Thấy mẹ nói một câu Hoàng Phủ Ngưng liền im lặng, cô kêu đau đớn một tiếng, sau đó ngồi lại một bên trừng mắt nhìn Liên Kiều.
Mà Hoàng Phủ Anh thì cắn môi, không để ý gì mà nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều, không nói gì.
"Ai, em tuyệt đối đồng ý ý kiến của ba mẹ!" Lão Tam Hoàng Phủ Ngạn Đình cười quái dị, hai tay còn khoa trương mà giơ lên giống như lá phiếu đầu tiên, sau ánh mắt nhìn phía Liên Kiều nói: "Chị dâu tương lai của em, chị xác thực là nên sửa miệng đi!"
Lão tam Hoàng Phủ Ngạn Đình so với lão nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự nhỏ hơn rất nhiều, cho nên tính cách cũng cực kỳ sáng sủa.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày lại, ngay sau đó một ánh mắt nghiêm khắc bắn về phía lão tam, Hoàng Phủ Ngạn Đình sợ tới mức le lưỡi, ngừng tiếng nói.
Liên Kiều thấy tình huống như vậy, cố ý gằn giọng, sau đó nhìn bốn phía, nhìn Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong cười nhẹ nhàng:
"Thật ra —— con cũng rất muốn sửa miệng, chính là —— chính là ——" nói tới đây, cô cố ý dừng lại, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đang chưa nụ cười lập tức tràn đầy ủy khuất ——
"Chính là hình như Ngạn Tước mất hứng, con không muốn làm anh ấy mất hứng đâu..."
Một câu, vui buồn lẫn lộn, âm thanh dịu dàng going y hệt một cô dâu nhỏ, có “Mỹ đức” lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó .
"Khụ —— khụ khụ —— "
Liên Kiều vừa dứt lời hạ, ngụm rượu nho vừa uống xuống khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước phát sắc, ho khan một trận, kig thật ý nghĩa trên từ nghiêm khắc cho thấy, anh là bị Liên Kiều cho một kích.
Nha đầu này vậy mà —— vậy mà không sợ chết còn nói như vậy?
Ngạn Tước? Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh như vậy!
"Ai nha, Ngạn Tước, con thế nào hả? Trời ạ, có phải sặc rồi hay không?"
Liên Kiều đột nhiên hét lên một tiếng, làm bộ như cực kỳ đau lòng, giơ bàn tay nhỏ bé lên vuốt vuốt sau lưng anh, nhân cơ hội dùng sức trả thù .
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng giơ tay lên nắm lấy bàn tay cô, không cho cô tiếp tục đánh nữa, nếu không chuyện anh chết trong tay cô là chuyện không ngờ.
Nha đầu này chỗ nào quan tâm anh?
Nhưng mà một màn trước mắt những người khác hoàn toàn biến dạng, hành động của hai người cho thấy đó là hành động liếc mắt đưa tình.
"Ha hả, ta là thấy dù thế nào hai đứa cũng rất xứng đôi!" Triển Sơ Dung cười toe toét.
Mà Hoàng Phủ Ngự Phong cũng liên tiếp gật đầu: "Liên Kiều a, có thời gian chúng ta muốn gặp ông nội con một chút!"
Ách?
Liên Kiều ngớ ra, gặp ông nội? Làm cái gì?
Nhìn vẻ mặt mê mang của cô, Triển Sơ Dung muốn giải thích cho cô, lúc này giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước cất lên ngắt lời: "Nha đầu, ăn nhanh lên, em không phải vẫn luôn ngạc nhiên đối với “Hoàng Phủ” sao? Ăn xong em có thể đi dạo xung quanh!"
Liên Kiều nghiêng đầu, cắn cắn môi anh đào, "Vậy anh cùng đi với em, nếu không em nhất định sẽ lạc đường!" (Đoạn này anh em~ vì trước mặt ba mẹ Hoàng Phủ ah~)
Những lời này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, Hoàng Phủ lớn tới mức thái quá, thứ hai, cô xác định là đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước đã nảy sinh một loại tình cảm, trong lòng cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như một chỗ dựa vững chắc nhất, có thể mang tới cho cô một cảm giác cực kì an tâm.
Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhanh chóng thoát ra khỏi không khí không thoải mái trên bàn cơm, không nghĩ ngợi nhiều mà trả lời: "Được, được, anh đi cùng em!"
Không biết, trong giọng nói ứng phó của anh có một tia sủng nịnh.
Liên Kiều hoan hô một tiếng, tâm tình vô cùng tốt mà ăn cơm.
Triển Sơ Dung thấy một màn như vậy, trong lòng càng nở hoa, bà cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Liên Kiều, con lần đầu tiên tới Hoàng phủ nên đi dạo thật tốt, nhân hôm nay Ngạn Tước về sớm, có nó đi cùng con ah, chúng ta đều yên tâm, này đứa nhỏ ăn cái này—— "
Nói xong, bà liền đưa canh huyết yến tới trước mặt Liên Kiều.
Liên Kiều là điển hình thấy mỹ thực liền nở hoa, cô không nói tiếng nào, trực tiếp đưa một muỗng vào miệng ——
"Nha đầu, em không thể ăn cái này ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng quát, nhưng mà lại trừng mắt nhìn Liên Kiều uống nước canh huyết yến.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng hành vi tức giận đó của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều đột nhiên trở nên tái nhợt, ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng bưng lấy miệng nôn khan.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói hai lời, vội vàng kéo cô ra sau đó đưa vào toilet.
Trong phòng rửa tay, Liên Kiều nôn ra toàn bộ bữa tối.
Một lúc lâu sau, cô rốt cuộc ngừng nôn, nhận lấy nước súc miệng từ tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, khuôn mặt nhỏ nhắn mới dần dần khôi phục chút sắc mặt.
"Em cái nha đầu này sao lại không chú ý như vậy? Chẳng lẽ không biết bản thân ăn huyết yến sẽ nôn mửa sao? Ngay cả nhìn cũng không liền ăn hết?" Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị cô làm cho tức chết, cầm lấy một cái khăn mặt sạch sẽ một bên quát cô một bên lau mặt cho cô.
Liên Kiều bị anh quát như vậy, tinh thần vô cùng ủy khuất: "Người ta, người ta không biết cái kia là huyết yến, hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy, tôi đây nhìn không được ăn một miếng... tôi đã khó chịu như vậy, anh còn, còn mắng tôi..."
Vừa khó chịu hơn nữa lại vô cùng ủy khuất âm thanh của cô có chút nghẹn ngào, cô chun cái mũi lại, làm bộ dạng sắp khóc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không đành lòng mắng cô nữa, anh nắm lấy bả vai của cô, giọng nói mang theo một chút dịu dàng mà anh cũng không nhận ra nói: "Được, không có việc gì, lần sau lúc ăn cái gì nhất định phải chú ý, có nghe hay không?"
"Ưhm..." Liên Kiều gục đầu trong ngực anh mếu máo gật đầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thả lỏng một hơi, anh ở HongKong lúc cùng cô ăn cơm mới biết cô có tật xấu này, huyết yến là thực phẩm cao cấp quý hiếm, đối với người khác thì cực kì bổ dưỡng, nhưng nha đầu Liên Kiều này cũng không ăn nổi một chút, chỉ cần ăn một chút sẽ nôn mửa không ngừng, một lần kia quả thực dọa anh đến hỏng, cũng bởi vậy mới nhớ được lâu.
Chính là anh không nghĩ tới, anh nhớ rất kĩ điểm ấy, nha đầu vô tâm vô phế này lại không nhớ gì.