anh, cô đang định nói gì thì Hoàng Phủ Ngạn Tước đã đứng dậy, không nói tiếng nào bước về phía phòng sách.

“Phanh...” Một tiếng đóng cửa phòng rất lớn cho thấy sự không vui của hắn.

Qua một lúc lâu, cửa phòng sách chợt vang lên tiếng gõ nhè nhẹ...

“Vào!”

Hoàng Phủ Anh nhẹ bước vào phòng sách, nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang tựa người vào sofa liền bước đến, đặt một ly cà phê thơm lừng trước mặt hắn.

“Anh à, anh sao vậy?” Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, trong ánh mắt không giấu được sự si mê lẫn lo lắng.

Mùi cà phê thơm lừng đánh thức giác quan của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn khom người nhấc ly cà phê lên, uống một ngụm, môi khẽ câu lên, “Anh Anh, anh hai không có gì, cảm ơn ly cà phê của em!”

“Anh à, anh... sẽ kết hôn với Liên Kiều chứ?” Hoàng Phủ Anh cẩn trọng hỏi, hình như rất muốn biết lại rất sợ hãi nghe được câu trả lời.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ chau mày.

Hoàng Phủ Anh thấy vậy, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, đưa tay day day lên trán hắn, “Anh à, đừng nhíu mày nữa!”

Cô không dám hỏi lại. Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn không biết, mùi hương nam tính trên người hắn làm cô không nỡ rời xa.

“Anh Anh ngoan!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vỗ vai cô, giọng bề trên nói: “Anh muốn một mình yên tĩnh!”

Hoàng Phủ Anh cắn môi, trước giờ cô đều sẽ không phản bác bất cứ lời nào của hắn. Cô vừa đứng dậy đã thấy một người vệ sĩ xuất hiện ở cửa phòng sách...

“Hoàng Phủ tiên sinh, Liên Kiều tiểu thư cô ấy... cô ấy trốn rồi!”

“Cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước bật đứng lên.

“Chúng tôi không ngờ Liên Kiều tiểu thư cô ấy nhảy cửa sổ trốn mất!” Người vệ sĩ bị vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước dọa đến vã mồ hôi.

“Phanh!” Tách cà phê đã bị ném vào tường vỡ vụn, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hết sức u ám... Liên Kiều, em quả thật chán sống rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.