Phong đứng lặng thinh, không biết nên trả lời như thế nào khi nhìn vào đôi mắt ngập nước của Linh, ngay giây phút này đây anh đang mơ hồ giữa hiện tại và quá khứ, Linh thấy Phong không trả lời, nắm lay đôi tay anh để thêm chút hy vọng:
- Phong, anh nói em nghe...anh yêu cô ấy sao?Anh không nhớ một chút gì về em sao?Phong à, vì Hàn Lâm và Hàn Kiệt nên chúng ta mới lưu lạc đến ngôi làng này...ở nhà còn ba mẹ, bạn bè cùng người em gái anh yêu thương nhất đang chờ anh về đó Phong...anh đừng quên em mà!
Cô thống thiết nói, giọng đầy đau đớn, Phong lại hất đôi tay đang nắm lấy tay mình của Linh ra khi thấy Lương Ngọc chạy lại ôm eo mình:
- Phong, sao cô ta vẫn chưa về?Em mệt quá!
Phong quay lại xoa nhẹ đầu Lương Ngọc ý nói cô hãy vào nghỉ ngơi trước đi, khuôn mặt xinh đẹp của Linh cắt không còn giọt máu, cô thua rồi sao?Trong tình yêu này cô thua rồi?Anh quên cô, quên tất cả rồi!Người đàn ông yêu cô nhất chỉ sau ba cô liền yêu người khác rồi, cô xinh đẹp, cô quyến rũ, nhưng cuối cùng lại không để một chút ấn tượng nào trong tim anh, anh nói “vì không quan trọng nên không đáng nhớ”là thật sao?!
- Trả lời em...anh yêu cô ấy sao?
Phong thấy phiền phức liền gật đầu:
- Đúng!
Lúc này tia mạnh mẽ cuối cùng của Linh đã mất, cô khuỵu xuống, một bàn tay to lớn ôm ngang lấy cô lên, Lương Kiên đau lòng nhìn người con gái xinh đẹp:
- Về thôi, muộn rồi, mẹ tìm không thấy em nên liền bảo anh đi tìm đó...Em thân thể còn yếu, đừng quá đau lòng!
Phong trong lòng khó chịu không hiểu sao, cỗ ghen tị tức giận bùng phát khi thấy người đàn ông khác ôm lấy Linh, hấn bất ngờ với cảm xúc của mình, nhưng vội định hình lại đóng mạnh cửa, không quên nói:
- Anh quản lý cô ta cho tốt, đừng để đến làm phiền tôi!
Linh yếu ớt, mặt không một tia cảm xúc nào nằm trong lòng Lương Kiên, cô mất hết cảm giác dù có cái chạm vào người cũng không màng đến là ai,đau ở ngực làm cho mọi xúc cảm xung quanh phai mờ, dù biết Phong mất trí nhớ, không nhớ đến mình chỉ là do tai nạn, nhưng cũng thật đau đớn, anh nói anh yêu người khác, anh nói cô không quan trọng nên không đáng để anh nhớ đến...Lương Kiên đặt cô lên giường khi cô ngủ thiếp đi, chăn kéo lên đắp ngang ngực cho cô, vội lau những giọt nước mắt còn vương trên mi mềm, hắn giờ phút này biết cảm giác “ thích” một người là như thế nào, chính là thấy người đó buồn, người đau lòng lại chính là mình,hắn ta là người trưởng thành, nên suy nghĩ đều rất thấu đáo, muốn bảo hộ cô gái nhỏ trước mắt cả đời...
Băng cùng Phong chia ra, gây mất cảnh giác cho vệ sĩ, để Vi Phi cùng Nhi Bảo vào căn phòng đó trước, bởi Băng biết rõ sở trường của Nhi là phá bẫy bảo vệ còn Vi là phá két sắt, nổi danh là “ tay chơi bất bại” nên bất kể két sắt thông minh đến cỡ nào Vi cũng phá được mật mã trong vài nốt nhạc lại có thêm Bảo và Phi phụ giúp thì kế hoạch của bọn họ hoàn thành càng nhanh.
Khi Băng và Minh đánh lạc hướng đột nhập để những tên vệ sĩ mất cảnh giác, nó nhanh trí nhớ được mật mã cổng vào nhà Hàn Lâm, khi đột nhập được vào bên trong bọn nó dùng thiết bị sóng thông minh phá hết thiết bị camera khiến nó bị vô hiệu hoá, lựa thời cơ đi tìm căn phòng cất giữ dự án.Lúc này tiếng động cơ ô tô vang lên, nó đứng từ trên tầng thượng nhìn xuống, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Mọi người chia ra tìm căn phòng đó đi, Hàn Lâm và Hàn Kiệt về, tôi sẽ ứng phó cho...tôi đi phía sau bảo hộ mọi người tìm được nó.
Lúc mày Vi đi được một đoạn lên phía trên, nhanh tay mở khoá thử căn phòng, rồi vui mừng ra hiệu:
- Nè,phòng này...chính phòng này!
Cả đám vui mừng chạy vào trong căn phòng, Băng thì vẫn ở phía ngoài đi từng bước dè chừng ngăn cho bị phát hiện.Cả căn phòng được bày biện một cách đẹp mắt, như một căn phòng đựng sách bình thường, cơ quan bảo vệ mật được bày bố tỉ mỉ, Vi chuẩn bị bước thêm một bước thì Nhi ngăn lại, dang tay ra hiệu:. truyện ngôn tình
- Không được,cơ quan mật...chúng ta phải phá nó trước.
Đụng đến sở trường của mình, Bảo nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt sóng laze, rồi uống người theo từng khe hở không thấy được của đèn cảnh báo,thành công sang được bên đối diện, sau đó tắt đi lớp bảo vệ bằng laze cho mọi người thuận tiện đi sang,còn không quên bắn ra tia đắc ý “ khen anh đi”,Nhi quay sang liếc Bảo một cái rồi tiếp tục phá những lớp bảo vệ tiếp theo cho đến khi chạm được vào chiếc két sắt,Băng khi thăm dò được Hàn Lâm cùng Hàn Kiệt đã vào thư phòng liền vội vàng chạy vào đây, khi cánh cửa mở ra, một viên đạn được bắn ra từ phía sau cánh cửa, gây ra tiếng động lớn làm vỡ cửa kính, bọn hắn than thầm một tiếng shit, vừa lúc Vi và Phi phá được két sắt, thành công cầm đống dự án ra, hoá ra cánh cửa được bọc bởi hai lớp bảo vệ, không phải dấu vân tay của Hàn Lâm thì viên đạn tự động được lắp đặt sẽ được kích hoạt, thật may Băng thân thủ tốt đã tránh được viên trí mạng, tiếng bước chân cùng hô to vang lên chạy về hướng bọn nó:
- Có kẻ đột nhập...bảo vệ thiếu gia!