Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 297: Chương 297: Sự thật (2)




Qua một lúc lâu Liên Kiều mới có phản ứng lại, cô nghiền ngẫm lời của hắn một lúc nữa rồi mới dè dặt hỏi: ‘Vừa nãy anh nói … là Hoàng Phủ tài phiệt cưỡng bách thu mua công ty của cha mẹ Anh Anh?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu.

Nhận được lời xác định của hắn, tim Liên Kiều đập càng nhanh, cô níu chặt áo hắn, hỏi gấp: ‘Nói như vậy, người gián tiếp bức chết cha mẹ của Anh Anh thực ra chính là … nhà Hoàng Phủ sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, giọng nói càng thêm trầm trọng: ‘Có thể nói như vậy, chính bởi vì bị Hoàng Phủ tài phiệt bức ép cho nên công ty của cha mẹ Anh Anh mới phải đối mặt với nguy cơ phá sản. Nói một cách chính xác, Hoàng Phủ tài phiệt là nguyên nhân gián tiếp gây nên cái chết của hai người họ!’

Liên Kiều đứng bật dậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, gian nan cất lời: ‘Như vậy … như vậy làm sao có thể?’

‘Nha đầu, em nghe anh nói …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cánh tay cô, đặt cô ngồi lại trên chân mình, ‘Em cũng biết mà, trên thương trường cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tép riu là chuyện rất bình thường, đối diện với những quyết định mang tính thương nghiệp như vậy, đương nhiên là phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu rồi, ai cũng vậy thôi!’

‘Không đâu, Ngạn Tước …’

Liên Kiều không tán đồng với cách nói của hắn, cực lực lắc đầu: ‘Mọi người bức hại cha mẹ của Anh Anh chẳng lẽ không nghĩ đến cảm thụ của em ấy sao?’

Nói đến đây như chợt bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước …

‘Ngạn Tước, chẳng lẽ … Anh Anh vốn là không biết chuyện này sao?’

‘Đúng vậy, em ấy chỉ biết cha mẹ mình lâm bệnh qua đời thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nói.

‘Sao lại có thể thế được?’ Lần này Liên Kiều hoàn toàn bị chấn động rồi, ‘Em ấy có quyền được biết những chuyện có liên quan đến cha mẹ mình chứ, cũng có quyền được biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ!’

‘Để Anh Anh biết thì thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vịn chặt vai cô, thở dài một tiếng, ‘Để em ấy có thể thay cha mẹ mình trả thù hay để em ấy ghét hận chúng ta? Hay là để em ấy càng thêm không vui?’

‘Em không đồng ý cách nói của anh, như vậy là quá ích kỷ!’ Liên Kiều có chút kích động nói thêm: ‘Ngay cả cha cũng vậy, đây vốn là hậu quả của những quyết định thương nghiệp của cha mà!’

‘Nha đầu ngốc, nếu như cha thậ sự ích kỷ thì sẽ không đem Anh Anh về nuôi dưỡng và thương yêu như con ruột đến bây giờ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, giải thích.

‘Nhưng Anh Anh sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này, đến lúc đó chẳng phải em ấy sẽ càng đau lòng hơn sao?’ Liên Kiều vẫn cứ luôn có cảm giác giấy không thể gói được lửa.

Nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy chỉ cười, ‘Em ấy sẽ không có cơ hội biết được đâu!’

‘Tại sao chứ?’ Liên Kiều kinh ngạc thốt.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô: ‘Em đừng coi thường năng lực của Hoàng Phủ tài phiệt vậy chứ, những chuyện như thế này đương nhiên là có khả năng làm cho chuyện xưa tan thành mây khó, một chút manh mối cũng không tìm được.’

Hắn nói có vẻ hời hợt nhưng không dấu được một sức mạnh khiến người ta khiếp sợ trong đó.

Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Cô biết điều hắn nói là sự thật.

‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sợ cô vợ nhỏ của mình sợ hãi liền kéo cô vào lọng, nhỏ giọng nói: ‘Bất cứ công ty xí nghiệp nào muốn có vị trí trên thương trường đều phải trải qua rất nhiều phong ba bão táp mới có thể thành công, nếu không làm được điều đó, bị đào thải cũng là chuyện đương nhiên thôi. Đây là quy luật sinh tồn ngàn đời cũng không thay đổi. Công ty của cha mẹ Anh Anh nắm giữ một kỹ thuật sản xuất rất quan trọng đối với Hoàng Phủ tài phiệt, vốn công ty của họ chỉ là một công ty nhỏ, cho dù nắm được kỹ thuật sản xuất đó cũng không có năng lực phát huy trong khi đó Hoàng Phủ tài phiệt nguồn vốn hùng hâu, hoàn toàn có thể đem kỹ thuật đó ứng dụng một cách triệt để. Ví dụ như một con cá lớn, nếu chỉ nuôi nó trong một cái hồ nhỏ thì làm sao nó có thể sống sót được, em nghĩ xem có đúng không?’

Liên Kiều cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu mới ném lại một câu: ‘Toàn là giảo biện thôi, đây chỉ là cái cớ!’

‘Là cái cớ cũng được, là kết quả tất yếu cũng được, tóm lại, chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, chúng ta cũng đừng nên nhắc lại chuyện này nữa, càng không nên nhắc trước mặt Anh Anh, anh hy vọng em ấy sẽ không biết sự thật này!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.

‘Mọi người cho rằng tất cả sẽ qua như vậy sao? Em không tin mọi người co thể dấu diếm cả đời.’ Liên Kiều cứ luôn có cảm giác bất an.

Hoàng Phủ Ngạn Tước điều chỉnh tư thế ngồi một chút cho cô ngồi được thoải mái, đôi tay vẫn như cũ vòng qua người cô: ‘Thực ra nhà chúng ta cũng đã từng suy nghĩ qua có nên đem chuyện này nói cho Anh Anh biết hay không, nếu như một khi em ấy biết được sự thật thì với tính cách của mình, nhiều khả năng em ấy sẽ càng trở nên trầm mặc và khổ sở hơn. Mọi người không muốn nhìn thấy Anh Anh thật vất vả mới thoát ra khỏi chứng trầm cảm giờ lại có khả năng bị trở lại!’

Liên Kiều trầm ngâm một lúc mới nói: ‘Cũng đúng, nhà Hoàng Phủ trước giờ đối xử với Anh Anh rất tốt, nếu như em ấy biết được sự thật nhất định sẽ rất mâu thuẫn, rất hoảng loạn.’

Cô cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: ‘Vậy Anh Anh phải làm sao?’

‘Cái gì phải làm sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe không hiểu câu nói của cô.

Liên Kiều thở dài một tiếng, trên gương mặt nhỏ nhắn xẹt qua một tia không rõ là chua chát hay ghen tuông: ‘Em ấy yêu anh mà!’

‘Nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giờ mới hiểu cô vợ nhỏ của mình đang nghĩ gì, hắn âu yếm vò nhẹ mái tóc cô, ‘Tình yêu cần phải có hai bên tình nguyện, chuyện này làm sao miễn cưỡng được!’

‘Nhưng mà … nhưng mà trải qua chuyện tối nay, về sau hai người gặp nhau sẽ thế nào?’

Trong đầu Liên Kiều lại thấp thoáng hình ảnh Hoàng Phủ Anh người không mảnh vải ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Nhìn thấy mình lúc đó chắc em ấy cảm thấy rất khó xử rất ngượng ngùng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm ngâm một lúc mới nói: ‘Anh là anh trai của Anh Anh, Anh Anh là em gái của anh, mối quan hệ này mãi mãi sẽ không thay đổi. Riêng về phía Anh Anh, anh nghĩ qua một thời gian đợi em ấy bình tĩnh trở lại anh sẽ nói rõ ràng cho em ấy hiểu còn hiện giờ chắc chưa được, sợ rằng em ấy còn rất ngượng ngùng khi nhìn thấy anh.’

Liên Kiều thở dài một tiếng, ngả đầu thoải mái dựa vào lồng ngực tinh tráng của hắn, thì thầm: ‘Thực ra Anh Anh cũng thật tội nghiệp, vừa sinh ra đời đã không có được tình thương của cha mẹ. Ít ra em còn hạnh phúc hơn em ấy nhiều!’

Lời của cô tuy chỉ nói một nửa nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu rất rõ ý tứ ẩn trong đó, hắn biết người có thể thực sự hiểu được Anh Anh không chừng chỉ có mỗi Liên Kiều.

‘Yên tâm đi, Anh Anh và em đều tìm thấy được người thực sự quan tâm mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô càng chặt hơn, âu yếm nói.

Liên Kiều từ trong lòng hắn ngước đầu lên chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt pha chút bối rối.

‘Nha đầu ngốc, lại chuyện gì nữa?’

Nhìn sâu vào đôi mắt màu tím đang long lanh nhìn mình, hắn kìm lòng không được cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, thỏa mãn hít hà mùi hương thơm mát của đôi cánh môi mềm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.