Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 177: Chương 177: Phi đao dọa người




Bỗng nhiên có một luồng khí lạnh từ đầu ngón chân xuyên thẳng lên đỉnh đầu, cô gần như có thể cảm thấy mỗi một tế bào trong người cũng đang run rẩy.

Cô sợ! Trước giờ chưa từng sợ đến thế.

Cảnh tượng đó cô nghĩ mình chỉ có thể thấy trong những bộ phim không ngờ hôm nay lại được trông thấy tận mắt.

Thời gian – trong khoảnh khắc như đứng lại.

‘Nha đầu, lên xe!’

Người đàn ông đối diện vẫn cười hết sức “hiền hòa”, trong đáy mắt cũng chỉ là nét ưu nhã, dịu dàng như chưa từng giận dữ qua, nhưng trong giọng nói thì không khó nhận ra sự uy nghiêm và đe dọa.

Hai chân Liên Kiều không ý thức run lên, cô miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, xoay ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kiều Trị đang đứng một bên, lại phát hiện hắn sớm đã ngơ ngác đứng đó, một nỗi tuyệt vọng hoàn toàn xâm chiếm lấy cô …

Dường như tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi?

Cô nắm chặt nắm tay, chết thì chết vậy!

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi không muốn về cùng anh!’ Cô ngẩng đầu, cường hãn nén lại nỗi sợ đang trào dâng trong lòng.

Mặt cô vừa bị hơi lạnh của phi đao lướt qua mà trở nên trắng bệch, nhưng đôi mắt màu tím vẫn không sờn, không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, trong lòng đã hạ quyết tâm đối kháng đến cùng.

Nực cười, cô ít nhiều gì cũng là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai, nếu như dễ dàng bị người ta hù dọa thậm chí là bị ép về há chẳng phải là bị người ta cười đến rớt răng sao?

Mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước ai nấy đều hớp một hơi khí lạnh, lúc Liên Kiều vừa nói dứt lời, bọn họ đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô, chỉ là … trong ánh mắt đó, sự

Mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước ai nấy đều hớp một hơi khí lạnh, lúc Liên Kiều vừa nói dứt lời, bọn họ đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô, chỉ là… trong ánh mắt đó, sự lo lắng chiếm nhiều hơn!

Không hổ là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai trời không sợ đất không sợ, từ trước đến nay nào có mấy người dám nói như vậy trước mặt Hoàng Phủ tiên sinh, cô quả thật là người đầu tiên.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại chẳng có chút tức giận nào, thậm chí cũng chẳng them bước đến gần Liên Kiều, nụ cười trên môi càng mê người, đầy sức quyến rũ.

“Chậc chậc, nha đầu, có lúc sự cố chấp của em thật làm người ta thương mến nhưng…”

Nói đến đây, nụ cười trở nên nhạt dần như hòn đá vừa chìm xuống mặt hồ, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, chầm chậm nhả ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”

Liên Kiều nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, lời của hắn như một mồi lửa đốt lên cơn giận trong cô, trong nhất thời tràn đầy tinh thần “nghé non không sợ hổ”: “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh dựa vào đâu mà nói những lời này với tôi chứ? anh mới là ngu xuẩn đó, ngu xuẩn cực kì!” Cô rống lên với hăn, dôi mắt màu tím vì giận dữ cũng trợn to.

Thu hết vẻ giận dữ của cô vào trong đáy mắt, sự không vui của hắn càng lúc càng rõ rệt…

“Tôi nói lần cuối, lên xe!” Hắn đưa tối hậu thư.

“Tôi không…”

“Chíu…” Lời còn chưa thốt ra đã nghe một cơn gió lạnh xẹt qua bên tai, cơn gió lạnh mang theo sức mạnh vô cùng lớn hất tung những sợi tóc trên vai cô.

Ánh sáng bạc xẹt qua, vài sợi tóc bị cắt đua nhay rụng xuống, mà sau lưng cô, ẩn ẩn hiện hiện lại là một cây phi đao.

Cả quá trình chỉ là trong chớp mắt, không có một dấu hiệu báo trước nào, cũng không có dấu hiệu kết thúc, đến quá đột ngột đi rất bất thình lình, gần như khiến cho Liên Kiều không phản ứng lại kịp.

“Aaaaaa….”

Qua một lúc lâu cô mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, đôi chân liền mềm nhũn, cả người vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

Thật quá đáng sợ đi, vừa nãy cây phi đao đó xẹt qua thật sát gương mặt cô, lỡ như… lỡ như nó lệch đi một chút… chỉ một chút xíu thôi thì có phải chăng cô đã bị hủy dung rồi sao?

Không còn dũng khí để đối chọi, chỉ có thể trừng đôi mắt kinh sợ nhìn về phía người đàn ông đối diện đang từng bước từng bước đi đến gần.

Ánh mặt trời trên đầu đột nhiên bị cái bóng cao lớn che mất, chỉ còn lại một áp lực vô danh cực lớn đang áp xuống từ đỉnh đầu.

“Bây giờ thì sao?Có lên xe hay không?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước khuỵu xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cằm cô lên, giọng nói vẫn ưu nhã như thế, thần thái vẫn dịu dàng như thế.

Giống như… đang dỗ một đứa trẻ không nghe lời vạy nhưng không hề chừa lại con đường sống nào.

“Lên…”

Liên Kiều lần này quả thật bị dọa sợ rồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô đã tận mắt chứng kiến hai lần phóng phi đao, nếu như lại thêm một lần nữa, khẳng định timcô không chịu nổi mà vỡ mất.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: “Vậy mới ngoan chứ!”

Ngón tay đang đặt ở cằm cô khẽ dời qua mái tóc mượt, sau đó cả bàn tay trượt lên, mang theo sự sủng ái và trìu mến vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó khẽ cúi người, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nhẹ đặt một nụ hôn lên chop mũi cô.

Nụ hôn – như chuồn chuồn lướt nước nhưng mang theomột thông điệp chiếm hữu hết sức rõ rệt.

Sau đó hắn đưa tay ra, kéo cả người cô vào lòng, ôm lên bước thẳng về phía chiếc xe.

Vệ sĩ đứng sau lưng lập tức chạy lên, cung kính giúp hắn mở cửa.

Kiều Trị đứng ở một bên sớm đã ngây ngốc lúc này mới phản ứng lại kịp, hắn vội vàng đuổi theo…

“Hoàng Phủ tiên sinh…”

Anh ta cứ thế mang Liên Kiều đi sao?Vậy còn chuyến du lịch của hắn và cô thì thế nào?

Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng bước, xoay người lịa không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quét trên mặt hắn, trên môi khẽ câu lên một nụ cười châm chọc.

Kiều Trị há hốc miệng, một lúc lâu mới phát ra tiếng nói, “Cái đó… chuyến du lịch của tôi và Liên Kiều…”

“Hủy đi!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát nói ra hai chữ, không phải là một câu nói thông thường mà là một mệnh lệnh.

Sau đó đẩy Liên Kiều vào trong xe trước rồi tự mình cũng ngồi vào.

Xe chạy như bay để lại một Kiều Trị ngơ ngác lên đường.

***

Trong xe Liên Kiều không ý thức cố gắng ngồi cách Hoàng Phủ Ngạn Tước thật xa, dường như là vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoàng lúc nãy, lại giống như đang cố ý trốn tránh hắn.

“Ngồi qua đây!”

Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn hết sức tao nhã, vừa nói vừa thưởng thức một hớp rượu, ngón taython dài chỉ chỉ phía bên cạnh mình.

Liên Kiều suy nghĩ một lúc, trong lòng muốn phản đối nhưng khi nhìn vào mắt hắn, đành tự khuyên mình từ bỏ ý định, chỉ có thể rất không tình nguyện ngồi dịch sang bên đó.

Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nhấc lên liền khiến Liên Kiều khẩn trương, cô không ý thức định tránh khỏi nhưng thấy hắn có vẻ không vui chỉ đành ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Hơi ấm quen thuộc từ trong lòng bàn tay truyền đến từng sợi tóc, khi nãy phi đao xẹt qua làm tóc cô bị cắt không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.