Khi hai người sắp bước vào thang máy thì đã nghe sau lưng tiếng bước
chân gấp gáp. Niếp Ngân xoay người lại đã thấy gương mặt xanh như tàu lá của Mặc Di Nhiễm Dung.
Lãnh Tang Thanh cũng nhìn thấy, cô chấn động nói không nền lời.
‘Niếp tiên sinh, ngài cẩn thận …’
Giọng Mặc Di Nhiễm Dung cực kỳ cấp bách, lúc chỉ còn cách hắn một quãng
ngắn, chỉ thấy cô rầu rĩ kêu lên một tiếng, tiếp theo đó cả thân người
từ từ khuỵu xuống …
Niếp Ngân thấy tình hình như vậy hoảng hốt bước vội đến ôm lấy thân hình đang từ từ trượt xuống của Mặc Di Nhiễm Dung, dìu cô đứng lên …
‘Mặc Di tiểu thư …’
‘Trời ơi, Niếp Ngân, anh mau nhìn này!’
Lãnh Tang Thanh chỉ tay vào vai Mặc Di Nhiễm Dung, trên đó sớm đã nhuộm đầy máu tươi.
‘Sao lại như thế?’
Niếp Ngân nhìn quanh một vòng như muốn quan sát kẻ nào đã ngầm ra tay,
nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang vội vàng chạy vào đại
sảnh của khách sạn.
‘Nhiễm Dung …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy tình hình như vậy, sắc mặt vừa sợ vừa gấp,
khi hắn nhìn thấy cô bị thương liền không nói gì thêm, ôm cô vào lòng …
‘Niếp Ngân, anh làm gì Nhiễm Dung rồi?’
Niếp Ngân cũng rơi vào một tầng mây mù, ‘Tôi nào có làm gì đâu!’
‘Không có làm gì? Đáng chết thật, vậy sao Nhiễm Dung lại trở thành thế
này?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương rống lên một câu, ngay lập tức dẫn đến sự
chú ý của rất nhiều người trong đại sảnh.
‘Hoàng Phủ tiên sinh … không liên quan gì đến Niếp tiên sinh, khụ khu …’ Mặc Di Nhiễm Dung hô hấp đứt quãng, máu tươi trên vai đã thấm ra ngoài
lớp vải áo.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không quan tâm được nhiều, hắn nhấc cô lên,
thân thiết nói: ‘Nhiễm Dung, đừng nói nhiều, anh lập tức đưa em đi bệnh
viện!’
‘Không…’ Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt lên tiếng ngăn cản: ‘Vết thương của tôi là do Giáng Đầu mà có, bác sĩ không trị được đâu!’
‘Cái gì? Vậy phải làm sao thì mới được?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương kinh sợ hỏi.
‘Hoàng Phủ tiên sinh….. phiền anh mang tôi đến một nơi yên tĩnh, tôi…. Có thể tự mình chữa cho mình…’
Giọng Mặc Di Nhiễm Dung càng lúc càng yếu ớt, đôi môi anh đào vốn hồng nhuận giờ cũng trở nên trắng bệch.
‘Được…. anh lập tức…’
‘Đến phòng tôi đi!’ Niếp Ngân ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói với Mặc Di Nhiễm Dung.
Tuy hắn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cô gái này đích thực
là vì mình mà bị thương, chỉ là… cô ấy hoàn toàn không phải cứu hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cười lạnh: ‘Niếp tiên sinh, không cần đâu!’
‘Sự cố chấp của anh chỉ khiến cho thời gian trị liệu của cô ấy bị trì hoãn mà thôi!’ Niếp Ngân điền đạm nói.
Lãnh Tang Thanh vội vàng tiến lên ‘Anh Ngạn Thương, Niếp Ngân nói cũng
đúng, bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều, cứu người quan trọng hơn,
hơn nữa… hai người đàn ông các anh cứ ương ngạnh đứng ở đây, một lúc nữa nhất định sẽ thu hút không ít nhà báo đến đấy!’
Nói rồi cô không chờ Hoàng Phủ Ngạn Thương trả lời, trực tiếp ấn nút thang máy.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không muốn tranh chấp với Niếp Ngân cho nên đành ôm Mặc Di Nhiễm Dung bước vào thang máy.
Trong gian phòng tổng thống xa hoa, có thể nhìn ra là khách sạn cố ý sắp xếp theo những thói quen của Niếp Ngân, toàn bộ đồ dùng đều là màu tối, mang theo một nét lạnh lùng mà uy nghiêm như chính con người hắn.
‘Niếp Ngân, bây giờ anh có thể nói rồi chứ, Nhiễm Dung rốt cuộc là bị thế nào?’
Đợi Măc Di Nhiễm Dung đi vào trong phòng ngủ đóng cửa lại tự mình trị
liệu vết thương, ba người còn lại lưu lại trong phòng khách, Hoàng Phủ
Ngạn Thương dang gấp gáp đi tới đi lui trong phòng, ánh mắt không ngừng
xoáy vào Niếp Ngân.
‘Tôi thật là không có gì để nói!’ Niếp Ngân mang một vẻ lười nhác không muốn nói chuyện.
‘Anh….’ Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương càng trở nên lạnh lùng.
‘Anh Ngạn Thương… thật sự không có liên quan gì đến Niếp Ngân!’
Lãnh Tang Thanh cũng chứng kiến từ đầu tới cuối, trên mặt cô cũng đầy nét hoài nghi, cô lên tiếng thay cho Niếp Ngân
Hoàng Phủ Ngạn Thương xua tay ngắt lời Lãnh Tang Thanh: ‘Thanh Nhi, em
bây giờ là nói giúp hắn sao? Người muốn lấy mạng hắn ở đâu cũng có, nếu
như không phải là do hắn, Nhiễm Dung làm sao mà bị thương được chứ?’
Nói đến đây, lửa giận càng bốc lên, hắn bước đến níu lấy cổ áo Niếp Ngân….
‘Anh Ngạn Thương, anh đừng quá kích động…’
‘Tôi cảnh cáo anh, Niếp Ngân…’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không thèm để ý gì
đến lời Lãnh Tang Thanh, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người Niếp Ngân,
‘…nếu như Nhiễm Dung gặp phải chuyện gì nguy hiểm, tôi nhất định không
tha cho anh đâu!.
Niếp Ngân chẳng có chút biểu tình gì, trong ánh mắt vẫn một vẻ bình đạm
nhìn hắn: ‘Mặc Di tiểu thư là vì tôi mà bị thương, anh yên tâm, cho dù
anh không truy cứu tôi nhất định truy cứu đến cùng rốt cuộc là ai làm!’
‘Hai người…’ Lãnh Tang Thanh rống lên một tiếng. Như ý cô, tiếng rống
làm cho cả hai người đàn ông cùng quay lại nhìn, ‘Hai người nghe tôi nói có được không?’
Cô thấy mục đích đã đạt được, dịu giọng lại: ‘Thực ra tất cả câu chuyện em chứng kiến từ đầu tới cuối!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy lập tức hỏi: ‘Rốt cuộc là ai làm? Thân thủ của ai mà giỏi như vậy?’
Lãnh Tang Thanh sắc mặc ngưng trọng, ‘Anh làm sao biết thân thủ của người đó giỏi chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa định lên tiếng, Niếp Ngân đã đứng dạy chầm
chậm lên tiếng: ‘Rất dễ, người đó có thể không một tiếng động ngay trước mặt anh làm cho Mặc Di tiểu thư bị thương, tin chắc rằng nhất định là
thân thủ giỏi vô cùng, chỉ là… điều làm anh nghĩ mãi không hiểu là vết
thương trên vai Mặc Di tiểu thư rất kỳ lạ, không giống vết thương do
súng, vết thương do đao càng không có khả năng!’
‘Đúng vậy, nếu muốn ra tay ở cự ly xa thì chỉ có súng hoặc phi đao,
nhưng nhìn vết thươn trên vai cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy vết đạn
hoặc bất cứ ám khí nào! Nhiễm Dung vừa nãy có nói mình bị thương là do
Giáng Đầu, điều này càng làm tôi nghĩ mãi không ra!’ Hoàng Phủ Ngạn
Thiên lại đồng tình với Niếp Ngân về điểm này.
Vào lúc này đây hai người đàn ông ngược lại có cùng suy nghĩ.
‘Là vết thương do kiếm! Mặc Di tiểu thư nhất định là bị kiếm làm cho bị thương!’
Lãnh Tang Thanh trợn mắt, cô nhớ lại một màn vừa rồi trong lòng vẫn còn
kinh hãi, trên vầng trán trơn bóng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
‘Cái gì? Vết thương do kiếm?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Niếp Ngân không hẹn mà cùng lên tiếng, lời vừa thốt ra ai nấy đều nhìn nhau.