- Alo !Em nghe đây
- Trời ơi , bà xã đại nhân ơi em làm gì mà trễ thế? Em có nhớ cuộc họp 2g này ko hả?
- Hả ?? – cô giật mình xem đồng hồ - Má ơi! Đã 1g45 rồi à?
- Hixhixhix ! Em đến nhanh lên đi ! Anh sẽ ra đón em!
- Ok !
Cúp máy, cô mới nhớ ra chiều nay , chồng cô đã nhờ cô làm phiên dịch viên dùm. Vì anh ko biết tiếng Đức. Bản hợp đồng này rất quan trọng đối với chồng cô. Thế mà cô có thể quên được. Đúng thật là
- Nè ! Anh rảnh ko?
- Hả?
Chàng trai ngơ ngác nhìn cô ko hiểu ất giáp gì cả. Mặc kệ thắc mắc của anh ta, cô gái vẫn nói với giọng cụt ngẳn cụt nghỉu:
- Nếu ko bận thì chở tui đến một nơi đi!
- ……
- À mà anh lái xe nhanh chứ? Trong vòng mười lăm phút ko biết đến đó có kịp ko nữa! – cô nàng lo lắng
- Nhưng chỗ đó là chỗ nào mới được – anh khổ sở hỏi
- Khách sạn Rex ở đường XXXXXXX . Nhanh lên, ko kịp rồi!
Nói rồi, cô nàng kéo anh đi một nước đến xe, ko cần anh mớ cửa mà cô “ tự biên tự diễn luôn. Còn anh thì chỉ biết tròn mắt nhìn đến khi nghe cô thúc thì mới bừng tỉnh.
Anh quả thật chưa bao giờ gặp phải tình huống dở khóc dở cười thế này.Trong đời anh từ đó tới giờ chỉ có anh quay người ta chứ chưa ai dám sai anh bằng cái ngữ “ chị hai” như vầy. Gặp phải cô nàng này đúng là anh đã gặp phải đối thủ rồi. Mà là đối thủ khó trị nữa mới ghê. Bỗng anh bật cười trước đôi mắt khó chịu của cô gái
Quả là kỹ thuật lái xe của anh chàng ko tồi. Nói một cách công bằng hơn là anh ta còn “ lạng lách” dữ dội hơn . Và trông anh ta có chút gì đó ngông ngông, “ bụi bặm “ hơn ông xã thân yêu của cô . Ở bên cạnh chồng, cô cảm thấy rất an toàn và ấm áp so với khi đi bên cạnh người đàn ông này.Vì ở anh chàng có một thứ gì đó rất huyền bí, nó khiến cho người ta tò mò muốn khám phá. Nhưng nó cũng khiến cho người khác phải e dè mà đề phòng. Tóm lại, đây là một người đàn ông khó đoán .Đó là những gì cô cảm nhận được trong những phút giây ngắn ngũi khi tiếp xúc
Chưa đầy mười lăm phút, chiếc xe đua màu vàng đã thắng gấp trước cửa khách sạn nổi tiếng nhất Đài Loan. Do tốc độ quá nhanh khiến cô gái chúi nhũi về phía trước mém đập mặt vào thành xe. Lườm anh ta một cái, cô phóng thẳng xuống xe.
Từ trong, một chàng trai rất điển trai hối hả chạy ra. Anh chàng đang chạy về phía cô gái. Giọng gấp rút nói;
- Nana sao giờ em mới tới hả? Có biết anh lo lắm ko? ( h thì biết cô gái chanh chua này la ai rồi nhá!)
- Sorry ông xã , tại em gặp một chút rắc rối!
Cô gái ấy chính là Nana, Chu Ngạn Quân. Thấy vẻ mặt lo lắng của Danson làm cô phì cười. Rồi cô quay sang chàng trai nọ nói với giọng lịch sự
- Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây! Tạm biệt!
Nói rồi, cô cùng Danson đi nhanh vào trong để chuẩn bị cho cuộc giao dịch sắp tới. Mặc cho ánh mắt của chàng trai kia vẫn cứ dán chặt vào cô
Một lúc lâu, anh mới cho xe chạy đi. Trên môi lại nở một nụ cười “ đểu”
Anh tự nói một mình:
- Nana? Tên nghe dễ thương nhỉ? Nhưng tính thì chẳng “ dễ thương “ chút nào. Chanh chua , có phần hơi bướng và xinh tuyệt. Y như một nàng tiên!
Anh cho xe chạy xuống tầng hầm của một quán bar nổi tiếng. Nơi này là nơi tụ tập của những tay ăn chơi sành sỏi.Vừa bước vào quán, Anh đã nghe tiếng của mấy đứa bạn
- Roy! Đây nè!
Anh đưa hai ngón tay lên phất chào theo kiểu của dân chơi. Rồi anh từ từ đi đến bạn của các bạn anh
- Mày chết đi đâu vậy thằng khỉ? Sao tao gọi cho mày mà mày ko mắt máy vậy?
- Tao bận là “ tài xế bất đắc dĩ” cho một con mèo con bướng bỉnh
- Hả? Cái gì tài xế? Cái gì mèo con ở đây nửa? – thằng John bạn của anh nghệch mặt ra
- Ko có gì đâu ! Thôi uống đi mày !
Anh ko muốn giải thích . Vì anh chỉ muốn giữ nó cho riêng mình mà thôi. Nana? Anh thì thầm rồi gật gật đầu và cười. Thằng bạn anh lấy làm lạ về thái độ bất thường của anh hôm nay. Roy, một chàng trai nổi tiếng lạnh lung, sát thủ của những cô gái mà hôm nay cũng biết cười ư? Mà con là tự mỉm cười một mình nữa chứ. John muốn hỏi lắm. Nhưng anh biết , bây giờ ko phải lúc.
Lại nói về Nana, cuộc giao dịch giữa khách sạn Rex và khách sạn rất suông sẽ. Bản hợp đồng được kí trong sự hoan hỷ của hai bên.
Tiễn khách đi rồi, Danson và Nana mới có thể thở phào nhẹ nhỏm. Bây giờ, Nana mới thấy chân mình đang đau buốt lên. Cô có gắng ko gây sự chú ý cho Danson nhưng rất tiếc. Anh đã trông thấy tất cả.
Danson lo lắng đến bên vợ. Nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên xem. Mắc cá chân của Nana bấm tím hẳn lên. Danson hết nhìn vết thương rồi lại nhìn vợ mình mà anh xót xa cả lòng.
- Em đau lắm phải ko?
Nana ko nói gì mà chỉ gật đầu một cách ngoan ngoãn, khác hẳn vẻ đanh đá ban nảy. Danson lại thấy những vết thương nhỏ trên cánh tay của cô càng khiến anh them đứt ruột. Giọng anh ngọt ngào :
- Xin lỗi bà xã! Tại anh mà em mới ra nông nổi này!
Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay của vợ.Nana dịu dàng ôm Danson vào lòng mình. Đầu cô ngả sang đầu anh, hôn lên mái tóc màu vàng nâu phảng phất hương vị đàn ông quyến rũ của anh. Giọng Nana nhẹ tênh
- Em ko sao ! Giúp chồng là nghĩa vụ của vợ mà!
Danson nghe Nana càng them xúc động. Anh nhìn cô đắm đuối. Và sau đó những nụ hôn cháy bỏng phủ lên khắp khuôn mặt, mắt, mũi của Nana. Cô thấy mình thật hạnh phúc vì được anh yêu, được anh quan tâm bảo vệ. Từ sâu trong đáy lòng Nana, cô hiểu Danson yêu cô hơn cả bản thân anh. Vì cô, anh có thể từ bỏ tất cả. Chỉ nghĩ có thế thôi cũng đủ khiến cô phát điên lên vì sung sướng
- Em rất thích được anh yêu như thế này này !! - Nana thì thầm bên tai Danson
- Thật uh? Vậy em ko từ chối nếu anh muốn ..tiếp tục hôn em chứ?
Danson lém lĩnh hỏi Nana. Cô thẹn đỏ cả mặt, ko biết nói gì mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Tiếp đó là những nụ hôn như mưa của Danson dành cho cô. Cảm giác bay bổng, chới với làm Nana cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.Cô để mặc tất cả mà thả mình trôi theo dòng cảm xúc.
Năm phút, mười phút ..sau đó, hai người mới buông nhau ra nhưng nét mặt Danson dường như vẫn còn nuối tiếc phút giây vừa rồi. Nana mỉm cười nhìn anh nũng nịu nói
- Thôi được rồi mà ! Bây giờ có chịu đi ăn hông nà? Em đói rồi đó nha!
Khi em đói là tính rất là xấu đó !
- Đi ! Đi mà ! Ai lại để bà xã đại nhân đói được cơ chứ!
Thế là hai vợ chồng Danson tay trong tay dắt nhau đi ăn trong niềm hạnh phúc tràn đầy.
Tối hôm đó, cả đám họp mặt nhau tại nhà của Danson. Mỗi tuần, bọn họ thường tổ chức nướng thịt để nhậu nhẹt, tán gẫu. Nhất là mấy anh chàng nhà ta. Từ khi lập gia đình và có công ty riêng đến nay thì thời gian đến những quán bar của các anh ít đi. Một phần vì lo công việc tất bật đến bù đầu bù cổ. Phần còn lại vì họ muốn dành thời gian quý báu ấy để vung vén tổ ấm nhỏ bé của mình.
- Ê ! Joe , bà mang thêm than ra đi
Nana do bị đau chân nên cứ mặc nhiên mà ngối trên ghế chỉ huy . Trong khi mọi người chạy muốn hục hơi. Joe chịu hết nổi , dúi hết mọi thứ đang cầm trên tay cho Danson vênh mặt lên nhìn Nana nói
- Nana bị thương ko làm việc được cũng đúng thôi. Nhưng anh là ông xã nó thì hãy làm luôn phần của nó nhá !
Nghe thế, hai người kia cũng hăm hở chạy đến dúi hết đống đồ lỉnh khỉnh của mình đang cầm trên tay cho Danson . Mặc cho Danson đứng đó ngớ ra như từ vừa trên trời rơi xuống. Anh đưa bắt nhìn sang mí thèng bạn cầu cứu nhưng anh chỉ nhận được cái nhún vai , lắc đầu của mí thèng bạn thân chí cốt
- Mấy người vừa vừa thui nha ! Đừng có thấy người ta ko đi được thì thi nhau ăn hiếp ông xã người ta à nghen ! – Nana mím môi cảnh cáo
- Sao ? Đau lòng hả? Có ngon “ lết ” qua đây mà xử tui đi ! – Rannie cũng ko kém phần dữ dội
- Bà …ngon lắm – Nana tức điên người nhưng ko thể nào chạy tới xử con nhỏ bạn được vì cái chân của cô đang sưng phù lên – tui mà hết đau, tui ko xử đẹp bà thì tui đổi họ tui theo họ của bà luôn
- Oh ! Tui sợ quá à - Rannie quay sang ôm Mike nói –OX ơi em sợ quá à !! Mà Nana ơi ! Tui thấy họ của bà mà đổi thành họ của tui nghe nó kì lém , Dương Ngạn Quân , hahahaha
Nói rồi Rannie phá ra cười bỏ mặc ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Nana. Còn mọi người thấy nét mặt đằng đằng sát khí của Nana dù muốn cười cũng hem dám cười mà chỉ kín đáo đưa mắt sang Rannie như bảo ngừng nhưng Cô nàng vờ như ko thấy làm ai nấy mặt méo xệt. Bỗng nhiên, Nana thay đổi một trăm tám mươi độ làm cả đám phải rung mình kinh sợ. Cô mỉm cười nói:
- Sao mọi người nhìn tui ghê vậy? Mau đem thịt ra nướng đi chứ? Bộ định ăn gió đông bắc sao?
- À …..ờ ! Đi thôi!
Dứt lời, mí anh vội vàng kéo vợ yêu của mình đi choa lẹ mắc công bị dính đạn. Duy chỉ có mình Rannie còn “ luyến tiếc” ở lại “ chơi ” với Nana. Hai người kình nhau tóe lửa. Rannie khoanh tay trước ngực như thách thức. Nhưng Nana cũng chẳng thua kém. Cô nàng nhếch miệng cười nhìn Rannie
“ Con nhỏ kia đừng đắc ý ta mà ko vì cái chân này là cho ngươi chết lun ”
Rannie vẫn điềm nhiên như ko. Cô nàng cố tình ngồi xuống trước mặt Nana cười tươi rói như thể chọc tức .
“ Có ngon thì nhào sang đây! Hehehe, muốn xử tui hả? Bà chưa đủ trình độ đâu”
“ Khinh nhau thế đủ rồi đó nhỏ.Tui sẽ cho bà từ lết tới chết luôn ”
“ Hừ ! Chưa biết ai lết trước à! Nhưng tui nghĩ tui chưa lết thì ông xã yêu dấu của bà đã lết trước rồi ”
“ Bà dám? Tui sẽ quậy Mike yêu dấu của bà xói trán luôn . để xem lúc đó ai đau lòng cho biết. Hahaha!”
“ để xem ”
Cứ thế, Rannie và Nana ngồi đó đấu võ mồm bằng suy nghĩ . Mãi đến khi mọi người trở ra với túi thịt, than ……thì cả hai mới chịu thôi.
Sau đó, bữa ăn vẫn diễn ra một cách vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Buổi nướng thức ăn ngâp tràn tiếng cười. Mặc dù ngòi nổ vẫn đang chờ chực chỉ cần một sơ xuất nhỏ nó sẽ phựt lên như chơi
Vừa về tới nhà, Ariel mệt mỏi nằm dài trên giường. Còn Joseph thì vào phòng tắm. Cơn gió dìu dịu hôn nhẹ lên mái tóc suông mượt của Ariel . Rồi nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ.Joseph từ trong phòng đi ra, anh đứng sững ngắm nhìn cô vợ yêu của mình đang say giấc nồng, trên môi điểm một nụ cười hạnh phúc. Anh dịu dàng ngồi xuống mép giường, vuốt những sợi tóc tinh nghịch đang bay phấp phới trước trán Ariel. Rồi nồng nàn đặt một nụ hôn lên trán cô vợ yêu của mình. Nhưng có lẽ do hơi thở của Joseph phả vào mặt Ariel nên đã khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Ariel nhìn Joseph mỉm cười dịu dàng. Rồi cô ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, từ tốn kéo màng ra . Ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng hơn mọi ngày. Có lẽ do hôm nay là ngày rằm chăng? Những tia sáng dịu nhẹ của mặt trăng lọt qua khe cửa rọi lên người Ariel. Trông cô từ xa như một nàng công chúa đến từ một hành tinh lạ. Chiếc áo ngủ màu trắng tinh khiết dài chấn chân làm cho Ariel vừa lung linh, vừa trong suốt quyến rũ khiến người khác ko thể nào ko rung động. Joseph bước đến, ôm lấy Ariel từ phía sau trầm ấm hỏi:
- Anh đã làm em tỉnh hả?
- Ko phải đâu!
Ariel xoay người lại, nhìn Joseph đầy yêu thương. Rồi chỉ vào mặt trăng đang tròn vành vạnh mà nói:
- Anh xem ! Trăng hôm nay đẹp quá ! Phải chi ngày nào trăng cũng tròn nhưu vậy thì hay biết mấy!
- Hì hì hì ! Nói như em thì còn gì là đẹp nữa?
- Uh Anh nói vậy là sao?
- Em thử nghĩ xem ! Nếu em ăn hoài một món nhất định em sẽ thấy chán. Cũng như nếu ngày nào em cũng thấy vầng trăng tròn mãi vậy thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.Cho là em có thể cảm thấy nó đẹp nhưng sau hai ba ngày hay một tuần thì nhất định em sẽ cảm thấy chán mà thôi
- Uhm ! Anh nói phải ha ! Vậy sao em ko nghĩ ra ta?
Ariel cãi đầu cười khì nói với Joseph. Nhìn cô lúc này trẻ con vô cùng hỏi sao mà Joseph ko điên lên cho được. Anh mắt đầu mè nheo với cô vợ trẻ của mình:
- Em à ! Hay là mình .
- Woa!Anh à em buồn ngủ lắm rồi ! Em đi ngủ trước đây! Mai em phải đến công ty đó
Nói xong, Ariel cười cười nhìn Joseph rồi phóng lẹ lên giường , trùm mền lại. Joseph cũng lém lĩnh ko kém . Anh nhảy tót lên giường và giật mền của Ariel ra
- Em chết với anh rồi !
- Anh gian quaaaaaaaa !
Rồi cả hai cùng phá ra cười. Nói thật lòng, từ lúc kết hôn đến giờ Joseph ko muốn cho Ariel đi làm chút nào. Anh sợ một ngày nào đó anh sẽ mất đi Ariel . Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến tim Joseph đau nhói rồi. Nếu là thật ko biết ra sao. Vì thế anh luôn muốn Ariel ở nhà. Hễ cô ra đường là anh bắt đầu lo lắng. Ko phải anh ko tin tưởng cô vợ của mình. Mà anh ko tin bản thân mình, ko tin tình yêu mỏng manh của mình có thể níu giữ Ariel. TRong suốt hai mươi mấy năm, có lẽ đây là lần đầu tiên một thiên tài như anh phải đau đầu nhức óc vì tình. Đâu phải Joseph ko đủ khả năng nuôi Ariel đâu , mà là dư khả năng luôn ấy chứ. Thế mà mỗi lần nhìn thấy lòng đam mê công việc cháy bỏng của Ariel và khuôn mặt nũng nịu của vợ thì dù có cứng cách mấy Joseph cũng phải xìu lòng mà thôi.
Công việc của cả hai ngập đầu là vậy nhưng tình yêu của hai người dành cho nhau vẫn nồng nàn như lúc cười ấy thôi. Chẳng những vậy mà ngày càng mặn mà . Nhưng nhiều lúc , tình yêu cần phải gặp một chút thử thách để làm tăng thêm hương vị và kịch tính.
Tập đoàn Chu + Dương :
- Tui tưởng chân bà xi cà que đi hem được rồi chứ - Rannie shock Nana
- Bà .hừ dù chân tui có xi cà que tui cũng phải rang lết thân đi thui. Tưởng thứ bảy được nghỉ ngơi ai dè… - nói đến đây mặt Nana tiu nghỉu
Vì hôm nay đáng lý ra cả hai cô nàng đang vạch kế hoạch đi shopping . Nhưng chỉ vì một cú điện thoại của Ken và Beatrice nên mọi kế hoạch của hai nàng đã tan tành theo mây khói.
Hai năm trước, sau khi mọi người kết hôn, thì hai nhà Dương thị và Chu thị đã xác nhập vào nhau . Hôm nay, do có một hợp tác lien doanh với nước ngoài ở lĩnh vực thời trang nên mới cần Rannie và Nana ra tay.
Khi cả hai vào phòng họp thì mọi người đã ngồi đó từ lâu, chỉ chờ hai cô. Nana và Rannie áy náy vô cùng đành cười trừ rồi nhanh chóng ngồi vào ghế. Và cuộc họp bắt đầu trong một bầu không khí lặng lẽ, nặng nề , im đến nổi có thể nghe thấy nhịp tim của mỗi người. Kết thúc cuộc họp là lời kết luận chắc nịch của Ken:
- Hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác suông sẽ với bên LA – rồi anh quay sang Nana và Rannie nói với giọng tin tưởng – Anh giao toàn quyền thiết kế và kế hoạch quảng bá cho hai đứa đó.
- Ok ! – hai cô đồng thanh nói
Sau đó, hai cô lại tiếp tục kình nhau. Đúng thật là ! Mới còn vui vẻ đó giờ lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ.
Ai choa pà chắt chước tui? - Rannie nhướng mày nhìn Nana
Trời ! Đúng là chuyện lạ. Bộ pà độc quyền câu đó sao . Tui cóa miệng thì tui nói hehehe - Nana trả đũa
Pà ..được coi như lần này tui nhịn pà
Rannie đuối lí đành quay mặt chỗ khác mà lòng ko dấu nổi vẻ hậm hực. Còn Nana thì hất mặt đắc thắng. Nhưng, chẳng bao lâu, niềm vui chiến thắng của cô đã bị Ken dập tắt
- À quên ! Còn chuyện này nữa quên nói với hai đứa . Hai đứa có biết có biết đại tiểu thư của nhà họ Thái , Thái Trác Nghiên ko?
- Biết ! Nhưng có chuyện gì hả anh? - Nana nhìn ông anh yêu quý của mình bằng cái nhìn dò xét
- Hai tháng sau cô ấy sẽ kết hôn nên đã lên tiếng nhờ chúng ta thiết kế áo cưới cho cô ấy .- Ken nói tới đây thì ngừng , nhìn Rannie và Nana như dò xét
- Anh đừng nói là bảo tụi em thiết kế cho cô ta nha ! - Rannie vờ vực hỏi
- Uhm ! - Ken gật đầu cái rụp - Cô ta muốn em và Nana thiết kế cho cô ấy! Sao hả? Được chứ?
Ken dứt lời là màn kình nhau lần thứ hai của Nana và Rannie. Beatrice và Ken đứng đó ngớ người nhìn cả hai . Nhưng có lẽ hai anh chị cũng đoán được là cô em quý hóa của họ lại cãi nhau. Chuyện này xảy ra như cơm bữa . Đến nỗi, có thể nói một ngày hai cô ko cãi là ăn cơm ko ngon. Nên Ken và Beatrice nghe họ cãi riết rồi cũng quen.
Beatrice nhìn Ken rồi ranh mãnh quay sang hai cô em đang ngồi liếc nhau tóe lửa phán một câu:
- Hai đứa hãy lo chuẩn bị đi là vừa. Họ là gia đình có tiếng ko phải hạng xoàng đâu! Tốt nhất là đừng làm mất mặt hai nhà Chu- Dương chúng ta. Nếu ko thì hậu quả khỏi cần chị nói chắc hai đứa cũng biết chứ!
Rannie và Nana tuy là bạn thân nhưng cũng thường hay cãi nhau lắm. Nhất là khi cả hai là nhà thiết kế nổi tiếng mà phải cùng nhau thực hiện một chiếc áo cưới nếu là bạn bạn sẽ có cảm giác thế nào?
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Ken nói xong rồi kéo Beatrice đi ra ngoài. Bỏ mặc cho hai cô em gái ở trong phòng với mái đầu phừng phừng lửa giận. Ra tới ngoài cửa, Ken phá ra cười một cách sảng khoái. Trái với anh, Beatrice biết rõ tính khí của Rannie nên cô có vẻ ko an tâm . Beatrice vừa đi song song với Ken vừa nói với giọng lo lắng:
- Có thật là ổn ko anh? Em thật sự ko an tâm, tính khí con bé Rannie .
Ken ko để người8 yêu nói hệt câu anh đã xoay qua cô, đặt bàn tay lên vai cô như trấn an , mỉm cười nói:
- Em đừng lo.Sẽ ko sao đâu. Dù có thì cũng tập cho tụi nó tính đoàn kết mà. Nhưng anh tin cả hai sẽ làm được, Nana là em gái anh nên anh hiểu tính nó hơn ai hết. Con bé có phần cứng đầu thật nhưng nó là một đứa nguyên tắc và có trách nhiệm . Nó sẽ ko vì chuyện riêng tư mà làm hỏng việc công đâu , cả Rannie cũng thế. Em phải tin tưởng bọn chúng chứ!
- Uhm ! Hy vọng như anh nói
- Vậy .chúng ta đi ăn đi ha!
Ken vừa đi vừa khoát eo Beatrice một cách mùi mẫn . Tuy nói là nói thế, nhưng trong lòng Beatrice ko hỏi ngao ngán. Cô chỉ cầu cho hai cô em của mình có thể hoàn thành nhiệm vụ là được . Đừng bắt cô và Ken phải thu dọn chiến trường cho là cô đã mừng.
Trở lại Nana và Rannie đang ở trong phòng họp nhìn nhau bằng con mắt thách thức.
- Lần này tạm gác chuyện riêng sang một bên đi , ok? - Nana lên tiếng
- OK - Rannie cũng gật đầu đồng ý
- Hợp tác vui vẻ
Cả hai cô cùng đồng thanh và bắt tay nhau cười cười. Họ là vậy đó, công ra công tư ra tư . Đây là điểm đang nể ở hai cô cái trẻ đầy tài năng này
- Lần đầu hai nhà thiết kế nổi tiếng như chúng ta cùng hợp tác tuyệt đối ko thể để có sơ xuất được - Rannie nghiêm túc nói
- Dĩ nhiên
- Thôi ! Về ! Tui đói lắm rồi !- Rannie nói xong liền xách bóp đeo lên vai rồi đi nhưng đã bị giật ngược lại bởi tiếng la chói lói của Nana
- Way way ! Đợi tui với chứ ! Biết chân tui xi cà que rồi còn ráng đi nhanh nữa. Dã man!
- Bà mà nói một tiếng nửa là tui cho bà ở đây làm bạn với khi khống luôn à !- Rannie đe dọa làm Nana phải im bặt . Nhưng cô nàng cũng đủ nhanh để ném cho nhỏ bạn mình cái nhìn giết người
Sân bay Đài Loan
Chuyến bay quốc tế mang số A202 từ Mỹ vừa đáp xuống phi trường Đài Loan…..
Tiếng cô tiếp viên vang lên rành rọt trong loa. Phía trong, một cô gái chừng hai mươi mấy đang đẩy hành lí đi ra ngoài với những bước sải tự tin. Tuy chỉ xuất hiện thật thầm lặng, êm đềm , trên người cũng chẳng khoát những bộ quần áo lộng lẫy, một chiếc quần jean giản dị đi cùng với một chiếc áo thun màu nhạt và cặp kính che nửa khuôn mặt nhưng ko hiểu sao lại có thể thu hút biết bao nhiêu cặp mắt của mị người. Họ đang chiếu tia nhìn tò mò về cô gái. Dường như họ đều có cùng ước muốn là được trông thấy khuôn mặt đang được dấu sau chiếc kính màu caffe kia.
- Woa! Ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ mình mẩy ê ẩm hết rồi! - nói rồi cô mỉm cười – nhóc Joe có lẽ ngạc nhiên lắm đây. Giờ chắc trường thành lắm rồi đây!
Nói rồi, cô kéo gọng kính lên sau đó đẩy hành lí ra ngoài. Bỗng ở đâu, một chiếc xe đang lao tới với một tốc độ chóng mặt. Nó chuẩn bụ đâm sầm vào người cô gái trẻ. Còn cô điếng người , chân như bị dính chặt vào mặt đất ko tài nào nhúc nhích được. Cô chỉ còn biết trông chờ sự việc kinh khủng nhất đến với mình. Nhưng …đúng lúc nguy kịch nhất, cô thấy người mình nhẹ bổng . Dường như đang có ai đó bồng cô lên, xoay người vài vòng .Cô mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn ân nhân cứu mạng. Và người ấy cũng đang nhìn cô trân trân. Giây phút đó thoáng qua thật nhanh nhưng cũng đủ để người ta khắc rung động. Cảnh tượng bây giờ thật lãng mạn y hệt như trong phim. Chàng hoàng tử khôi ngô, tuấn tú đến cứu công chúa thoát khỏi cơn nguy hiểm. Mặt đối mặt, mắt trong mắt , một chút gì đó như đang nhen nhóm trong tim của cả hai. Thật lâu, hai người mới giật mình buông nhau ra. Vì nảy giờ, cô gái đang ở trong vòng tay rắn chắc của chàng trai.
- Cám….cám..ơn anh ! – cô nàng ấp úng hỏi
- Ko sao ! Nhưng lần sau khi qua đường nhớ cẩn thẩn đó !
Vừa nói, anh chàng vừa nở một nụ cười quyến rũ. Bây giờ, cô gái mới có dịp nhìn kỹ ân nhân của mình. Một anh chàng vô cùng điển trai với gương mặt góc cạnh, chiếc mũi cao và đôi mắt sâu đa tình.Bất giác, cô vô tình đưa tay lên chận ngực mình như muốn ngăn con tim tinh nghịch của mình để đừng bật tung ra khỏi lồng ngực.
Cô ngượng ngùng ko dám nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
- Tôi phải trả ơn anh bằng cách nào đây? Nếu ko có thì tôi……..
- Ko cần đâu ! Có câu tri ân bất cầu báo mà. Nhất là khi cứu được một người đẹp như cô thì tôi cũng thấy mình thật vinh dự!
Câu nói của anh chàng làm cô gái giật mình. “Rõ ràng là mình đã mang kính và đội nón rồi mà? Chẳng lẽ có người nhận ra mình là ai sao? ”. Cô thầm nghĩ rồi đưa tay lên sờ thử thì ra do ban nảy, anh kéo cô vào trong quá nhanh làm nón và kính của cô rơi xuống đất lúc nào ko hay. Anh chàng đứng nhìn vẻ mặt tần ngần của cô mà ko khỏi mắc cười. Cô gái đứng trước mặt anh có một khuôn mặt trái xoan thật đẹp, đôi môi mọng đỏ và cô nàng sở hữu một đôi mắt biết nói.
- Anh…….cho tối biết tên được chứ ? Ít nhất tôi cũng muốn biết tên ân nhân của mình!
- Tôi là Dylan ! Còn cô? – anh nheo nheo mắt hỏi
- Tôi là ……
Tôi là ……
- Giám đốc ! Xin lỗi đã để anh chờ lâu. Chúng ta có thể đi rồi !
Một anh chàng khác mặc bộ vest đen đầu đội nón, trông có vẻ là tài xế riêng của chàng trai có tên là Dylan. Anh mỉm cười nhìn cô nói với giọng nuối tiếc
- Xin lỗi ! Tôi phải đi rồi ! Còn
- Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ cho anh biết tên của tôi. Thôi tạm biệt!
Nói rồi, cô lượm lại nón và mắt kính, đeo vào đang hoàng rồi xách hành lí đi thẳng. Dylan nhìn theo đến khi bóng cô xa dần. Trong lòng anh bỗng vui vui. Có lẽ vì anh mới vừa cứu được một mạng người?
Còn cô gái trẻ hiện giờ đang ngồi trên một chiếc taxi lướt đi êm ả trên lòng đường. Nhưng trong lòng cô đang dấy lên một cảm xúc kỳ lạ. Chính cô cũng ko hiểu tại sao mình lại nói “ lần sau gặp lại” nhưng có thật là sẽ gặp lại chứ? Chợt cô khẽ mỉm cười thay câu trả lời.
“ Nhất định chúng ta sẽ gặp lại. Em tin như vậy ”
- Tổng giám đốc chiều nay anh có cuộc họp về giới thiệu sản phẩm mới lúc 3g ạ ! – cô thư ký của Joseph tỏ vẻ rụt rè khi đứng trước vị tổng giám đốc với biệt danh “ tảng băng di động ”
- Được rồi ! Cô ra ngoài đi. Hôm nay tôi ko muốn gặp bất cứ ai cả!
Joseph lạnh lùng căn dặn mà ko them ngước lên nhìn lấy cô thư kí của mình lấy một cái mà anh chỉ cắm đầu vào đống hồ sơ để trước mắt. Cô thư kí ko dám hó hé gì cả nên chỉ đành lẳng lặng khép cửa đi ra ngoài.
Joseph là vậy. Trong đời anh chỉ có hai thứ quan trọng nhất . Một là gia đình , hai là sự nghiệp. Đối với anh, chỉ cần có Ariel bên cạnh anh, động viên ,an ủi khích lệ mỗi khi anh buồn và chán nản nhất là quá đủ, ngoài ra anh ko cần gì cả. Khi ở bên cạnh vợ anh dịu dàng, nồng nàn bao nhiêu thì trong công việc anh nghiêm nghị và lạnh lùng bấy nhiêu. Chỉ nói đến ánh mắt lạnh như tiền của anh khi nhìn vào cũng đủ khiến cho người đối diện rung sợ.
Bên ngoài, khi cô thư kí đang chăm chú hoàn thành công việc mà Joseph giao cho thì … .
- Tổng giám đốc Trịnh có trong phòng ko cô?
Tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên , phá tan bầu không khí ảm đạm trong phòng làm việc. Cô thư kí giật mình , ngước lên xem chủ nhân của giọng nói ấy là ai thì lại bị cô gái hỏi thêm một câu nữa:
- Tôi gặp tổng giám đốc của cô được chứ?
- Cô…….cô có hẹn trước ko? – cô thư kí chiếu ánh mắt nghi ngại nhìn
- Ko
Cô gái trẻ phán gọn. Giọng cô tuy nhẹ nhàng nhưng phát âm rất chắc chắn, từng lời nói đều chứa lực ở trong đó. Còn ánh mắt nửa dịu dàng , nửa nghiêm nghị đang chiếu thẳng vào cô thư kí nhưng trông đợi ở cô ta một câu trả lời.
Cô thư kí dường như bị áp đảo bởi cô gái đang đứng trước mặt mình. Cô nàng đứng đó hóa đá ra khoảng năm phút , rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng cũng ko dấu được sự lúng túng của mình
- Tổng tổng giám đốc nói hôm nay ko tiếp khách. Cô ngày mai cô hãy đến có được ko?
Ko trả lời cô thư kí, cô gái trả của chúng ta bổng nở một nụ cười nhẹ. Sau đó, cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng rồi gật gù
- Cũng ko tệ . Đúng là tổng giám đốc có khác ..
Cô thư ký nửa muốn tiễn khách, nửa lại ko biết nói làm sao đành ngoan ngõn đứng yên , xem xét từng cử chỉ, thái độ của cô gái.
Xem được một lúc, cô ấy chiếc di động từ trong túi ra và ..
- Alo, Joseph nghe đây
- Hừ ! Ko nhận ra được giọng của chị hả nhóc?
- Chị ? Chị Katrina
Joseph nói với giọng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Anh gác ngay công việc đang làm để tiếp chuyện với bà chị họ thân iu của mình. Đã lâu lắm rồi anh ko gặp Katrina. Có lẽ kể từ ngày kết hôn đến giờ ấy chứ. Còn bà chị thân iu của anh cũng tất bật chạy show nên hai chị em hầu như ko có nói chuyện với nhau
Katrina tuy là chị họ của Joseph nhưng cô xem anh như em trai ruột của mình. Nên những lúc Joseph làm lỗi bị mắng Katrina vẫn thường đứng ra bên anh. Có lả vì thế nên tình chị em của họ rất tốt.
Nghe giọng phấn khởi của thèng em bên kia điện thoại khiến cô ko khỏi phì cười
- Ừ ! Chị đây
- Chị đó, chị hay đi tùm lum nơi à. Ngay cả đám cưới của em chị cũng hem thèm về tham dự nữa- Joseph bắt đầu giờ trò mè nheo của trẻ con ra
- Hì hì hì thì choa chị xin lỗi. Hôm đóa chị bận show ở Milan chứ bộ .- Katrina cười giã lã
- Vậy .ko về được thì chắc cũng có quà chứ, đúng hem? - Joseph cười toe toét hỏi
- UHM ! Chị có gửi quà cho nhóc đó! Bây giờ có lẽ cũng đã tới nơi rồi. Mau ra ngoài nhận quà đi!
Nói rồi, Katrina cúp máy cái rụp, để lại trong đầu Joseph một dấu hỏi to đùng. Anh lẩm bẫm:
- Bà này định giở trò gì nữa đây? Quà sao hem gửi về nhà mà gửi vìa đây vậy ta?
Nghĩ rồi, Joseph chạy ngay ra ngoài. Cánh cửa vừa kéo ra, anh đứng ngẩn tò te vì bà chị họ thân iu của anh đang đứng trước mặt anh . Trên tay, cô còn cầm chiếc điện thoại mới toanh lắc lắc như lời chào hỏi thèng em của mình.Sau năm phút bất động, Joseph chạy lạy, ôm chầm lấy chị mình
- Em nhớ chị quá trời
- Uh! Chị cũng nhớ nhóc lém
Hai chị em mừng mừng tuổi tuổi ôm nhau. Đã lâu mới gặp nhau, giờ gặp lại khiến cả hai chị em ko khỏi xúc động. Katrina dùng tay xoa xoa đầu Joseph như lúc nhỏ cô vẫn thường làm.
- Em đã lớn rồi làm xém tí chị nhận ko ra đó!
Katrina nở một nụ cười hiền dịu với Joseph. Anh cũng nhìn cô cười , một nụ cười ấm áp nhưng hiếm hoi của anh. Hai chị em cứ thế mà đứng ôm nhau trong niềm vui đoàn tụ bỏ mặc cô thư kí đang đứng ngớ người ra.
Đúng lúc đó thì Mike tới. Anh chàng thoáng kinh hoàng khi thấy Joseph đứng ôm một cô gái lạ trước thanh thiên bạch nhật. Đôi mắt anh chớp lia lịa, mồm há hốc . Mãi lúc lâu, Mike mới lấy lại bình tĩnh và hình như anh cũng đã nhận ra được người con gái ấy là ai. Mike thản thốt kêu lên
- Chị chị Katrina ! Chị chị về khi nào vậy?
- Oh ! Ra là bé .á à .ra là Mike hả?
Đang định mở miệng gọi Mike là bé Mỹ nhưng cô nhớ chực đây là công ty, lại có người lạ nên Katrina vội vàng chữa cháy ngay.Cô nhìn hai đứa em của mình mà cảm thấy xốn xang.
Giây phút trùng phùng cũng nhanh chóng trôi qua, ba chị em kéo nhau vào phòng hàn huyên tâm sự. Họ cười nói vui vẻ , hết kể chuyện này đến kể chuyện kia. Joseph chưa bao giờ vui như ngày hôm nay. Đến ngay cả Mike cũng quên tuốt mục đích đến đây hôm nay của mình
- Wow! Giờ chị mà gặp hai đứa ở ngoài đường chắc chắn là ko nhận ra rồi- cô nhìn hai anh từ đầu tới chân rồi cười nói - Mike trông càng ngày càng bảnh và chính chắn ra nha! Đúng là kết hôn rồi có khác nhỉ?
Mike ko trả lời mà chỉ biết gãi đầu cười cười. Nhưng rồi sau đó, anh cũng cáo từ , để lại ko gian cho hai chị em Joseph nói chuyện.
- Chị đúng là thích tạo bất ngờ cho người khác đó Katrina !
Joseph ngồi trên thành bàn khoanh tay trước ngực nhìn bà chị họ của mình nói. Katrina đứng lên, dang hai tay ra , nghiêng nghiêng đầu nói
- Ko quan nghênh chị về sao nhóc?
Dứt lời, Joseph từ từ tiến đến ôm bà chị họ Katrina của anh vào lòng. Nhưng có một điều mà cả hai ko để ý .
Bên ngoài, cô thư kí đang hoàn thành tài liệu cho Joseph thì bị giật mình vì có một bóng người vừa thoáng qua. Cô nàng ngước đầu lên thì thấy hai bóng hai mảnh mai đang đứng trước mặt cô
- Phu phu nhân ..cô .tìm Tổng giám đốc à?
- Ừ ! Anh ấy có trong phòng chứ?
- Dạ có .nhưng - cô thư kí chưa kịp thì Ariel đã nắm tay Rannie kéo đi
Vừa tới cánh cửa, Ariel mặt mày tái méc khi thấy cảnh tượng trước mắt. Toàn thân cô run rẩy, chân lảo đảo đứng ko vững. Nếu ko có Rannie đỡ chắc có lẽ Ariel đã ngã quỵ rồi. Cô ko tài nào tin được Joseph lại làm như vậy đối
Nước mắt Ariel rơi lã chã trên mặt. Trời ơi ! Có chết cô cũng ko tin vào mắt mình. Joseph, người chồng mà cô yêu thương, tin tưởng bấy lâu nay thế mà lại Nghĩ đoạn, Ariel vụt xoay người bỏ chạy.
Rannie đứng đó chới với ko biết nên làm sao. Chính cô cũng ko khỏi bàng hoàng. Nếu là người khác thì cô có lẽ ko mấy bức xúc. Nhưng người này lại là Joseph.Cô tần ngần đứng nhìn mãi.Rồi như giật mình, Rannie tức tốc bỏ chạy đi tìm nhỏ bạn của mình…
Lại nói về Ariel, cô cứ thế mà cắm đầu chạy mãi. Nước mắt cũng rơi càng lúc càng nhiều. Có lẽ, trái tim bé nhỏ của cô đang bị tổn thương ghê gớm . Nhưng cái quan trọng hơn là lòng tin của cô đã bị phản bội. Bỗng… .
- BỊCH……
Ariel té nhào ra đất. Cô cảm thấy tối tăm cả mặt mũi. Và cái đầu xinh xinh của mình đau vô cùng. Quẹt nước mắt, Ariel ráng lò dò đứng dậy để xem ai là nạn nhân bất đắc dĩ của mình
Chàng trai bị Ariel tong phải cũng chẳng hơn gì cô . Anh ta ôm lấy đầu mình , lấy tay xoa xoa lên trán liên tục. Người đi theo anh chàng hớt hãi chạy lại vừa đỡ vừa hỏi với giọng lo lắng:
- Giám đốc ……giám đốc , ngài …..có sao ko?? – rồi anh ta quay sang Ariel nhíu mày nói – cô kia, sao đi ko để ý gì hết vậy??
- Thôi đủ rồi Jason ! – chàng trai được gọi là tổng giám đốc lên tiếng nói với giọng thông cảm
Ariel cảm thấy có lỗi vô cùng. Cô giương đôi mắt đỏ hoe của mình nhìn chàng trai đối diện, hít mũi vừa nói vừa cuối đầu nhận lỗi:
- Xin lỗi….tôi ko cố ý . Anh ko sao chứ
- À…….ờ ko sao
Chàng trai kia đứng ngây người ra nhìn Ariel. Đầu óc anh chàng bây giờ đang hoạt động một cách tuyệt đối. Anh chợt nhớ lại hình ảnh của một cô bé cách đây hai năm……Lúc đó, cô bé ấy cũng vô tình đụng trúng anh . Dù chỉ gặp nhau trong phút chốc thôi nhưng cũng đủ để anh ghi nhớ suốt đời .Người con trai ấy ko ai khác chính là Vanness
- Một lần xin lỗi anh ! – Ariel áy náy nói
- Tôi nói ko sao rồi mà. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà – Van cười nói
Đúng lúc ấy vừa may Rannie đã đến kịp. Cô hớt hãi chạy lại níu tay Ariel vừa nói vừa thở hòng hộc:
- Ariel… bà…….bà ko sao chứ Đi !! Đi theo tui!
Miệng thì nói, tay thì hành động. Rannie nắm lấy tay nhỏ bạn thân lôi đi. Ariel khổ sở lắm mới có thể kéo tay Rannie ra. Mắt ươn ướt cô nói trong nghẹn ngào:
- Đi đâu Bà muốn dắt tui đến cái nơi ấy sao Đến chứng kiến cảnh họ ân ái với nhau sao
- Ariel – Rannie nói như hét – Bà nhất định phải trở lại đó.
- Tui ko đi ! – Ariel cũng ko vừa
Rannie tức mình chỉ muốn nhào tới tát cho Ariel một cái để thức tỉnh. Bình thường con nhỏ bạn của cô rất thông mình, rất tinh ý . Nhưng hôm nay, chỉ vì như thế mà nó đã mất hết lý trí, mất hết phương hướng đến ko còn đủ sáng suốt để phân tích sự việc. Rannie thì ko . Ban đầu, Rannie quả thật rất sửng sốt thậm chí còn tức giận dùm cho bạn mình. Nhưng bây giờ thì khác, sau khi bình tâm lại suy nghĩ, cô cũng ko tài nào tin Joseph lại có thể phản bội Ariel được. Vì cô biết rằng, Joseph yêu Ariel còn hơn chính bản thân anh thì làm sao có chuyện ấy cho được.
- Bà ko tin tưởng Joseph hay sao Ko tin người đã từng cùng bà trải qua biết bao hoạn nạn hay sao?? – Rannie phát cáu hỏi
- Tui…….tui……..- Ariel bị câu hỏi cuả Rannie làm cho lúng túng
- Sao hả Ko trả lời được à – Rannie nhếch miệng cười hỏi – Bà ko thật sự yêu Joseph – Rannie nói khích
- KO PHẢI - Ariel hét lên phản bác – Tui rất rất yêu anh ấy
- Bà nói dối – Rannie cứng miệng nói
- Tui ko có. Bà ko thể hiểu được tui yêu anh ấy đến mức nào đâu - Ariel vừa nói vừa quẹt nước mắt
- Nếu đã yêu nhiều như thế thì bà càng phải tin tưởng Joseph hơn bất cứ người nào khác- Rannie cầm lấy tay Ariel nói – Bà ko thể vì nhìn như thế mà mất lòng tin với anh ấy được.
Rannie siết chặt lấy tay Ariel , đôi mắt quả quyết nhìn thẳng vào nhỏ bạn. Ariel thật sự rất hoang mang. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng ko nghĩ được gì nữa cả ..
- Vậy..tui ..phải làm sao đây
- Trở lại và làm rõ mọi chuyện - Rannie nghiêm giọng nói
Ariel nhìn Rannie gật đầu . Rồi cả hai cô nàng cùng dắt tay nhau trở ngược lên phòng của Joseph . Nhưng hai người đứng nói chuyện nảy giờ đã bỏ quên một người… Vanness đứng đó nghe hết câu chuyện và cũng lờ mờ hiểu ra câu chuyện…….. Anh khẽ mỉm cười nhìn hai cô nàng trước cái nhìn lạ lẫm của người thư kí
- Xem ra lần về nước này có nhiều chuyện thú vị đây !!
Nói rồi, Vanness cũng nói gót theo sau. Nhưng trên môi anh bỗng dưng nở một nụ cười hiếm hoi. Điều này đã khơi gợi sự tò mò trong lòng anh chàng thư kí đi theo anh. Khiến anh ta cứ len lén nhìn cấp trên của mình mãi …
Ariel vừa tới nơi, cô nàng chẳng nói chẳng rằng đã tông cửa vô. Joseph và Katrina đang ngồi nói chuyện cũng bị giật mình vì cái màn “ phá cửa” của cô nàng. Katrina hết hồn đến độ làm đổ nguyên tách cà phê vào người . Joseph sau một lúc ngỡ ngàng đã lấy lại được bình tĩnh. Anh lật đật lấy khăn giấy lau cho bà chị của mình……..Sau đó, anh nhìn bà xã của mình tươi cười nói:
- Sao em đến mà ko báo cho anh biết trước??
- Hừ ! Nếu báo cho anh biết trước thì em làm gì còn được xem phim của hai người đóng nữa chứ??
Ariel cười nửa miệng hết nhìn chồng rồi lại nhìn Katrina với ánh mắt sắc như dao. Lấy làm lạ trước lời nói đầy gai góc của vợ Joseph ko khỏi ngạc nhiên. Nhưng anh còn ngạc nhiên hơn khi……Ariel ko nói ko rằng tiến thẳng đến bên Katrina và ngồi chéo chân trước mặt cô.
Katrina ngồi nhìn cô em chồng của mình từ đầu tới chân rồi mỉm cười hài lòng. Ko biết cô có biết hay ko nhưng mọi hành động của cô đều ko qua được mắt của Ariel. Ban nảy, khi thấy Joseph lo lắng cho cô nàng đã khiến cho máu ghen của Ariel bốc lên tận đỉnh đầu. Nhưng cũng may… .Ariel đã kiềm chế được chứ ko thì……..
- Tôi nói cho cô biết, tôi ko biết cô và chồng tôi có quan hệ như thế nào. Nhưng tôi cảnh cáo cô , tôi ko cho phép chồng tôi qua lại với vô
Ariel đanh giọng nói. Còn Katrina và Joseph nghệch mặt ra vì……..hem hiểu gì hết. Katrina đưa mắt nhìn thằng em họ của mình ngầm hỏi “ Chuyện này là sao? Sao chị lại trở thành người thứ ba vậy?? ”
- Chị cần gì tôi đều có thể đáp ứng cho chị nhưng xin chị hãy rời xa chồng tôi – Ariel ngừng một lát nhìn Katrina rồi lạnh lùng hỏi – Nói đi ! Chị cần gì
Joseph tuy ko biết chuyện gì khiến Ariel làm vậy. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy rất nóng giận trước hành động của vợ. Như ko nhịn được nữa, Joseph nhíu mày hỏi:
- Ariel ! Em ……
Câu nói của Joseph bỏ dở giữa chừng vì anh đã nhận được cái nháy mắt từ bà chị thân yêu. Anh nhìn Katrina khó hiểu. Quả thật anh ko tài nào đoán được bà chị ma mãnh của mình định làm gì nữa ……
Nảy giờ im lìm ngồi nghe Ariel nói. Katrina cảm thấy rất thú vị trước cô em chồng của mình. Bỗng cái tính nghịch ngợm của cô trỗi dậy .
“ Để xem cô bé này cá tính cỡ nào ”
- Tôi Tôi ko cần gì hết – nói rồi, cô chỉ thẳng mặt Joseph nói – tôi chỉ cần anh ấy thôi!
Ariel nghe tá hỏa tam tinh. Cơn tam bành của cô bây giờ đã được châm ngòi để phát nổ. Ariel tức tối quát:
- Ẽ! Vừa phải thôi nha. Nảy giờ nhịn cô đủ rồi đó
- Dù cô là vợ nhưng nếu Joseph muốn qua lại với tôi cô cũng ko có quyền ngăn cấm . Phải ko anh yêu??
Katrina vừa nói vừa bước đến bên Joseph ôm lấy eo anh rồi nhìn Ariel đầy thách thức. Ariel nghe mà nóng mặt. Cô muốn đến tát cho cô nàng kia một cái cho hả cơn giận. Nhưng suy đi nghĩ lại làm thế chỉ tổ hạ thấp mình .