Tứ Đại Tiểu Thư Với Tứ Đại Công Tử Ngỗ Nghịch

Chương 3: Chương 3




- Các cô ko tin chúng tôi sao?- Mike hỏi

- Không- cả ba đồng thanh làm các anh giật mình

- Được ! Chúng tôi chấp nhận - Dason chịu hết nổi trước giờ có ai dám nói là ko tin các anh đâu.

- Thứ hai nếu bản hợp đồng này bị một trong hai bên tiết lộ thì bên đósẽ phải bồi thường tổn thất cho bên kia , Ok? - Nana vẫn tiếp tục

- Chuyện đó là đương nhiên . Nhưng bồi thường cái gì ? - Mike khó hiểu

- Nếu bên nào tiết lộ thì phải làm oxin cho bên kia mà ko được hó hélời nào , sao hả ? - Rannie vênh mặt vừa nói vừa kênh với Mike

- Cô ngon lánh . Ok thôi , tui sợ cô sao ?- Mike vừa nói vừa dí tay chỉ vào mặt Rannie

- Thứ ba chúng tôi chỉ làm oxin cho các anh trong vòng ba tháng thôi ,Ok? Các anh ko muốn tụi tui cũng đành chịu , sao quyết định đi ! - Nanatiếp tục bản tấu sớ dài ngoằn của mình

- Ok ! CÓ còn hơn ko - Dason gật đầu

- Thứ tư chúng tôi sẽ ko làm những việc phi pháp, trái với lương tâm .Còn nữa, các anh ko được quyền bóc lột sức lao động của chúng tôi. Ok?- Nana đứng khoanh tay nói

- Ok - ba anh đồng thanh vì quá bực mình

- Còn gì nữa ko nói luôn một lần một đi chúng tôi mệt quá - Mike phát quạu

- Cuối cùng ko được xâm phạm thân thể hay bất cứ những gì gọi là riêngtư của chúng tôi . Sao hả? Bấy nhiêu đó có làm được ko?- Nana nhướngmắt hỏi

- Các cô có cho tụi tui cũng ko thèm - ba anh cùng nói

- Anh . - các nàng tức phì khói

- Ừ !Nhưng có cho đâu mà thèm - Nana mát mẻ

- Cô .. yên tâm đi thời gian còn dài, từ từ hành hạ các cô vẫn chưa muộn - Dason mặt gian trá nhìn cô nói

- Chúng tôi sẽ cho các cô biết mùi vị thế nào khi xúc phạm đến tôi - Joseph nhìn Ariel vừa nói vừa cười cười - Ok ! Những yêu cầu của các cô chúng tôisẽ cố gắng thực hiện. Bây giờ các cô về lớp đi sau giờ học là bắt đầu công việc nhá - Mike nói xong rồi cùng Danson và Joseph bỏ đi nhưngko quên để lại cho ba cô những cái nháy mắt chít người

- Trời ơi ! Chắc chết quá , có ai cứu tui hem? Tự nhiên đi làm oxin cho ba ông tám đó - Rannie than vãn

- Thui tụi tui cũng vị thui , đi vào lớp đi mắc công hồi bị la nữa -

Nana kéo Rannie và Ariel về lớp mà trong lòng tức lộn ruột khi nghĩ tới bản mặt đáng ghét của Danson

Bước vào lớp các cô đã bị Joe kéo đi hỏi chuyện.

- Mí bà ko sao chứ? Họ có làm gì ba bà hem ?- Joe lo lắng hỏi

- Có gì đâu chỉ là nói chuyện thui - Rannie trấn an bạn

- Thật ko?- Joe nghi ngờ- vậy mí bà định xử ba ông đó ra sao?

- Sau khi nói chuyện , chúng tui đã quyết định đình chiến - Nana nói mà giọng bùn bùn

- UHM! Vô học thôi - Joe nói xong rồi bỏ vào lớp .

Còn ba cô thì thầm thương cho số phận hẩm hiu của mình sắp tới ko biết trôi về đâu. +Cùng lúc đó tại sân bay:

- CHuyến bay từ New York mang số A3255 vừa hạ cánh tại sân bay . Xinquý khách nhanh chóng đến bộ phận hải quan để kiểm tra hành lí..- tiếngcô tiếp viên vang trên loa

Sau mười lăm phút làm việc với hải quan thì cuối cùng cô cũng đặt chânxuống mảnh đất quê hương của mình. Cô vừa bước ra đã thu hút biết baoánh mắt hướng về mình. Với mái tóc dài tung bay trong gió , khuôn mặtthanh tú đã làm xiu đổ nhiều chàng trai .

- Đại tiểu thư! Đại tiểu thư tôi ở đây nè !- ông người đàn ông ngoài sáu mươi đứng từ xa vẫy tay với cô gái

- Bác Ngô ! Phiền bác ra đây đón cháu quá - cô gái từ từ tiến đến và mỉm cười

- Có gì đâu đó là nhiệm vụ của tôi mà ! - người đàn ông cười hiền nói- giờ tiểu thư về nhà chứ?

- Ko hãy đến D&D trước - nói rồi cô bước lên một chiếc xe màu đen sang trọng rồi lao đi

- Lần này ko biết tiểu thư về đây có chuyện gì ko?- người đàn ông vừalái xe vừa hỏi- chắc chuyện lần này quan trọng lắm nên đại tiểu thư mớiđích thân giải quyết phải ko ạ?

- Bác quả là người hiểu cháu nhất - Beatrice cười nhẹ nói - bác thửnghĩ coi còn ai trên đời này khiến cháu phải chạy đôn chạy đáo thế này?

- Chẳng lẻ là .nhị tiểu thư ?- ông Ngô ngạc nhiên nói mà mắtmở to kinh ngạc- ko phải cô ấy đang ở nước ngoài sao ? sao lại về đâyđược?

- Con bé đó đã để lại một mảnh giấy với vài dòng tin nhắn rồi trốn quađây , bây giờ ở bển đang náo động vì nó. Ba cháu đang tức giận lắm nênmới bảo cháu qua đây bắt nó - cô cũng hết cách với cô em bướng bỉnh củamình vì cô biết rằng điều gì nó muốn là nhất định phải làm cho được .Chiến này coi bộ đi công cóc rồi , cô thầm ngao ngán

Chưa đầy mười lăm phút , chiếc xe sang trọng đã đổ trước cửa một tòacao ốc đồ sộ. Beatrice bước xuống với dáng vẻ tự tin nhưng cũng ko mấtsự sang trọng, quý phái toát ra trên người .

- Bác ở đây đợi cháu một tí nha, cháu sẽ xuống liền - dặn dò ông Ngô xong cô đi thẳng vào trong.

Cô đi tới quầy tiếp tân và nhã nhặn hỏi :

- Làm ơn cho hỏi phòng tổng giám đốc ở lầu mấy?

- Dạ .. dạ ở lầu tám ạ - cô tiếp tân choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô

- Cám ơn cô - cô mỉm cườii vớii cô tiếp tân rồi xoay người bỏ đi

Vừa mới đặt chân lên lầu 8 cô đã nghe giọng một người con gái vang lên phía sau:

- Cô là ai? có hẹn trước với tổng giám đốc hay ko?

- Hẹn trước? Bộ cần phải hẹn trước nữa sao? - Beatrice tỉnh bơ trả lời mà ko hay là khuôn mặt của cô gái nọ bắt đầu đanh lại

- Nếu ko có hẹn trước thì mời cô về cho . Tổng giám đốc đang họp - cô gái khó chịu nhìn Beatrice

- Mà nói nãy giờ vậy cô là ai mà có quyền đuổi khách vậy? - Beatrice vẫn thản nhiên hỏi cô gái nọ

- Tôi là Amy, là thư kí của tổng giám đốc như thế được chưa? - Amy kênh kiệu nói ( cái nì lấy đại tên thui nha)

- Cho dù tôi ko có hẹn đi nữa thì cũng đừng dùng thái độ đó mà đối xửvới khách hàng - Beatrice nhìn thẳng vào mắt Amy mà nói làm cho cô tacó phần khiếp sợ - Tôi sẽ vào phòng ngồi đợi tổng giám đốc của cô .

Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vào phòng tổng giám đốc mặc cho Amy đang đứng đó nhìn cô mà tức tối. Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vào phòng tổng giám đốc mắc cho Amy đang đứng đó nhìn cô mà tức tối.

- Cuộc họp đến đây kết thúc . Ngày mai mỗi phòng sẽ nộp cho tôi bản kếhoạch cho tháng sau - Ken nói xong rồi đứng dậy trở về phòng

- Tổng giám đốc à ! Anh có khách trong phòng đó - Amy bực bội nhưng vẫn cố gắng nói với Ken giọng ngọt ngào nhất

- Hôm nay tôi có hẹn với ai sao? - Ken ngạc nhiên hỏi

- Dạ ko ạ! Nhưng cô ta ko nghe em nói mà bảo là vào phòng đợi anh - Amy cố giải thích

- Thôi được rồi ! Cô đi làm việc của mình đi . À ! pha dùm tôi hai táchtrà luôn - Ken đi về phòng mà ko khỏi thắc mắc về vị khách ko mời này

Mở cửa bước vào phòng mình anh thật sự ngạc nhiên vì thấy có người đangngồi trên chiếc ghế của anh và quay mặt ra ngoài. Anh từ từ bước đến vàcất tiếng hỏi với giọng lịch sự:

- Xin lỗi nhưng chúng ta có biết nhau ko? Sao lại ngồi trên ghế của tôi vậy?

- Dĩ nhiên là quen rồi - cô gái vẫn tiếp tục nói

- Ủa! Sao nghe giọng quen quen - Ken ngờ ngợ

- Sao hả? Nhớ được chưa? Trí nhớ của anh tồi quá đấy - Beatrice vẫn nói mà ko hề quay lại

- Em .Ko thể nào, em chẳng phải đang ở Milan sao?- Ken lần nàycòn kinh ngạc hơn vì biết được ngồi đó là ai rùi. Người con gái mà anhyêu nay đã trở về

Beatrice bây giờ mới xoay người lại đối diện với anh. Cả hai người gặpnhau , bao nhiêu nỗi nhớ nhung ấp ủ bây lâu nay dùng như đang vỡ òa ra.Ken chạy lại ôm chầm cô. Ôm thật chặc như sợ khi buông tay mình ra thìcô sẽ tan biến .Hai người cứ thế mà nhìn nhau , nhìn thật sâu vào mắtđối phương như tìm lại những kỉ niệm ngọt ngào của cả hai. Sau nhữngnăm xa cách , tình cảm của hai người ko những ko phai nhòa mà còn trởnên mạnh liệt hơn. Vì đều là những người trong nganh thờii trang , bậnbịu là việc ko tránh khỏi nên cả hai rất ít có thời gian trò chuyện chứđừng nói đến việc gặp nhau. Giờ gặp lại hỏi ko vui sao được?

- Beatrice ! Anh nhớ em nhiều lắm - Ken thì thầm bên tai cô

- Em cũng thế cũng nhớ anh lắm!- cô cười hạnh phúc rồi lại ôm anh thật chặt như đền bù khoảng thời gian xa cách

Ken từ từ cuối xuống trao cho cô một nụ hôn nồng cháy . Đối với cả haikhoảnh khắc này như ngưng đọng , trên đời này chỉ còn lại mình anh vàcô mà thôi . Nụ hôn kéo dài như vô tận nếu ko có tiếng gõ cửa của Amythì cả hai mới buông nhau ra.

- Tổng giám đốc trà của anh đây

- Uhm! Cô để đó đi - Ken nói và chỉ tay lên bàn

Đặt 2 tách trà lên bàn rồi ra ngoài nhưng cô cũng ko quên liếc nhìn Beatrice bằng một cái nhìn sắc lẻm.

- Cô gái đó là thư kí của anh uh? - Beatrice nhìn theo bóng của Amy khuất sau cánh cửa rùi quay sang hỏi Ken

- Uhm! Cô ấy là Amy , thư kí anh mới mướn đó - Ken nói và nhìn ra cửa

- Em biết tên cô ta rồi - Beatrice nói

- Bộ . em ghen hả ?- Ken vừa vòng tay ra trước ôm cô vừa ma mãnh hỏi cô

- Xí ! Ai dư hơi đâu mà ghen - nói vậy thui chứ thật ra cô đang rất hạnh phúc trong vòng tay mạnh mẽ của anh

- À mà sao tự nhiên em lại trở về đột ngột vậy?- Ken sực nhớ

- Nếu em nói em nhớ anh muốn về thăm anh được hông ?- cô cũng tinh nghịch chọc anh

- Dĩ nhiên được anh còn mừng nữa là khác,chỉ sợ ko phải vậy thui- Ken xoay người cô lại đối diện với mình nhưngvòng tay anh vẫn siết chặt lấy cô

- Nè ! Đàng hoàng lại đi, nói chuyện nghiêm túc nè - cô lườm anh

- Thì anh đang đàng hoàng lắm đây - anh vẫn ko thôi chọc cô ( ông nì xem vậy cũng ghia thiệt)

- Anh mà còn vậy em đi về a - nói rồi cô vờ quay lưng đi nhưng đã bị anh nắm lại

- Ok !OK! Xem như anh sợ em quá rùi - Ken vừa nói vừa chấp tay lại vẻmặt hết sức ngây thơ ( vô số tội) làm cô ko khỏi phì cười - rùi em nóiđi , anh nghe

- Lần này em về một là vì nhớ anh muốn thăm anh . Còn chuyện thứ hai là ..- nói đến đây cô bỗng thở dài

- Là chuyện của Rannie phải ko?? - Ken hiểu ý người yêu

- Uhm ! Em đang đau đầu vì chuyện này nè . Ba em bảo là phải bắt nó vềcho bằng được nhưng . em ko nở làm như thế với con bé . Nóđang ở chỗ anh phải ko? - Beatrice giọng buồn buồn hỏi anh

- Sao em biết ? Anh đâu có ..- Ken bất ngờ vì ko hiểu sao cô lại biết chuyện này

- Ở đây nó còn có chỗ nào để đi ngoài nhà anh? Về nhà ba cho bị bắt sao? - Beatrice lườm yêu anh nói

- Em có muốn gặp nó ko? - Ken hỏi

- Dĩ nhiên , mục đích chính em về đây là muốn gặp nó mà - Beatrice nói

- Uhm ! Vậy để anh thu xếp công việc rồi chở em về - Ken nhìn cô nói

Sau giờ tan học , bốn cô tung tăng đi ra cổng trường. Các cô ko hề biết , từ nãy đến giờ vẫn có mấy cặp mắt đố kị đang theo dõi:

- Bọn nó phải ko? - một cô gái hỏi

- Uhm ! Ba con ranh đó đó - cô thứ hai trả lời

- Để đó đi, tao ko bỏ qua dễ dàng vậy đâu - cô gái ban đầu nói rồi bỏ đi với nét mặt sát thủ

- Nè! Joe ngày mai qua nhà tui chơi đi, hay tối nay mình đi shopping nha - Ariel hí hửng nói

- Được đó , được đó ! Hôm nay hay là đi shopping đi. Đi đâu chứ đi shoplà tui ok liền .Lần trước tại ba ông tám đó mà chưa mua được gìnhiều- Rannie tranh thủ nói .

- Tui cũng đồng ý lời Rannie đó . Bà thì sao hả Joe? - Nana bất ngờ quay qua hỏi Joe.

Nhưng hình như , từ nãy đến giờ ko cô ko có theo dõi câu chuyện của mấycô bạn. Cô cứ vừa đi vừa suy nghĩ điều gì đó hết sức đăm chiêu.

- Joe ! Joe ! Joeeeeeeee ! - Nana bực mình hét toáng lên

- Hả ? Hả? Chuyện gì ? Chuyện gì sảy ra ? - cô giật mình hỏi

- Bà nha! Từ hồi chiều đến giờ bà làm gì như người mất hồn vậy? Sảy ra chuyện gì , khai mau ? - Rannie nheo mắt hỏi

- Có phải bị chàng nào bắt mất hồn rồi ko? - Ariel lém lĩnh

- Làm gì có chứ ! Mấy bà ban nãy nói gì ? Nói lại tui nghe xem ! - Joe chối bay chối biến

- Tui hỏi bà tối nay đi shop ko? - Nana nhắc lại cho bạn mình nghe

- Uhm! Dĩ nhiên đi òi - Joe phấn khởi nói . Vì khi nghĩ đến việc mua sắm là cô hết bùn ngay ( mấy cô nì đúng là bạn bè muh)

- Tin tin . - tiếng kèn xe vang lên phái sau làm các cô giật mình quay lại xem xét sự tình .

- Lên xe ! Nhanh lên ! - Dason , Mike và Joseph đang ngồi trên ba chiêc xe đua thứ thiệt ra lệnh

- Tại sao chúng tôi phải lên xe các anh? - Nana đanh đá hỏi

- Bây giờ các cô có lên ko? Hay là - Joseph hỏi lửng lờ , nhưng các cô cũng lờ mờ đoán ra các anh muốn gì

- Thui nha ! Có gì tối nay tui gọi cho bà - Rannie nói với Joe rồi ba cô leo lên xe.

- Đúng là ngang ngược hết sức - ba cô rủa thầm - tự nhiên bị họ nắm tẩy à ! Tức chít

Ba chiếc xe phóng như tên bay trên đường , làm mấy cô nàng hồn vía lên mây.

+ Trên xe Mike :

Rannie lên xe , ko nói năng cũng gì mà nhìn chăm chăm anh như muốn ăn tươi nuốt sống .

- Way! Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đó được ko? - Mike nhìn Rannie nói

- ..- cô ko thèm nói gì

- Sao ko trả lời ? Bình thường cô dữ lắm mà ? - thấy Rannie ko lên tiếng trả lời anh ngạc nhiên vô cùng

Quả thật sau câu nói của Mike , cô ko còn nhìn anh nữa mà chuyển sangnhìn thẳng phía trước . Ko hiểu sao khi có hai người như thế này cô komuốn cãi chút nào. Mike thì ngược lại , thấy cô ko lên tiếng , nghĩ làcô khi dễ mình nên anh tăng tốc xe làm cho cô hoảng hồn la lên:

- Anh điên hả? Chạy chậm lại thôi - Rannie vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại vì mọi vật xung quanh cô bây giờ trôi qua vùn vụt

- Chịu mở miệng rồi hả? - Mike nhếch miệng cười hỏi

- Anh có chạy chậm lại ko? - Rannie hét lên

Nhưng hình như tiếng hét của cô ko có tác dụng gì mà càng làm cho anh thêm phần phấn khích.

- Anh dừng lại thì đừng trách tui - nói rồi cô cầm tay anh đưa lên miệng mình , cắn thật mạnh

- AAAAAAA .. két ..! - vì quá đau nên anh thắng gấp lại làm cho đầu cô đập mạnh về phía trước

- Cô điên hả? - anh quát

- ANh điên thì có . Làm gì mà chạy nhanh vậy? Một cái cắn như vậy là ít đó - vừa xoa xoa cái trán mình cô vừa giận dữ quát

- Đầu cô bị gì vậy ? Đưa tui xem coi - bây giờ anh mới phát hiện ra cái trán của cô đang sưng đỏ lên .

- Ko cần anh lo ! Anh lo mà chạy cho đàng hoàng lại đi - cô gạt tay anh ra và nói

Tức mình nhưng ko thể làm gì khác được nên anh chỉ biết lẳng lặng chở cô đi tới diểm hẹn mà thôi.

Rannie thì ngồi đó mà cảm thấy khó chịu trong lòng. Rõ ràng là cô komuốn nói vậy thế mà vẫn nói. Khi thấy anh có vẻ hụt hẫn vì bị cô từchối , ko hiểu sao cô thấy tội nghiệp anh.

- Xin lỗi nha! Tôi.. tôi thật ko cố ý nói vậy đâu - Rannie lí nhí nói .Ko thấy anh phản ứng gì cả nên cô đành im lìm , ko dám hó hé gì cả

Mike đâu phải hem nghe, anh chàng đang sướng mê li đó chứ! Trên môi anh lúc đó đã nở một nụ cười ác ma mà cô nèo coa hay đâu

+ Xe của Joseph:

- Tên kia ! Anh địng chở tui đi đâu hả? - Ariel bực mình hỏi

- Đi kí hợp đồng - anh đáp gọn

- Lần trước làm đổ kem của tui, tui còn quên chưa bắt đền anh - Ariel nhắc lại chuyện cũ ( hixhixhix ss nhớ dai ghê)

- Cô còn nhắc nữa hả? Hôm đó cô làm cái mặt tui toàn là kem ko tui còn chưa tính sổ cô nữa kìa - joseph cũng ko vừa

- Hahahahaha nhớ lại khuôn mặt của anh lúc đó thiệt là ..hahahaha ,giống mặt mèo dễ sợ hahaha - cô ngồi nhớ lại kiệt tác của mìnhmà cười khúc khích

- Cô cười đủ chưa? Đừng cười như thế nữa giống con ngốc lắm - anh quêđộ nói . Mặc dù chính nụ cười đó làm anh cảm thấy rất ấm lòng.

- Nè! Bộ anh thân với hai người kia lắm hả? - cô hỏi

- Uhm! Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ - anh nói

- Hihihi vậy giống tụi tui òi - Ariel vui mừng vì có người giống mình

- Ủa , vậy ba cô cũng chơi thân từ nhỏ với nhau à ? - anh ngạc nhiên nhìn cô

- Ba chúng tôi như chị em ruột thịt vậy đó , đi đâu cũng có nhau. Do bamẹ quá bận ko có thời gian chơi với chúng tôi nên chúng tôi phải tựchơi với nhau thôi à - Ariel buồn buồn nói - ai nói là nhà giàu thìsướng chứ?

- Ko ngờ tuổi thơ của các cô là như thế! Cô ko có anh chị em hay sao? - Joseph thông cảm

- Không ! Ba mẹ chỉ có một mình tui thôi , nên nhiều lúc thấy người tacó anh chị em cũng ham lắm chứ! - cô thật thà nói - nhưng cũng may làcòn có Nana và Rannie làm bạn nên tui hem cảm thấy cô đơn, bây giờ còncó cả Joe nữa

Joseph nghe Ariel bộc bạch tâm sự của mình , anh cả thấy cuôc sống củacô và anh cũng giống nhau. Ko có ai chịu làm bạn cả , chỉ có duy nhấthai người bạn thân . Nhưng họ ko thể khỏa lấp được nỗi trống vắng trongtâm hồn anh được. Anh đột nhiên quay sang nhìn Ariel. Cô nàng đang mơmàng nhìn phong cảnh hai bên đường trên môi vẫn nở nụ cười thiên thần.

- Cô ngốc này thiệt là - anh vừa nghĩ vừa mỉm cười . Chiếc xe đua vẫn lướt nhẹ trên mặt đường

- Tên ôn thần này hum ni sao mà lạ thế? Thường ngày mặt mày lúc nàocũng khó đăm đăm , gặp là mắc cãi hem à ! Nhưng thui kệ , hôm nay hắnhem cãi là Mô Phật òi. Nhìn kỹ cũng đẹp trai lém chứ bộ,hihihihi -Ariel thầm nghĩ rồi cười một mình

+ Trên xe Dason:

- Tại sao các anh lại làm vậy?? - Nana tức giận hỏi

- Ko tại sao cả, vì chúng tôi thích thôi - câu hỏi tối nghĩa của Nana mà anh cũng hiểu mà trả lời

- Vì chúng tôi thích nói thế mà nghe được à? - cô lặp lại câu trả lời của anh mà sôi máu

- Tui muốn thấy vẻ mặt đau đớn của cô. Hahahaha- nói rồi anh cười lớn như phát cuồng

- Anh đúng là ác quỷ hút máu người - Nana khiếp sợ trước giọng cười quái gở của anh

- Đúng! tui là ác quỷ và tôi sắp ăn thịt cô đây - anh vừa nói vừa thắng gấp rồi đưa mặt mình sát mặt cô mà nói

- Anh anh dám tui sẽ.. cắn cho anh chết lun - cô nuốt nước miếng , lắp bắp nói +Cùng lúc đó tại sân bay:

- CHuyến bay từ New York mang số A3255 vừa hạ cánh tại sân bay . Xinquý khách nhanh chóng đến bộ phận hải quan để kiểm tra hành lí..- tiếngcô tiếp viên vang trên loa

Sau mười lăm phút làm việc với hải quan thì cuối cùng cô cũng đặt chânxuống mảnh đất quê hương của mình. Cô vừa bước ra đã thu hút biết baoánh mắt hướng về mình. Với mái tóc dài tung bay trong gió , khuôn mặtthanh tú đã làm xiu đổ nhiều chàng trai .

- Đại tiểu thư! Đại tiểu thư tôi ở đây nè !- ông người đàn ông ngoài sáu mươi đứng từ xa vẫy tay với cô gái

- Bác Ngô ! Phiền bác ra đây đón cháu quá - cô gái từ từ tiến đến và mỉm cười

- Có gì đâu đó là nhiệm vụ của tôi mà ! - người đàn ông cười hiền nói- giờ tiểu thư về nhà chứ?

- Ko hãy đến D&D trước - nói rồi cô bước lên một chiếc xe màu đen sang trọng rồi lao đi

- Lần này ko biết tiểu thư về đây có chuyện gì ko?- người đàn ông vừalái xe vừa hỏi- chắc chuyện lần này quan trọng lắm nên đại tiểu thư mớiđích thân giải quyết phải ko ạ?

- Bác quả là người hiểu cháu nhất - Beatrice cười nhẹ nói - bác thửnghĩ coi còn ai trên đời này khiến cháu phải chạy đôn chạy đáo thế này?

- Chẳng lẻ là .nhị tiểu thư ?- ông Ngô ngạc nhiên nói mà mắtmở to kinh ngạc- ko phải cô ấy đang ở nước ngoài sao ? sao lại về đâyđược?

- Con bé đó đã để lại một mảnh giấy với vài dòng tin nhắn rồi trốn quađây , bây giờ ở bển đang náo động vì nó. Ba cháu đang tức giận lắm nênmới bảo cháu qua đây bắt nó - cô cũng hết cách với cô em bướng bỉnh củamình vì cô biết rằng điều gì nó muốn là nhất định phải làm cho được .Chiến này coi bộ đi công cóc rồi , cô thầm ngao ngán

Chưa đầy mười lăm phút , chiếc xe sang trọng đã đổ trước cửa một tòacao ốc đồ sộ. Beatrice bước xuống với dáng vẻ tự tin nhưng cũng ko mấtsự sang trọng, quý phái toát ra trên người .

- Bác ở đây đợi cháu một tí nha, cháu sẽ xuống liền - dặn dò ông Ngô xong cô đi thẳng vào trong.

Cô đi tới quầy tiếp tân và nhã nhặn hỏi :

- Làm ơn cho hỏi phòng tổng giám đốc ở lầu mấy?

- Dạ .. dạ ở lầu tám ạ - cô tiếp tân choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô

- Cám ơn cô - cô mỉm cườii vớii cô tiếp tân rồi xoay người bỏ đi

Vừa mới đặt chân lên lầu 8 cô đã nghe giọng một người con gái vang lên phía sau:

- Cô là ai? có hẹn trước với tổng giám đốc hay ko?

- Hẹn trước? Bộ cần phải hẹn trước nữa sao? - Beatrice tỉnh bơ trả lời mà ko hay là khuôn mặt của cô gái nọ bắt đầu đanh lại

- Nếu ko có hẹn trước thì mời cô về cho . Tổng giám đốc đang họp - cô gái khó chịu nhìn Beatrice

- Mà nói nãy giờ vậy cô là ai mà có quyền đuổi khách vậy? - Beatrice vẫn thản nhiên hỏi cô gái nọ

- Tôi là Amy, là thư kí của tổng giám đốc như thế được chưa? - Amy kênh kiệu nói ( cái nì lấy đại tên thui nha)

- Cho dù tôi ko có hẹn đi nữa thì cũng đừng dùng thái độ đó mà đối xửvới khách hàng - Beatrice nhìn thẳng vào mắt Amy mà nói làm cho cô tacó phần khiếp sợ - Tôi sẽ vào phòng ngồi đợi tổng giám đốc của cô .

Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vào phòng tổng giám đốc mặc cho Amyđang đứng đó nhìn cô mà tức tối.Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vàophòng tổng giám đốc mắc cho Amy đang đứng đó nhìn cô mà tức tối.

- Cuộc họp đến đây kết thúc . Ngày mai mỗi phòng sẽ nộp cho tôi bản kếhoạch cho tháng sau - Ken nói xong rồi đứng dậy trở về phòng

- Tổng giám đốc à ! Anh có khách trong phòng đó - Amy bực bội nhưng vẫn cố gắng nói với Ken giọng ngọt ngào nhất

- Hôm nay tôi có hẹn với ai sao? - Ken ngạc nhiên hỏi

- Dạ ko ạ! Nhưng cô ta ko nghe em nói mà bảo là vào phòng đợi anh - Amy cố giải thích

- Thôi được rồi ! Cô đi làm việc của mình đi . À ! pha dùm tôi hai táchtrà luôn - Ken đi về phòng mà ko khỏi thắc mắc về vị khách ko mời này

Mở cửa bước vào phòng mình anh thật sự ngạc nhiên vì thấy có người đangngồi trên chiếc ghế của anh và quay mặt ra ngoài. Anh từ từ bước đến vàcất tiếng hỏi với giọng lịch sự:

- Xin lỗi nhưng chúng ta có biết nhau ko? Sao lại ngồi trên ghế của tôi vậy?

- Dĩ nhiên là quen rồi - cô gái vẫn tiếp tục nói

- Ủa! Sao nghe giọng quen quen - Ken ngờ ngợ

- Sao hả? Nhớ được chưa? Trí nhớ của anh tồi quá đấy - Beatrice vẫn nói mà ko hề quay lại

- Em .Ko thể nào, em chẳng phải đang ở Milan sao?- Ken lần nàycòn kinh ngạc hơn vì biết được ngồi đó là ai rùi. Người con gái mà anhyêu nay đã trở về

Beatrice bây giờ mới xoay người lại đối diện với anh. Cả hai người gặpnhau , bao nhiêu nỗi nhớ nhung ấp ủ bây lâu nay dùng như đang vỡ òa ra.Ken chạy lại ôm chầm cô. Ôm thật chặc như sợ khi buông tay mình ra thìcô sẽ tan biến .Hai người cứ thế mà nhìn nhau , nhìn thật sâu vào mắtđối phương như tìm lại những kỉ niệm ngọt ngào của cả hai. Sau nhữngnăm xa cách , tình cảm của hai người ko những ko phai nhòa mà còn trởnên mạnh liệt hơn. Vì đều là những người trong nganh thờii trang , bậnbịu là việc ko tránh khỏi nên cả hai rất ít có thời gian trò chuyện chứđừng nói đến việc gặp nhau. Giờ gặp lại hỏi ko vui sao được?

- Beatrice ! Anh nhớ em nhiều lắm - Ken thì thầm bên tai cô

- Em cũng thế cũng nhớ anh lắm!- cô cười hạnh phúc rồi lại ôm anh thật chặt như đền bù khoảng thời gian xa cách

Ken từ từ cuối xuống trao cho cô một nụ hôn nồng cháy . Đối với cả haikhoảnh khắc này như ngưng đọng , trên đời này chỉ còn lại mình anh vàcô mà thôi . Nụ hôn kéo dài như vô tận nếu ko có tiếng gõ cửa của Amythì cả hai mới buông nhau ra.

- Tổng giám đốc trà của anh đây

- Uhm! Cô để đó đi - Ken nói và chỉ tay lên bàn

Đặt 2 tách trà lên bàn rồi ra ngoài nhưng cô cũng ko quên liếc nhìn Beatrice bằng một cái nhìn sắc lẻm.

- Cô gái đó là thư kí của anh uh? - Beatrice nhìn theo bóng của Amy khuất sau cánh cửa rùi quay sang hỏi Ken

- Uhm! Cô ấy là Amy , thư kí anh mới mướn đó - Ken nói và nhìn ra cửa

- Em biết tên cô ta rồi - Beatrice nói

- Bộ . em ghen hả ?- Ken vừa vòng tay ra trước ôm cô vừa ma mãnh hỏi cô

- Xí ! Ai dư hơi đâu mà ghen - nói vậy thui chứ thật ra cô đang rất hạnh phúc trong vòng tay mạnh mẽ của anh

- À mà sao tự nhiên em lại trở về đột ngột vậy?- Ken sực nhớ

- Nếu em nói em nhớ anh muốn về thăm anh được hông ?- cô cũng tinh nghịch chọc anh

- Dĩ nhiên được anh còn mừng nữa là khác, chỉ sợ ko phải vậy thui- Kenxoay người cô lại đối diện với mình nhưng vòng tay anh vẫn siết chặtlấy cô

- Nè ! Đàng hoàng lại đi, nói chuyện nghiêm túc nè - cô lườm anh

- Thì anh đang đàng hoàng lắm đây - anh vẫn ko thôi chọc cô ( ông nì xem vậy cũng ghia thiệt)

- Anh mà còn vậy em đi về a - nói rồi cô vờ quay lưng đi nhưng đã bị anh nắm lại

- Ok !OK! Xem như anh sợ em quá rùi - Ken vừa nói vừa chấp tay lại vẻmặt hết sức ngây thơ ( vô số tội) làm cô ko khỏi phì cười - rùi em nóiđi , anh nghe

- Lần này em về một là vì nhớ anh muốn thăm anh . Còn chuyện thứ hai là ..- nói đến đây cô bỗng thở dài

- Là chuyện của Rannie phải ko?? - Ken hiểu ý người yêu

- Uhm ! Em đang đau đầu vì chuyện này nè . Ba em bảo là phải bắt nó vềcho bằng được nhưng . em ko nở làm như thế với con bé . Nóđang ở chỗ anh phải ko? - Beatrice giọng buồn buồn hỏi anh

- Sao em biết ? Anh đâu có ..- Ken bất ngờ vì ko hiểu sao cô lại biết chuyện này

- Ở đây nó còn có chỗ nào để đi ngoài nhà anh? Về nhà ba cho bị bắt sao? - Beatrice lườm yêu anh nói

- Em có muốn gặp nó ko? - Ken hỏi

- Dĩ nhiên , mục đích chính em về đây là muốn gặp nó mà - Beatrice nói

- Uhm ! Vậy để anh thu xếp công việc rồi chở em về - Ken nhìn cô nói

Sau giờ tan học , bốn cô tung tăng đi ra cổng trường. Các cô ko hề biết , từ nãy đến giờ vẫn có mấy cặp mắt đố kị đang theo dõi:

- Bọn nó phải ko? - một cô gái hỏi

- Uhm ! Ba con ranh đó đó - cô thứ hai trả lời

- Để đó đi, tao ko bỏ qua dễ dàng vậy đâu - cô gái ban đầu nói rồi bỏ đi với nét mặt sát thủ

- Nè! Joe ngày mai qua nhà tui chơi đi, hay tối nay mình đi shopping nha - Ariel hí hửng nói

- Được đó , được đó ! Hôm nay hay là đi shopping đi. Đi đâu chứ đi shoplà tui ok liền .Lần trước tại ba ông tám đó mà chưa mua được gìnhiều- Rannie tranh thủ nói .

- Tui cũng đồng ý lời Rannie đó . Bà thì sao hả Joe? - Nana bất ngờ quay qua hỏi Joe.

Nhưng hình như , từ nãy đến giờ ko cô ko có theo dõi câu chuyện của mấycô bạn. Cô cứ vừa đi vừa suy nghĩ điều gì đó hết sức đăm chiêu.

- Joe ! Joe ! Joeeeeeeee ! - Nana bực mình hét toáng lên

- Hả ? Hả? Chuyện gì ? Chuyện gì sảy ra ? - cô giật mình hỏi

- Bà nha! Từ hồi chiều đến giờ bà làm gì như người mất hồn vậy? Sảy ra chuyện gì , khai mau ? - Rannie nheo mắt hỏi

- Có phải bị chàng nào bắt mất hồn rồi ko? - Ariel lém lĩnh

- Làm gì có chứ ! Mấy bà ban nãy nói gì ? Nói lại tui nghe xem ! - Joe chối bay chối biến

- Tui hỏi bà tối nay đi shop ko? - Nana nhắc lại cho bạn mình nghe

- Uhm! Dĩ nhiên đi òi - Joe phấn khởi nói . Vì khi nghĩ đến việc mua sắm là cô hết bùn ngay ( mấy cô nì đúng là bạn bè muh)

- Tin tin . - tiếng kèn xe vang lên phái sau làm các cô giật mình quay lại xem xét sự tình .

- Lên xe ! Nhanh lên ! - Dason , Mike và Joseph đang ngồi trên ba chiêc xe đua thứ thiệt ra lệnh

- Tại sao chúng tôi phải lên xe các anh? - Nana đanh đá hỏi

- Bây giờ các cô có lên ko? Hay là - Joseph hỏi lửng lờ , nhưng các cô cũng lờ mờ đoán ra các anh muốn gì

- Thui nha ! Có gì tối nay tui gọi cho bà - Rannie nói với Joe rồi ba cô leo lên xe.

- Đúng là ngang ngược hết sức - ba cô rủa thầm - tự nhiên bị họ nắm tẩy à ! Tức chít

Ba chiếc xe phóng như tên bay trên đường , làm mấy cô nàng hồn vía lên mây.

+ Trên xe Mike :

Rannie lên xe , ko nói năng cũng gì mà nhìn chăm chăm anh như muốn ăn tươi nuốt sống .

- Way! Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đó được ko? - Mike nhìn Rannie nói

- ..- cô ko thèm nói gì

- Sao ko trả lời ? Bình thường cô dữ lắm mà ? - thấy Rannie ko lên tiếng trả lời anh ngạc nhiên vô cùng

Quả thật sau câu nói của Mike , cô ko còn nhìn anh nữa mà chuyển sangnhìn thẳng phía trước . Ko hiểu sao khi có hai người như thế này cô komuốn cãi chút nào. Mike thì ngược lại , thấy cô ko lên tiếng , nghĩ làcô khi dễ mình nên anh tăng tốc xe làm cho cô hoảng hồn la lên:

- Anh điên hả? Chạy chậm lại thôi - Rannie vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại vì mọi vật xung quanh cô bây giờ trôi qua vùn vụt

- Chịu mở miệng rồi hả? - Mike nhếch miệng cười hỏi

- Anh có chạy chậm lại ko? - Rannie hét lên

Nhưng hình như tiếng hét của cô ko có tác dụng gì mà càng làm cho anh thêm phần phấn khích.

- Anh dừng lại thì đừng trách tui - nói rồi cô cầm tay anh đưa lên miệng mình , cắn thật mạnh

- AAAAAAA .. két ..! - vì quá đau nên anh thắng gấp lại làm cho đầu cô đập mạnh về phía trước- Cô điên hả? - anh quát

- ANh điên thì có . Làm gì mà chạy nhanh vậy? Một cái cắn như vậy là ít đó - vừa xoa xoa cái trán mình cô vừa giận dữ quát

- Đầu cô bị gì vậy ? Đưa tui xem coi - bây giờ anh mới phát hiện ra cái trán của cô đang sưng đỏ lên .

- Ko cần anh lo ! Anh lo mà chạy cho đàng hoàng lại đi - cô gạt tay anh ra và nói

Tức mình nhưng ko thể làm gì khác được nên anh chỉ biết lẳng lặng chở cô đi tới diểm hẹn mà thôi.

Rannie thì ngồi đó mà cảm thấy khó chịu trong lòng. Rõ ràng là cô komuốn nói vậy thế mà vẫn nói. Khi thấy anh có vẻ hụt hẫn vì bị cô từchối , ko hiểu sao cô thấy tội nghiệp anh.

- Xin lỗi nha! Tôi.. tôi thật ko cố ý nói vậy đâu - Rannie lí nhí nói .Ko thấy anh phản ứng gì cả nên cô đành im lìm , ko dám hó hé gì cả

Mike đâu phải hem nghe, anh chàng đang sướng mê li đó chứ! Trên môi anh lúc đó đã nở một nụ cười ác ma mà cô nèo coa hay đâu

+ Xe của Joseph:

- Tên kia ! Anh địng chở tui đi đâu hả? - Ariel bực mình hỏi

- Đi kí hợp đồng - anh đáp gọn

- Lần trước làm đổ kem của tui, tui còn quên chưa bắt đền anh - Ariel nhắc lại chuyện cũ ( hixhixhix ss nhớ dai ghê)

- Cô còn nhắc nữa hả? Hôm đó cô làm cái mặt tui toàn là kem ko tui còn chưa tính sổ cô nữa kìa - joseph cũng ko vừa

- Hahahahaha nhớ lại khuôn mặt của anh lúc đó thiệt là ..hahahaha ,giống mặt mèo dễ sợ hahaha - cô ngồi nhớ lại kiệt tác của mìnhmà cười khúc khích

- Cô cười đủ chưa? Đừng cười như thế nữa giống con ngốc lắm - anh quêđộ nói . Mặc dù chính nụ cười đó làm anh cảm thấy rất ấm lòng.

- Nè! Bộ anh thân với hai người kia lắm hả? - cô hỏi

- Uhm! Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ - anh nói

- Hihihi vậy giống tụi tui òi - Ariel vui mừng vì có người giống mình

- Ủa , vậy ba cô cũng chơi thân từ nhỏ với nhau à ? - anh ngạc nhiên nhìn cô

- Ba chúng tôi như chị em ruột thịt vậy đó , đi đâu cũng có nhau. Do bamẹ quá bận ko có thời gian chơi với chúng tôi nên chúng tôi phải tựchơi với nhau thôi à - Ariel buồn buồn nói - ai nói là nhà giàu thìsướng chứ?

- Ko ngờ tuổi thơ của các cô là như thế! Cô ko có anh chị em hay sao? - Joseph thông cảm

- Không ! Ba mẹ chỉ có một mình tui thôi , nên nhiều lúc thấy người tacó anh chị em cũng ham lắm chứ! - cô thật thà nói - nhưng cũng may làcòn có Nana và Rannie làm bạn nên tui hem cảm thấy cô đơn, bây giờ còncó cả Joe nữa

Joseph nghe Ariel bộc bạch tâm sự của mình , anh cả thấy cuôc sống củacô và anh cũng giống nhau. Ko có ai chịu làm bạn cả , chỉ có duy nhấthai người bạn thân . Nhưng họ ko thể khỏa lấp được nỗi trống vắng trongtâm hồn anh được. Anh đột nhiên quay sang nhìn Ariel. Cô nàng đang mơmàng nhìn phong cảnh hai bên đường trên môi vẫn nở nụ cười thiên thần.

- Cô ngốc này thiệt là - anh vừa nghĩ vừa mỉm cười . Chiếc xe đua vẫn lướt nhẹ trên mặt đường

- Tên ôn thần này hum ni sao mà lạ thế? Thường ngày mặt mày lúc nàocũng khó đăm đăm , gặp là mắc cãi hem à ! Nhưng thui kệ , hôm nay hắnhem cãi là Mô Phật òi. Nhìn kỹ cũng đẹp trai lém chứ bộ,hihihihi -Ariel thầm nghĩ rồi cười một mình

+ Trên xe Dason:

- Tại sao các anh lại làm vậy?? - Nana tức giận hỏi

- Ko tại sao cả, vì chúng tôi thích thôi - câu hỏi tối nghĩa của Nana mà anh cũng hiểu mà trả lời

- Vì chúng tôi thích nói thế mà nghe được à? - cô lặp lại câu trả lời của anh mà sôi máu

- Tui muốn thấy vẻ mặt đau đớn của cô. Hahahaha- nói rồi anh cười lớn như phát cuồng

- Anh đúng là ác quỷ hút máu người - Nana khiếp sợ trước giọng cười quái gở của anh

- Đúng! tui là ác quỷ và tôi sắp ăn thịt cô đây - anh vừa nói vừa thắng gấp rồi đưa mặt mình sát mặt cô mà nói

- Anh anh dám tui sẽ.. cắn cho anh chết lun - cô nuốt nước miếng , lắp bắp nói

Cử chỉ của cô làm anh phì cười. Ko ngờ cô dễ kích động như vậy - anh thầm nghĩ

- Cô nghĩ tui định làm gì cô hả? Hahaha ? Tỉnh lại dùm đi - anh nói và cười lớn làm cho cô quê gần chết

- Xí ! Ai nghĩ gì chứ. Có anh thì có - cô chu mỏ cãi lại - lo mà lái xe đi , nói nhiều quá

Anh vừa cười vừa lái xe khi nghĩ đến tháiđô bối rối của cô ban nãy. Y hệt như trẻ con , đây là lần đâu có ngườicon gái ko rung cảm trước hành động của anh mà còn lớn tiếng cãi lạinữa chứ. Thú vị thật - anh nghĩ

Mười phút sau , ba chiếc xe cùng thắng lại trước một quán nước được bày trí rất bắt mắt gọi là Funny.

- Woa! Ở nới này mà cũng có một quán nước tuyệt thế này sao? - Ariel tròn mắt thích thú

- Dĩ nhiên , tại các cô lúa quá nên ko biết thôi - Joseph chọc

- Anh nói ai lúa hả? - ba cô đồng thanh

- Thôi đi! Bây giờ muốn vào hay muốn ở đây hứng nắng ? - Mike bực bội gắt ( cái ông nì suốt ngày chỉ biết bực với bội thui)

- Đương nhiên là vào rồi , bộ ngu sao đứng đây hứng nắng . Hứ ! - Nananguýt một cái dài thượt lượt rồi cùng Rannie và Ariel đi vào quán

Vừa ngồi xuống , Rannie và Nana đã hỏi liên tục, còn Ariel nhà ta thì vẫn thông thả ngồi gọi nước uống một cách ngon lành

- Nói ! Tại sao lại dẫn chúng tôi đến đây ? - Rannie hỏi Mike bằng giọng đanh đá hết mức luôn

- Các anh có phải muốn giở tró gì ko? - Nana nheo mắt nghi ngờ

- Có phải các anh muốn dụ dỗ chúng tôi đến đây để phục rượu chúng tôi cho chúng tôi say rồi ..- Rannie lại tiếp tục hỏi

- Nói mau ? Thật ra các anh muốn gì? Chuyện của chúng ta đã thươnglượng xong òi , các anh còn muốn gì nữa chứ? - Nana hỏi mà hem để cácanh trả lời

- Hai cô hỏi đủ chưa ? Hỏi mà ko để người ta trả lời à? - Danson phát tiết lên quát

- Uh! Được các anh nói đi! - cảm thấy hơi có lỗi nên Nana nhẹ giọng nói

- Chúng tôi đưa ba cô đến đây là vì bản hợp đồng này nè - Joseph vừa nói xong liền thảy bản hợp đồng trước mặt

Nana , Rannie và Ariel vội vàng cầm lên xem. Vừa xem ba cô vừa gật gù , rồi Nana lên tiếng nói:

- Bây giờ chúng ta có thể kí hợp đồng rồi chứ ? Nhưng những điều ở đây các anh ko được làm trái Ok?

- Các cô cũng vậy đó - Danson nói

Thế rồi hai bên bắt đầu đặt bút xuống kí . Bên ba cô gái người đại diệnkí kết là Nana, còn bên kia là Danson. Rẹt! Chưa tới ba giây hai chữ kíđã nằm chần dần trên tờ hộp đồng.

- Bản này cô giữ còn tôi thì giữ bản này - Danson nói rồi đưa tờ cam kết cho cô

- Hợp tác vui vẻ - Cô và anh cùng bắt tay nhau như đã thỏa thuận xong ,nói thế thui chứ trong lòng cô đang muốn phanh thay anh ra trăm mảnh(ss hơi ****** tí)

- Hy vọng là vậy - anh nói với cô mà mắt nhìn hai thằng bạn vô cùng nham hiểm

- Vậy chừng nào hợp đồng này mới bắt đầu có hiệu lực đây? - Rannie nahnh nhảu hỏi

- Ngay bây giờ - ba anh đáp gọn nhưng nó cũng như những đòn roi quất ko thương tình vào người các cô

- Cái gì? Ngay bây giờ? - ba cô há hốc

- Phải! Các cô ko định phá vỡ hợp đồng chứ? - Mike nhếch miệng cười hỏi

- Được thôi ! Ai sợ ai , tui sẽ cho anh chết ko kịp ngáp luôm - Rannie dí tay vào mặt Mike phán một câu xanh rờn

- Tối nay chúng tôi sẽ đón các cô lúc 8g đó , cấm để chúng tôi chờ nếu ko đừng trách tui độc ác - Joseph hăm dọa

- Đi đâu? - Ariel đến lúc này mới buông ly nước xuống hỏi

- Bar - anh đáp gọn

Rồi ba anh chở các cô về nhà để chuẩn bị. Trên đường , mặt cô nào cônấy nhăn nhó như ăn phải ớt . Còn ba anh thì khỏi phải nói rồi, cứ cườití tởn như bắt được vàng. Nhưng cũng đúng thôi , bởi vì đây là dịp đểcác anh trả thù mà , ko khoái sao được.

- Đúng là tức chết mà , nhìn cái mặt nhơn nhơn của tên Mike mà tui muốnnhào vô bụp cho hắn một cái quá! - Rannie phát khùng nói khi vừa bướcchân vào nhà

- Thui được òi mà ! Bà bớt nóng đi ha ? - Nana lên tiếng dập lửa

Mãi miết với cơn giận ba cô ko hay rằng Ken đang đứng phía sau lên tiếng hỏi:

- Cha ai mà gan to dám chọc tức ba cô gái đáng yêu của chúng ta vậy?

- Anh , anh về lúc nào vậy? - Nana chạy lại ôm anh mình hỏi giọng nũng nịu

- Cũng mới về thôi! - anh nhìn em gái cười nói ( ước dzi` mình coa anh giống dzay thì sương mê li)

- Mà sao anh về sớm vậy? - Ariel thắc mắc

- Tại có người muốn gặp mí đứa nên anh mới về sớm đó - anh tưng tửng đáp

- Ai vậy ta? - Rannie ngạc nhiên hỏi - Hem biết ai mà muốn gặp mìnhnữa- Chị đây muốn gặp em gái mình được hem? - Beatrice từ trên lầu bướcxuống đứng phía sau Rannie nói

- Chị hai ! - nói rồi cô ôm chầm Beatrice mà khóc - Em nhớ chị quá à!

- Khờ quá ! Lớn rồi mà con nhõng nhẻo chị nữa hả? - cô vừa nói vừa đầyRannie ra và lấy tay chùi nước mắt cho em gái - chị cũng nhớ em lắm!

Cô kéo Rannie ngồi xuống ghế và hỏi:

- Sao em dám bỏ nhà đi vậy hả?

- Em cũng đâu có muốn đâu . Tại ba ko cho nên em mới trôn đi chứ bộ- Rannie phụng phịu đáp

- Chị thiệt sợ em luôn đó - Beatrice lắc đầu trước cái lí luận trẻ con của em gái - em có biết ba lo cho em lắm ko?

- Em xin lỗi mà ! - Rannie tiu nghỉu

- Thôi được rồi ! Gặp được em , thấy em bình an là tốt rồi - Beatrice tội nghiệp nói

- Vậy cho em ở đây ha ? - thấy chị mình dễ dãi nên cô lên tiếng xin xỏ

- Có thể nói ko với em sao? Để em bỏ đi lần nữa chắc? - cô chọc em mình

- Yeah Chị hai vạn tuế ! - Rannie vui mừng nhảy cẩn lên như con nít

- Mọi chuyện vậy đã giải quyết xong rồi nhé! - Ken mỉm cười nhìn mấy cô em - giờ mấy đứa lên phòng tắm đi rồi xuống ăn cơm luôn

Ba cô ba chân bốn chẳn chạy một mạch lên lầu , bỏ lại Ken và Beatrice lại phòng khách. Thấy Ken có vẻ buồn buồn cô hỏi:

- Mọi chuyện xong rồi sao em thấy anh buồn quá vậy?

- ..- anh vẫn ko nói mà bỗng trầm lại

Cô gục đầu lên vai anh thỏ thẻ:

- Có gì buồn nói cho em nghe đi ! Đừng để trong lòng mà mau già lắm a - cô trêu

- Em về lần này định có định đi nữa ko ? - anh ôm cô vào lòng buồn buồn hỏi

Cô phì cười vì đã biết nỗi buồn của anh là gì rồi . Beatrice nhẹ nhàng nói:

- Em uh? Hem biết nữa. Nếu cóa người chịu giữ em lại thì em sẽ ở lại nhưng - cô lấp lửng để trêu anh

- Nếu anh muốn em ở lại thì sao ? - Ken vội vàng hỏi

- Hahahaha anh đúng là anh chàng khờ mà - cô bật cười trước thái độ của anh - nhưng chàng khờ vô cùng đáng yêu

- Vậy . vậy em đồng ý ở lại hả? - mắt anh sáng rỡ

Cô ko nói gì cả chỉ áp mặt vào lòng anh , tận hưởng cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào mà anh mang lại cho cô ( ac ac bi giờ choa tiền ss cũng hemthèm đi nữa a). Nhiều lần cô tự hỏi tại sao cô lại yêu anh đến vậy?Nhưng suy nghĩ mãi mà cô cũng ko có được câu trả lời . Nhưng bây giờnếu có ai hỏi lại cô tại sao cô lại chọn anh , trong khi cũng có rấtnhiều người đủ mọi điều kiện theo đuổi cô mà cô vẫn hững hờ nhưng vớianh thì ko? Tại sao? Cô sẽ ko ngần ngại mà nói Chỉ vì cô yêu anh ,yêu những nét ngây ngô của anh , yêu cái khờ khạo trong tình yêu củaanh . Cô cũng yêu luôn những khuyết điểm của anh. Nét mặt lạnh lùng lúclàm việc, lời nói cương nghị lúc giải quyết vấn đề .. tất cả tất cảcô đều nhớ như in. Hai người giờ đang bơi trong biển tình, có hay đâumột đám lóc nhóc đang ở sau nhìn lén:

- Suỵt! Hai bà im đi ! Từ từ đừng có đẩy tui chứ - Nana càu nhàu

- Thui đi hình như anh Ken sắp nói gì kìa - Rannie quay sang nói nhỏ Anh xoay người của cô đối diện với mình và nhìn sâu vào đôi mắt to tròn , đen láy của cô nói :

- Beatrice , em ..có

- AAAAAAAA - Chít cái mông của tui òi - Nana la lên thất thanh pháhỏng ko khí lãng mạn lúc này. Nguyên nhân là vầy , khi đang nghe lénđến đoạn cao trào thì đột nhiên Ariel bị sảy chân trượt nên cô mới kéotheo cả Rannie lẫn Nana nhưng người lãnh chưởng nhiều nhất là Nana

Đến lúc này , Ken và Beatrice mặt người nào người nấy như trái cà chua.Vừa thương lại vừa giận anh cũng ko biết nên la mấy cô em lí lắc nàythế nào nữa ! Hết chuyện nói rồi đi rình nghe lén:

- Mấy đứa ở đây làm gì hả ? - quê độ anh la

- À ! Ờ tụi em định xuống xin anh lát nữa em có hẹn bạn đi chơi . Ai dè ..- nói đến đây thì Nana chỉ còn biết cười trừ

- Hì hì hì ! thui anh chị cứ tiếp tục i . Bọn em hem làm phiền nữa - Ariel tỉnh bơ vừa cười vừa nói

- Còn làm gì được nữa bị mấy đứa phá đám hết òi nè ! - Ken bó tay nói

- Vậy tối nay anh chị cho tụi em ra ngoài chơi nha! - Rannie nhanh chóng hỏi

- Đi thì được nhưng mà đi với ai mới được ?- Beatrice lên tiếng

- À! Tụi em mới quen thêm bạn nên tối nay muốn đi ăn mừng thôi mà ! - Nana nhanh chóng gở rối ( ss nói dối trắng trợn lun)

- Đi nha chị hai ! Cho tụi em đi đi! - Rannie nhõng nhẻo

- Ok ! Ok ! Sợ em quá à ! Nhưng đi sớm về sớm đó - cô dặn dò em gái

- Tụi em xin hứa ! - ba cô gái đồng thanh

- Thui chị lên phòng nghỉ đây,suốt chuyến bay chị chẳng ngủ được tí nào cả ! - Beatrice nói xong cùng Ken bỏ lên lầu

- Thui anh cũng lên lầu đây ! - Ken cũng lon ton chạy theo ( ui mi ss mun nghĩ seo thì tùy nghe)

- Nè! Bà nghĩ anh Ken lên đó làm gì vậy ?- Rannie tò mò hỏi Nana

- Sao tui biết được - cô nói

- Nè hay bà gọi cho Joe đi . Nói với bả tối nay mình đi hem được chứ kothôi để bả đợi bà lại càu nhàu nữa thì mệt - Rannie nhắc Nana

- Ừ! Bà nói đúng đó đợi tui tí - nói xong Nana móc điện thoại ra gọi cho Joe liền lập tức

- Alo! Tui là Joe đây - giọng cô vang lên ở đầu dây bên kia

- Tui Nana nè ! Xin lỗi bà nha , tối nay tụi tui có chuyện đột xuất ko thể đi shopping với bà được òi - Nana nói giọng có lỗi

- Uhm hem sao , tui cũng định gọi cho bà nè. Tối nay tui cũng hem đi được, thui để lần khác nha - Joe nói

- Ok ! vậy mai gặp lại ở trường nha ?

- Vậy mai gặp lại

- Bye - Nana nói rùi cúp máy cái rụp

- Sao hả? Bà Joe nói sao? - Rannie lanh chanh hỏi

- Chăng sao gì? Bả cũng bận có đi được đâu - Nana ủ rủ nói - thui rùi rùi , tối nay chít tụi mình òi!

- Hem sao đâu bà đừng có lo quá như vậy ! Ba ông tám đó ko dám làm gì mình đâu - Rannie an ủi bạn

- Mà tui hem hiểu tại sao bà ko nói chuyện ba chúng ta sắp hợp tác vớiba họ? Nếu như vậy thì chắc bọn họ sẽ ko uy hiếp mình như vậy? - Arielthắc mắc hỏi

- Bà nói vậy thôi ! Chứ bà thử nghĩ đi ! Ba bọn mình có vì chuyện trẻcon của tụi mình mà bỏ đi kế hoạch hàng trăm tỉ đồng ko? Với lại cũngđâu phải có ba gia đình chúng ta ko đâu . Nếu làm vậy phần thiệt chỉthuộc về mình mà thôi ! - Nana nói với vẻ hiểu biết

- Uhm! Bà nói chí lý - hai cô kia đồng thanh

Cuộc nói chuyện của ba người bị ngắt ngang khi có tiếng xe của các anhđang đậu trước cửa nhà . Nana vội vàng chạy lại chân cầu thang nói vọnglên:

- Bạn em tới rồi vậy em đi nha ! Anh chị đừng chờ cửa

Dứt lời ba cô phòng như tên bắn ra khỏi nhà vì sợ nếu để ba tên kia chờ lâu thì ko biết lại xảy ra chuyện gì nữa

- Way ! Các cô làm gì mà lâu quá vậy hả? - Mike cằn nhằn

- Vậy mà lâu hả? Các người cũng vừa thôi chứ , gọi thì từ từ người tara , ham hố chạy mắc công té đến lúc đó các anh lấy gì mà đền cho chúngtôi? - Rannie nẹt Mike một tràng. Còn Nana Và Ariel thì chỉ biết đứngđó cười khúc khích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.