Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 129: Chương 129: Yêu tinh giá lâm: tại công ty quấy rối (5)




"Liên Kiều!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo hai tay của cô xuống, giọng điệu trầm thấp vang lên: "Em là một nha đầu quá mức đơn thuần, cho nên không thể bởi vì một chốc tùy hứng mà đem hạnh phúc cả đời mình hủy hoại, tôi biết em tới Hoàng Phủ gia chỉ vì tò mò ham chơi mà thôi, nhưng mà nếu em vẫn còn nghịch ngợm như vậy, hành vi của em sẽ khiến người già hiểu lầm, đến lúc đó cho dù em không muốn gả cũng phải gả, biết không?"

Hắn cố ý đe dọa cô, tuy vậy trong lòng hắn cũng không có cảm giác dễ chịu, ngay lúc đó hắn hận chính mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

"Chính là... Chính là giống như bác trai bác gái hiểu lầm, phải làm thế nào ah? Tôi không biết phả giải thích như thế nào!" Liên Kiều cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên khó xử vẻ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước theo bản năng giơ tay lên, tách nhẹ làn môi đang bị hàm răng của cô tra tấn kia ra, nhẹ giọng nói: "Chính bởi vì như vậy, chúng ta mới cần gặp họ để giải thích rõ rang chứ sao? Nếu không em thực sự sẽ bị gả vào Hoàng Phủ Gia!"

"Không muốn không muốn ——" Liên Kiều liên tục mà xua tay: "Nghe nói sau khi kết hôn một chút tự do đều không có, tôi không muốn không muốn!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước suy sụp càng ghê gớm hơn, hắn thậm chí có xúc động muốn lập tức phủ định câu nói của chính mình.

Nhưng mà ngay từ đâu hắn cũng không có dự đính muốn kết hôn, nhất là —— nhất là hôn nhân thương – chính (thương mại – chính trị)!

"Đúng vậy, nha đầu, em ham chơi như vậy, nếu kết hôn thì liền thảm rồi, một chút tự do đều không có, hơn nữa cả đời cũng chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, không thể bước ra ngoài nửa bước!" Hắn cố ý nói phóng đại đến mức khủng bố.

"A?"

Liên Kiều không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi tới mức tái nhợt, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng bắt lấy tay hắn, sợ muốn khóc: "Vậy làm sao bây giờ đây? Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu bác trai bác gái đi gặp ông nội tôi, không phải sẽ xong đời sao?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi thấy vậy, càng không đành lòng, hắn thở dài, khẽ xoa đỉnh đầu của cô: "Được rồi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, nhưng mà đến lúc đó em cũng phải phối hợp với tôi, không cần gây thêm phiền phức, biết không?"

Nếu không phải nha đầu này trước mặt ba mẹ hắn nói những lời ái muội khác thường, bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng như thế, khoa trương hơn là bọn họ lại cho rằng Liên Kiều mang thai đứa con của hắn? Đây là như thế nào?

"Ừ!" Liên Kiều cũng không dám tranh luận, cô ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt tái nhợt cũng có chút sắc màu..

Nhìn bộ dáng khẩn cấp này của cô, tim Hoàng Phủ Ngạn Tước không tự chủ mà bỗng hỗn loạn , ánh mắt ngưng lại nhìn cô cũng nhiều lên một phần tâm tư ——

"Nha đầu, em có nam sinh để yêu sao?" Chẳng biết tại sao, nhưng khi hắn hỏi câu này có chút gian nan.

Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày không nói gì, cô trầm mặc khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút khẩn trương.

Rất lâu sau ——

"Có a!" hai chữ bật thốt ra, tâm tình cũng rất hưng phấn.

"Thực sự?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cao giọng nói, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn kia của cô, trong lòng càng không thoải mái, "Nam sinh kia là ai?"

Thậm chí có một loại giống như ăn phải dấm chua ngàn năm!

Liên Kiều nghe thấy hắn hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên mỉm cười, cô cúi người tiến sát bên cạnh tai hắn nói, thần bí hạ giọng: "Tôi cho anh biết, ngàn vạn lần không thể nói cho người khác được!"

"Nói đi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận ra lệnh.

Liên Kiều cười rực rỡ, cô nhỏ giọng nói: "Thực ra tôi rất thích học trưởng ở trường đó, anh ấy không chỉ có bề ngoài đẹp trai, mà ngay cả chơi bóng rổ cũng rất tuyệt, anh ấy cũng là đội trưởng của đội bóng rổ ở trường!"

Giọng nói của cô mang theo kiêu ngạo tự hào hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, giống như đang nói đến một thứ trân bảo cực kì huyền diệu.

"Mao đầu tiểu tử ấy có cái gì đáng để thích?" Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ngày càng trở nên khó coi, trong lòng giống như ngũ vị đảo lộn, không thể nói được đến tột cùng là vị gì, tóm lại, hắn rất không thích nghe đến chuyện đó.

Nào biết Liên Kiều nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng kháng nghị, "Ai nói anh ấy là mao đầu tiểu tử? Chẳng lẽ lớn lên giống anh như vậy mới không gọi là mao đầu tiểu tử?"

Một tia không vui hiện ngay giữa trán hắn——

"Trong mắt em thì tôi trông rất già sao?"

Hắn chỉ lớn hơn cô có tám tuổi thôi, theo như lời cô nói cứ như thể hắn đã là lão già tám mươi tuổi không bằng? (Min : cái này được !)

Liên Kiều cẩn thận nhìn hắn, kỳ thật cô chỉ đang tức giận mới nói như vậy thôi, dáng dấp của hắn trông rất anh tuấn, khuôn mặt giống như tượng điêu khắc này chắc chắn sẽ khiến rất nhiều nữ sinh nghiêng ngả đi, nhất là những cử chỉ tao nhã kia, đây chính là khí chất quý tộc cao quý bẩm sinh, người khác không thể bắt chước nổi.

Nhưng mà hắn cũng không nên không có lễ phép mà trách mắng học trưởng của cô như vậy!

"Trong mắt tôi anh rất giống một lão già, ngay cả cách nói chuyện cũng cực kì giống!" Liên Kiều giận dỗi nói.

"Em lặp lại một lần nữa!" Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kì tức giận, thế nhưng cô lại ghét bỏ hắn già?

"Hừ!" Liên Kiều đem khuôn mặt nhỏ nhắn xoay sang một bên, nhưng ngay sau đó bị bàn tay to của hắn xoay ngược trở lại ——

"Em thích hắn ta tới mức độ nào ? Nói!" Giọng nói của hắn rất không kiên nhẫn cường ngạnh, cùng khí chất tao nhã thường ngày của hắn cách nhau một trời một vực.

Liên Kiều cảm thấy một cỗ nguy hiểm đang rình rập, nhưng vẫn làm ra một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt nhìn về phía hắn: "Anh ấy rất ưu tú, so với anh thì tôi thích anh ấy hơn!"

Nói xong, cô tức giận đứng dậy, làm bộ dáng như phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

"Đi đâu?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng đứng lên, bàn tay to lập tức xách cô trở lại.

Liên Kiều cảm thấy tất cả hành động của cô bị hắn nắm trong tay, giơ bàn tay đang nắm chặt lên đánh hắn: "Anh buông ra, tôi không nói cho anh, anh thật đáng ghét, tôi muốn đi ra ngoài!"

"Ngoan ngoãn ở trong này cho tôi, chỗ nào cũng không được đi!" Một đám lửa giận khiến hai mắt hắn đen sì, ngay cả âm thanh cũng cao lên, tràn đầy ý tứ cảnh cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.