Tan học buổi chiều thứ sáu, Sầm Tư Kỳ và Thẩm Chi Hòa liền đi tới trạm xe lửa, Tống Nghiêm Minh so với hai người đã tới sớm hơn một chút, còn đi một vòng mua ít mì gói và đồ ăn vặt trước khi lên xe.
“Không biết hai cậu thích ăn vị nào, tôi tuỳ tiện chọn vài hộp, một lát để các cậu chọn trước.” Tống Nghiêm Minh hoà nhã cười nói, hôm nay anh không mang mắt kính, lộ ra đôi mắt lớn lại sáng ngời, càng đẹp trai hơn không ít.
“Không cần khách khí như vậy, chúng tôi cái gì cũng đều ăn được.” Sầm Tư Kỳ cười nói.
“Tôi cũng vậy.” Thẩm Chi Hòa đáp theo Sầm Tư Kỳ, chỉ liếc mắt nhìn Tống Nghiêm Minh một cái liền dời đi chỗ khác.
Lúc soát vé đi vào trạm Sầm Tư Kỳ quay đầu thuận miệng hỏi Thẩm Chi Hòa đang ở phía sau một câu: “Cậu làm sao vậy? Mặt như thế nào cứ hồng như vậy?”
Thẩm Chi Hòa theo bản năng mà phủ nhận: “Không, người ở đây nhiều quá nên có chút nóng thôi.”
Vé xe lửa là Tống Nghiêm Minh đặt, bởi vì lúc quyết định đi khá gấp, chỉ đặt được một giường phía dưới và hai giường ở giữa, sau một lúc thương lượng chỗ phía dưới là của Sầm Tư Kỳ nhỏ tuổi nhất. Sầm Tư Kỳ hơi ngượng ngùng, nhưng Tống Nghiêm Minh và Thẩm Chi Hòa đều kiên trì để cho cậu, cậu đành nhận lấy phần ý tốt này.
Sau khi xe lửa chạy, ba người cùng ăn mì gói và đồ ăn vặt nói chuyện phiếm, nói đến quê của Sầm Tư Kỳ cũng ở Huy Tỉnh, hơn nữa cách chỗ bọn họ đến cũng rất gần, Tống Nghiêm Minh tò mò hỏi cậu: “Trước cậu có định chúng ta sẽ đi ngang chỗ này không?”
“Không có, quê tôi cùng chỗ đó trên lý thuyết là rất gần nhau, thật ra là sát nhau hai huyện, nhưng cách vùng núi ở giữa sẽ đi đường vòng, kỳ thật là rất xa.”
“Khó trách lúc trước tôi ở bên kia thực tập cũng thường xuyên xuống núi tới thị trấn huyện đi dạo, tôi nói như thế nào trước nay cũng chưa từng gặp cậu, đáng tiếc thật.”
Sầm Tư Kỳ cười cười không tiếp lời, nghỉ hè năm trước cậu căn bản không có về quê, lúc đó bà nội vừa mới ngã bệnh cậu sau đó liền ở trong bệnh viện thành phố chăm sóc cho bà, khi ấy là khi cậu đau khổ nhất cũng lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng vào chính lúc đó, cậu gặp Hoắc Long Đình, những việc này cậu không muốn nói cho người ngoài nghe.
Ăn cơm tối xong, để giết thời gian ba người bày ra chơi cờ tỉ phú, Tống Nghiêm Minh không hổ là học thần, kỹ năng chơi so với người khác cũng cao hơn một bậc, cũng không biết là vận may hay trình độ quá tốt, ván nào cũng thắng, so sánh với người mới chơi lần đầu là Thẩm Chi Hòa thì thua thảm hại, chưa qua được mấy ván trên mặt đã bị dán đầy giấy truy nã.
Trong Tống Nghiêm Minh đang tính toán xem sẽ đem tờ giấy dán lên chỗ nào trên mặt của Thẩm Chi Hòa, Sầm Tư Kỳ rốt cuộc không xem nổi nữa, mở miệng ngăn cản: “Học trưởng, nếu không hay bỏ qua đi, Chi Hoà đã thua rất nhiều ván, mặt cậu ấy vốn nhỏ, giờ dán nữa cũng không còn chỗ.”
Tống Nghiêm Minh nhướng mày cười cười: “Vậy cậu định chịu dán thay cậu ấy?”
“Không cần, tôi tự chịu là được, tới đi*,” Thẩm Chi Hòa từ chối đề nghị của Tống Nghiêm Minh, bỏ qua ý tốt nói nói: “Là tôi thua, nên chịu.”
Tống Nghiêm Minh cười nhìn Sầm Tư Kỳ, Sầm Tư Kỳ không thể làm gì: “Vậy cậu dán đi, dán biểu thị chút là được rồi.”
Tống Nghiêm Minh cười ra tiếng, đem tờ giấy ấn lên trên trán Thẩm Chi Hòa, thở dài: “Quan hệ bạn cùng phòng giữa các cậu thật tốt.”
Sầm Tư Kỳ cười nói: “Chẳng lẽ quan hệ giữa học trưởng với bạn cùng phòng không tốt sao?”
“Nói vậy cũng không phải, nhưng là hình thức ở chung của chúng tôi cũng không phải vui vẻ như vầy, nếu là bọn họ khẳng định sẽ không nói ra những câu lúc nãy.”
Sầm Tư Kỳ thấu hiểu gật đầu: “Đó cũng là một loại biểu hiện quan hệ tốt, cái gọi là bạn xấu mới có thể như vậy, chúng tôi đôi khi cũng sẽ cãi nhau, Chi Hoà cậu nói có đúng hay không?”
Bị nhắc tên Thẩm Chi Hòa có chút thẩn thờ, cậu ấy chính là vô thức mà đưa tay vuốt chỗ phần trán vừa bị Tống Nghiêm Minh chạm qua, đột nhiên bị Sầm Tư Kỳ kêu một tiếng, nhanh chóng thu tay lại, mờ mịt nói: “A?”
“A cái gì mà a,” Sầm Tư Kỳ không biết nói sao, “Mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”
“Không có gì,” Thẩm Chi Hòa ánh mắt lập loè, nhỏ giọng nói, “Chỉ là nóng quá…”
“Thật sự không có việc gì?”
“Không…”
Sầm Tư Kỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tống Nghiêm Minh cười nói: “Bạn học Thẩm hình như không quá thích nói chuyện nhỉ?”
“Cậu ấy chính là như vậy, với những người vừa mới quen biết gặp mặt sẽ có chút thẹn thùng, quen rồi sẽ tốt thôi.”
Sầm Tư Kỳ giải thích giúp, Thẩm Chi Hòa cắn môi một chút, từ khe hở tờ giấy trộm nhìn về phía Tống Nghiêm Minh, lại thật nhanh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi không hay giao tiếp với người khác, hy vọng học trưởng chớ để ý.”
“Không có việc gì không có việc gì, Tiểu Sầm nói rất đúng, quen rồi sẽ tốt, chúng ta tiếp xúc nhiều sẽ thân quen hơn.” Tống Nghiêm Minh cười an ủi cậu ấy.
“Ừm.” Thẩm Chi Hòa gật đầu, cười khẽ.
Tới mười giờ Sầm Tư Kỳ đơn giản rửa mặt rồi lên giường nằm, giường gối theo chuyển động của thân tàu mà không ngừng lắc lư, cậu lăn qua lộn lại có chút không ngủ được, cầm điện thoại lướt một chút nhưng cũng không hứng thú gì, trong lúc vô tình lại nhấn mở icon tin nhắn.
Bên trong danh sách tin nhắn có duy nhất “Hoắc tiên sinh”, người dùng tin nhắn liên hệ với cậu chỉ có Hoắc Long Đình, bắt đầu từ hơn một năm trước, mỗi một tin nhắn Sầm Tư Kỳ đều không xóa, cho dù tất cả nội dung đơn giản đều giống nhau.
Cậu ngơ ngác xem màn hình điện thoại di động, nhớ lại lần đầu tiên của cậu và Hoắc Long Đình, ngày đó là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, từ trước đó ba tháng, cậu và Hoắc Long Đình đã đạt thành giao dịch, chỉ là Hoắc Long Đình vẫn không chạm vào cậu, tận đến khi cậu thành niên.
(nói chung đã gặm cỏ non thì anh cũng không phải chính nhân quân tử gì mấy -.-)
Buổi tối hôm đó, cậu là cam tâm tình nguyện đem mình dâng cho Hoắc Long Đình, thân thể rất đau, tâm lý lại rất thoải mái.
Từ lúc vừa bắt đầu, cậu một chút cũng không có không muốn.
Màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, Sầm Tư Kỳ ngẩn người, nhìn thấy ba chữ “Hoắc tiên sinh” nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, là tin nhắn Hoắc Long Đình gửi tới, hỏi cậu: “Tới đâu rồi?”
Năm phút trước xe vừa mới đến trạm, Sầm Tư Kỳ nhớ lại tên trạm được báo lúc nãy, nhắn cho Hoắc Long Đình.
Tin nhắn thứ hai của Hoắc Long Đình rất nhanh được gửi lại: “Trên xe lửa ngủ sớm một chút, chú ý an toàn.”
“Tôi biết rồi, Hoắc tiên sinh ngài cũng ngủ sớm một chút.”
“Vốn dự định đêm nay đến chỗ em, em không ở đây tôi không đi nghỉ sớm thì còn có thể làm gì?”
Sầm Tư Kỳ cong khóe miệng lên, dĩ nhiên là hiếm khi thấy Hoắc Long Đình dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với cậu, cậu suy nghĩ một chút, trả lời: “Vậy chờ tôi trở về sẽ bồi thường cho ngài nha.”
“Bồi thường thế nào?”
“Tùy tiện Hoắc tiên sinh muốn thế nào cũng được.” Cho dù chỉ là gõ chữ, nhưng thời điểm nói ra câu này Sầm Tư Kỳ cũng không nhịn được mà nóng tai lên.
“Được, vậy tôi chờ.”
Cùng Hoắc Long Đình trò chuyện một hồi, Sầm Tư Kỳ dần dần buồn ngủ, cuối cùng nói với hắn ngủ ngon xong liền nhắm mắt an ổn rơi vào mộng đẹp.
Hoắc Long Đình nhấn tắt điện thoại di động, bất đắc dĩ cười một tiếng, bị người bên cạnh gọi hắn tới uống rượu cười hỏi hắn: “Chú đang cùng tiểu tình nhân nào tán gẫu đây, cười vui vẻ như vậy?”
Hoắc Long Đình nhướng nhướng mày, cười không nói.
Đối phương sát lại gần hắn: “Là cậu thiếu niên lần trước đi, chú út chẳng lẽ chú với cậu ấy tới thật, động tâm thật rồi?”
Hoắc Long Đình khóe miệng đang cười hơi ngưng trệ, ngừng lại một chút, hắn nói: “Cậu ấy không thích hợp.”
“Có cái gì thích hợp hay không thích hợp chứ, không phải cứ thích là được rồi sao?”
“Cũng không có thích như vậy,” Hoắc Long Đình lắc đầu, “Cháu đối với mèo con chó nhỏ nuôi trong nhà còn có tình cảm, huống chi là đối với cậu ấy sao lại không có.”
“Cái này đúng sao? Chú út chú bị dị ứng với chó mèo, kiểu ví dụ so sánh này không có bất kỳ ý nghĩa gì, lại nói sao có thể so con người với cún con mèo con chứ?”
Hoắc Long Đình cười cười, không nói tiếp.
Lúc 11 giờ trên xe lửa tắt đèn, nằm hồi lâu trên giường nhưng không ngủ được Thẩm Chi Hòa trở mình, nhìn về phía giường đối diện, nơi đó trống không, Tống Nghiêm Minh vẫn ngồi ở hành lang đọc sách.
Sau khi rửa mặt Tống Nghiêm Minh cố gắng giảm nhẹ bước chân đi vào, ở chỗ Sầm Tư Kỳ ngủ say hơi khom người xuống, sau chốc lát do dự giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cậu.
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ hắt vào chiếu sáng nửa bên gò má Tống Nghiêm Minh, Thẩm Chi Hòa thấy rõ bên trong ánh mắt chăm chú của anh có vài tia sáng nhỏ vụn. Trong nháy mắt cậu ấy cắn chặt môi cúi đầu, Tống Nghiêm Minh đã đứng thẳng dậy, leo lên giường giữa.
Qua lúc lâu sau Thẩm Chi Hòa mới ngẩng đầu, sững sờ nhìn về phía bóng lưng ở giường đối diện, đôi mắt dần dần mơ hồ.