Lúc bấy giờ, Đông Sơn thần hồ tu đắc thành công chín cái đuôi, nhưng vẫn không thể thành tiên. Hắn ngẫm nghĩ xem xét, tự thấy chính mình có lẽ thiện đức chưa đủ, đành phải bỏ đi một đuôi, rồi sẽ tu luyện trở lại. Nghĩ thế, hắn liền cưỡi mây, rời núi, lên đường tìm người hữu duyên.
“Mọi người nghe ta nói!” Vừa tan học, Điền Trung đã hắng giọng, tụ họp mọi người trong vườn. “Hôm qua ta ở sườn núi nghe được, gần đây có hồ ly tinh đến núi ta!”
Mọi người lập tức hướng nhìn Hòa Dã đang nằm gọn lỏn trong ngực áo Xích Tây.
Thượng Điền cùng Điền Khẩu phá lên cười một trận đến rung cả cành. Hùng Nhất cũng giấu không được nụ cười, “Bất ngờ lắm sao?”
“Đương nhiên!” Điền Trung ưỡn ngực.
Hòa Dã tròn mắt, ngây ngô hỏi, “Hồ ly tinh là gì? Lợi hại lắm sao?”
Tiểu hồ vừa dứt lời, Thượng Điền cùng Điền Khẩu càng cười hung tợn hơn, không nói nên lời. Xích Tây mím môi nhịn cười đến chảy cả nước mắt, nhưng hắn vẫn xem chừng lúc Hùng Nhất hướng Hòa Dã ôn nhu, “thật đáng yêu.” Tay Hùng Nhất vừa đưa ra, định xoa đầu Hòa Dã thì lập tức bị Xích Tây gạt đi.
“Ta nói cho ngươi nghe!” Điền Trung nghe thấy câu hỏi của Hòa Dã, càng cảm thấy hưng trí bội phần, muốn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện. “Hồ ly tinh kia là một đại hồ, sau lưng có tới mấy cái đuôi. Nó thấy người là hút hết tinh khí, thấy tiểu yêu thì sẽ cướp nội đan, thấy dã thú thì sẽ rút gân lột cốt, ăn thịt.” Nói xong, vẫn chưa muốn dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kinh hãi của Hòa Dã mà tòng thêm câu, “Hòa Dã chính là tiểu yêu a…”
Hòa Dã liền bị dọa đến chỉ còn nửa cái vía. Nó nín thở, vội vàng hóa trở lại nguyên hình, dụi đầu vào ngực Xích Tây mà run lập cập.
“Đừng có dọa nó!” Thượng Điền cả giận, đánh nhẹ cái đầu bóng lưỡng của Điền Trung.
Xích Tây sử dụng hết mọi mưu mẹo dụ dỗ của mình, mãi mới lôi được cái đầu nhỏ xíu của tiểu hồ ra khỏi ngực áo. Mọi người vừa nhìn thấy đã không khỏi phì cười, gương mặt tiểu hồ khi ấy ứa đầy nước mắt, cả bộ lông cũng bị ướt đẫm.
Điền Trung thấy thế, trong lòng cũng có chút áy náy. Hắn vốn chỉ muốn đùa với tiểu hồ một chút, ai ngờ lại khiến nó sợ hãi thực sự.
Mọi người thay phiên nhau dỗ dành một lúc lâu, tiểu hồ mới nín khóc. Cư nhiên nó vẫn không muốn hóa hình người, chỉ luẩn quẩn ngoan ngoãn ngồi trên vai Xích Tây.
Mấy ngày sau, Hòa Dã cũng sớm quên đi chuyện hồ ly tinh kia. Nó thấy mặt trời đã lên cao, Xích Tây lại đang nằm dài ngủ trưa. Cảm giác có chút nhàm chán, Hòa Dã liền một mình chạy ra khỏi sơn trang.
“Đừng chạy xa quá!” Hùng Nhất hô theo bóng tiểu hồ. Hai mươi dặm xung quanh đều thuộc về sơn trang, hắn cũng không lo Hòa Dã sẽ gặp chuyện gì không hay.
Cây cỏ um tùm cao lớn, Hòa Dã đùa giỡn rất vui vẻ. Nó đang phấn khích lăn lộn mấy vòng thì vô tình chạm phải một đôi chân thon dài. Hòa Dã ngẩng đầu, liền thấy một nam tử áo trắng, khí chất bất phàm.
Hòa Dã nhận được ngay người kia đồng loại với mình; nó ngẩn ngơ nhìn nam tử, “Ca ca thực xinh đẹp! So với mấy ca ca nhà ta lại càng đẹp!”
Nam tử áo trắng hướng mắt nhìn Hòa Dã thật lâu, ôn nhu mỉm cười, hô một tiếng liền hóa nguyên hình.
Trước mặt Hòa Dã lập tức là một hồ ly, thân hình thon dài, bộ lông trắng như tuyết, phía sau đung đưa mấy chiếc đuôi, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt.
Hòa Dã nhất thời đờ người, trong lòng một trận cả kinh, đây chẳng phải hồ ly Thánh từng nhắc tới sao…
“Hồ ly tinh a!!!!” Hòa Dã hét thảm một tiếng, xoay người hóa nguyên hình. Nó vừa muốn bỏ chạy, ai ngờ cái đuôi đã bị đạp xuống, toàn thân té úp xuống đất. Nó hoảng sợ quay đầu nhìn, thì ra chính bạch hồ kia đang dẫm lên cái đuôi của mình.
“Kêu cái gì! Ngươi chẳng phải cũng là một con sao!” Bạch hồ trừng mắt, cả giận nói.
Hòa Dã lúc này mới sực nhớ ra, bản thân nó cũng là một tiểu hồ trên núi. Nghĩ tới đấy, lòng Hòa Dã không khỏi có chút ủy khuất; gì mà hút tinh khí người, cướp nội đan của tiểu yêu, ăn thịt dã thú, tất cả nó đều chưa từng làm qua a.
Lần này bị bạch hồ bắt được, lành ít dữ nhiều, tiểu hồ nghĩ, sắp tới sẽ không còn được gặp lại điệp, còn có hoa hồng bên hành lang, mặc trúc, rồi thần thú ca ca. Bất giác cảm xúc không kiềm được mà rơi lệ. Nó đếm tới đếm lui, dường như còn bỏ sót ai đó. Tiểu hồ nghiêng đầu tự hỏi; mãi lúc lâu sau liền nhớ ra. Sao nó có thể quên đếm cả hắc long sư phụ! (tội nghiệp anh hắc miêu =)))
Hòa Dã mải đếm, hoàn toàn không để ý đến mấy lời của cữu vĩ linh hồ (linh hồ chín đuôi) nói với nó.
“Hôm nay ta tại đây gặp người, xem như hữu duyên, ta chính là hồ tiên ở Đông Sơn. Nay ta cho ngươi một cái linh vĩ (đuôi) của ta, giúp ngươi sớm ngày đắc đạo.”
Bạch hồ niệm chú vài câu, Hòa Dã bất chợt nghe thấy một tiếng “phốc” sau lưng mình, lại có một trận đau đớn. Nó lăn lộn xoay người, vừa ngẩng đầu thì đã không thấy bạch hồ kia.
Linh hồ cưỡi mây bỏ đi, chuyện hắn xuống núi tích thiện đức xem như đã thành công, liền trở về Đông Sơn, tiếp tục tu hành.
Hắn vốn không biết, Hòa Dã phát hiện sau lưng mình mọc ra thêm một cái đuôi, cảm thấy rất khó coi. Nó ra sức kéo đứt cái đuôi, ngược lại làm đau chính mình. Hòa Dã thở dài, hóa trở về hình người, rồi lại thở phào nhẹ nhõm vì không có mọc thêm cái chân nào.
Tiểu hồ nhặt lấy bộ quần áo trên đất, cư nhiên ráng sức thế nào cũng không thể chui lọt vào nên đành bỏ cuộc. Lấy tay áo buộc vào hông mình, che đi những chỗ cần che, tiểu hồ chạy nhanh về sơn trang.
Hùng Nhất vừa mở cửa đã kinh ngạc nhìn Hòa Dã, “Các hạ là…”
Hòa Dã đã sớm làm rơi bộ quần áo trên đường. Vừa thấy Hùng Nhất, nó bổ nhào toàn thân về trước, hướng ngực thần thú ca ca mà khóc nức nở, “Hùng Nhất ca ca! Ta hôm nay gặp phải hồ ly tinh các ngườii nói hôm nọ. Còn tưởng sẽ bị ăn thịt, không còn gặp lại mọi người…”
Hùng Nhất chốc lát định thân, phát hiện thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi trong lòng chính là tiểu oa nhi Hòa Dã nhà mình. Hắn liền đưa Hòa Dã vào nhà, đóng cửa lại rồi bước vào viện.
Vừa mới vào tới vườn, Xích Tây đã xồng xộc chạy tới, kéo Hòa Dã vào ngực mình, buông lời khiển trách, “Sao lại chạy lung tung như thế? Còn không mặc quần áo, muốn cho bao nhiêu người ngoạn đây??”
Hùng Nhất khi ấy vẫn chưa hết ngạc nhiên, “Nhân, ngươi không thấy kỳ quái sao? Mới có nửa ngày mà Hòa Dã đã thay đổi nhiều như thế…”
Xích Tây lúc này mới phát giác, trong lòng hắn không còn là tiểu oa nhi trắng nõn, mà chính là một thiếu niên thanh tú. “AI?!!!????”
Sau một hồi lời qua tiếng lại, quần áo cũng đã mặc vào, mọi người tụ lại đầy đủ trong vườn, Hòa Dã mới đem chuyện vừa xảy ra kể lại.
Hùng Nhất thở phào, “Ngươi đấy là gặp được cao nhân, xem ra Hòa Dã của chúng ta tiên duyến rất khá!” Nói đoạn, hắn xoa đầu Hòa Dã.
Hòa Dã cũng nhướn mày, toét miệng cười rạng rỡ.
Thánh gật gù, “Hòa Dã như thế này rất xinh đẹp!”
Đóa hồng Thượng Điền kia ra chiều tán thành. Hắn nắm lấy tay Hòa Dã rồi nói, “Ngươi sau nay theo ta học trang điểm với ăn mặc, bảo đảm xuống núi sẽ khiến bao người mê đảo.”
Điền Khẩu đang đung đưa người giữa không trung cũng gật đầu.
“Bao người mê đảo cái gì?!!” Xích Tây cư nhiên lại nổi giận, giật lại cánh tay Hòa Dã từ Thượng Điền. “Chúng ta về phòng tập kinh! Ở đây chỉ tổ nghe bọn hắn nói nhảm!”
Hòa Dã vốn muốn ở lại chơi với mấy người kia, nhưng liếc thấy Xích Tây sắc mặt không tốt, nó liền im lặng, lủi thủi theo hắn về phòng tập kinh.