Tù Điểu

Chương 2: Chương 2




Lúc Sầm Tư Kỳ trở lại trường học thì bạn cùng phòng đi ăn bên ngoài cũng vừa về tới, nhìn thấy cậu đều ngạc nhiên: “Không phải nói buổi tối không về, không cần để cửa sao?”

Sầm Tư Kỳ đem trà sữa mua trên đường đưa cho nhóm bạn cùng phòng, cười nói: “Thời gian còn sớm, nên liền trở về.”

Trưởng phòng Nguỵ Đông vẻ mặt đầy hồ nghi mà nhìn cậu: “Tiểu tử cậu luôn qua đêm không về phòng, thành thật khai báo được khoan hồng, có phải lừa gạt tụi tôi có bạn gái bên ngoài không?”

Lưu Hướng Dương dáng người cao gầy vương tay cặp lấy cổ Sầm Tư Kỳ: “Tới tới cùng anh đây nói mau, có phải hay không ở bên ngoài kim ốc tàng kiều?”

Ngay cả người ít lời là Thẩm Chi Hoà cũng cười tủm tỉm mà nhìn Sầm Tư Kỳ, như nói thẳng thắn thì được tha. Lưu Hướng Dương người gầy thì gầy, nhưng sức tay thật sự lớn, Sầm Tư Kỳ gian nan từ trong khuỷu tay y mà thoát ra, thực bất đắc dĩ mà giải thích: “Thật sự không có, tôi là đi theo một đồng hương ở bên ngoài làm việc, đôi khi công việc quá nhiều phải ở lại nhà anh ấy một đêm, các cậu đừng nghĩ lung tung.”

Sầm Tư Kỳ ngoài miệng nói thì nghe nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà tự giễu, Lưu Hướng Dương nói kim ốc tàng kiều cũng không sai, chẳng cậu mới là “kiều” mà thôi.

“Cậu còn cần làm thêm hả? Không phải vừa cầm học bổng sao?”

“Có lại ai chê tiền nhiều?”

Một phòng ngủ bốn người nói đùa vài câu, việc này liền bị bỏ qua, Sầm Tư Kỳ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, quan hệ của cậu và Hoắc Long Đình không bị nhìn ra, cậu thật sự không thể tưởng tượng được nếu một ngày chuyện của cậu bị bạn bè biết được, bọn họ sẽ phỉ nhổ cậu như thế nào, kỳ thật không phải cậu vẫn luôn tự phỉ nhổ chính mình hay sao?

Nguỵ Đông thay đổi đề tài, nói ngày mai gã muốn đi phỏng vấn cho vị trí thực tập sinh, đề nghị nói: “Vừa hay buổi chiều ngày mai không có lớp mọi người đi cùng tôi đi, nếu đậu tôi mời mọi người ăn lẩu, không đậu thì mọi người mời tôi.”

Lưu Hướng Dương trợn trắng mắt nói: “Cậu không đậu còn muốn bọn này mời cậu? Cậu nghĩ đẹp ha.”

“Nếu thật không muốn phỏng vấn thất bại vậy các cậu mau đến an ủi tâm hồn của anh đây đi, tốt xấu gì cũng nghiêm túc chuẩn bị gần một tháng, bằng không lúc về anh đây khóc cho các cậu nhìn.” Nguỵ Đông mặt dày đĩnh đạc nói.

Tất cả mọi người đều cười, bọn họ quan hệ tốt thường mời tới mời lui cũng không tính là gì, huống chi mặt khác ba người đều biết Nguỵ Đông vì đợt phỏng vấn thực tập này mà tốn nhiều tâm tư, Sầm Tư Kỳ là người đầu tiên gật đầu: “Được, ngày mai chúng ta sẽ cùng đi, nhưng là cậu mời ăn lẩu.”

Cậu nghĩ Hoắc Long Đình hôm nay tới tìm cậu, khẳng định ngày mai sẽ không đến, cậu cùng bạn ra ngoài hẳn cũng không vấn đề gì.

Lưu Hướng Dương khinh bỉ rồi lại khinh bỉ, nhưng cũng không phản đối, Thẩm Chi Hoà càng nhất trí như trên, việc này rồi cũng ổn thỏa, Sầm Tư Kỳ thuận miệng hỏi Nguỵ Đông một câu: “Mà ngày mai cậu đi phỏng vấn công ty nào?”

“Địa ốc Hằng Đình.”

Lưu Hướng Dương hiếu kỳ nói: “Đây cũng không phải công ty lớn đi, cậu tính toán làm gì ở đó?”

“Vừa mới thành lập được tám năm, vẫn còn đang phát triển, có thể tiến tới một trong ba mươi công ty địa ốc trong nước, tôi cũng không muốn đi công ty lớn, công ty lớn cạnh tranh khốc liệt lắm, hơn nữa mấy chuyện vớ vẩn ập xuống cũng nhiều, công ty nhỏ lại có nhiều cơ hội hơn, Hằng Đình rất có cơ hội phát triển trong tương lai, ông chủ lớn nghe nói bối cảnh hùng hậu không sợ đột nhiên bị phá sản, các cậu nói xem sao tôi lại không dứt khoát đi thử chứ?”

Ngụy Đông dõng dạt mà nói, còn làm mê hoặc luôn người khác, bất quá mọi người cũng không hứng thú gì nhiều, cả bọn là học kiến trúc hệ chính quy năm năm, cái tên Ngụy Đông này ngay từ đầu đã ồn ào nhất định tương lai không làm nghề thiết kế mệt đến chết, vẫn là đi làm công ty vẫn tốt hơn, bây giờ vừa mới năm tư đã bắt đầu gửi đơn đến mấy công ty địa ốc tìm cơ hội thực tập. Gã cùng những người khác không giống nhau, Lưu Hướng Dương là người địa phương còn là phú nhị đại, tốt nghiệp xong chỉ cần về thừa kế gia nghiệp không cần tìm kiếm công việc, Thẩm Chi Hòa là học bá, xác định là tiếp tục nghiên cứu, cũng không nhìn được việc này có gì náo nhiệt.

Đến cả Sầm Tư Kỳ, thành tích của cậu cũng rất tốt, đối với tương lai cũng có rất nhiều dự định, cậu muốn làm kiến trúc sư, từ khi bắt đầu chọn ngành đã mong muốn làm nghề thiết kế, chỉ là từ khi cậu đem mình bán cho Hoắc Long Đình thì liền không nghĩ về tương lai, nhân sinh của cậu như có một vết nhơ bị bịt kín mãi không rửa sạch được.

Bạn cùng phòng còn nói chuyện hi hi ha ha gì đó, nhưng Sầm Tư Kỳ đã không còn hứng thú, rửa mặt qua loa rồi leo lên gường, giường ngủ ván gỗ nhỏ hẹp không giống cái giường ngủ lớn mà Hoắc Long Đình sắp xếp cho cậu, nhưng cậu lại ngủ đến thoải mái, càng làm cho cậu an tâm, trở mình, Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại, đem những suy nghĩ băn khoăn trong đầu cậu quên đi, ngủ say.

Hôm sau là một ngày nắng, tuyết đọng đã bắt đầu tan, thời gian đến cuối tuần sinh viên càng sôi nổi, nhóm bốn người của Sầm Tư Kỳ ăn xong bữa cơm ở căn tin liền đi ra cổng trường, đón chuyến tàu điện gần một giờ đồng hồ tới nơi phỏng vấn.

Trụ sở của Địa ốc Hằng Đình nằm ở khu náo nhiệt của CBD, một toà nhà lớn thập phần khí khái. Lúc bọn họ đến còn cách năm phút nữa mới tới thời gian hẹn của HR với Nguỵ Đông, gã đi trước đăng ký xong liền đi lên lầu, nhóm ba người còn lại ngồi đợi trên sô pha ở sảnh.

Thẩm Chi Hòa lấy sách chuyên ngành từ ba lô ra đọc, Lưu Hướng Dương lấy di dộng chơi game, Sầm Tư Kỳ cùng với đoàn đội Lưu Hướng Dương đánh vài trận nhưng không thấy hứng thú gì, cất di động ngồi trên sô pha mà phát ngốc.

Sô pha gần cửa sổ sát đất thật lớn có thể nhìn thấy cảnh tượng thành phố tiêu điều mùa đông, bởi vì trời lạnh, mặc dù là khu náo nhiệt cũng không có nhiều nhân khí như thường ngày, ánh dương chiếu vào giọt sương đọng lại từ những hạt tuyết còn sót lại, cũng không đem thêm được chút nào sinh khí, Sầm Tư Kỳ không mục đích mà nhìn lung tung, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cửa chính toà nhà.

Bảo vệ đi đến mở cửa xe, Hoắc Long Đình từ trên xe bước xuống chân thong dong mà đi đến, theo sau là vài cấp dưới, Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà ngồi thẳng dậy, trong đầu trống rỗng, tầm mắt không tự giác mà nhìn theo Hoắc Long Đình đang lướt đi qua.

Giống như tâm lý tương thông, ánh mắt Hoắc Long Đình chuyển hướng đến chỗ cậu đang ngồi, hai người ánh mắt đối nhau, Hoắc Long Đình nhíu nhíu mi, Sầm Tư Kỳ trong lòng cả kinh, liền hồi thần rồi cúi đầu xuống, Hoắc Long Đình chân không dừng lại, đi thẳng đến thang máy.

Sau khi cửa thang máy khép lại, Sầm Tư Kỳ mới buông lõng bàn tay không biết đã nắm chặt từ khi nào, tâm hay tay đều hoảng[1], bạn học bên cạnh lại không cảm nhận được sự khác thường của cậu, Lưu Hướng Dương gõ gõ cầm, như suy tư rồi nói: “Người vừa rồi là ông chủ Hằng Đình hả? Lớn lên thực thành thục[2]… Tôi nhớ rồi, anh ta là người nhà họ Hoắc!”

Sầm Tư Kỳ nhẹ mím môi không tiếp lời, Thẩm Chi Hòa tò mò nhìn về phía Lưu Hướng Dương, Lưu Hướng Dương cười giải thích: “Lần trước tôi cùng ba tôi đi tham gia một bữa tiệc thương nghiệp có gặp qua, người vừa rồi là anh em ruột với chủ tịch Trác Lăng, ba tôi nói anh ta rất có bản lĩnh, thời điểm ba anh ta qua đời, anh ta cũng chỉ cầm tiền của chính mình ra mở công ty, không nghĩ tới chính là Hằng Đình nha, khó trách Ngụy béo nói công ty này có bối cảnh hùng hậu, thì ra có điểm tựa là Hoắc gia, các cậu có biết Hoắc gia không? Trong thành chính là nhất thế hào môn, chút tiền của nhà tôi cũng chỉ đủ bọn họ nhét kẽ răng.”

Thẩm Chi Hòa thở dài: “Thiệt là nhiều tiền ghê.”

Mấy cái khác thì sinh viên nghèo bọn họ không biết, chứ Tập đoàn Điện tử Trác Lăng ngàn tỷ sẽ không có người không biết đến, Sầm Tư Kỳ rũ mắt xuống, siết chặt di động trong tay, cậu do dự một lúc rồi gửi một tin nhắn đến Hoắc Long Đình: “Tôi cùng bạn học đi phỏng vấn thực tập, không biết đây là công ty của ngài, xin lỗi.”

Nửa giờ sau, bên kia mới trả lời tin nhắn, chỉ có một từ: “Ừ.”

Sầm Tư Kỳ đã quen Hoắc Long Đình lãnh đạm, cậu biết hắn đây là không so đo việc cậu đột nhiên xuất hiện trong công ty hắn, nhẹ nhàng thở ra nhưng đồng thời trong lòng lại mơ hồ có chút hụt hẫng.

Xử lý xong văn kiện quan trọng, Hoắc Long Đình bưng cà phê lên nhấp một ngụm, lơ đãng mà nhớ tới cậu bạn nhỏ ngồi trên sô pha dưới lầu, vừa rồi đại khái chắc là dọa tới cậu, lúc vừa đến chợt nhìn thấy Sầm Tư Kỳ hắn xác thật khá bất ngờ, trong đầu nháy mắt liền nhảy ra vài ý tưởng không tốt lắm, cho rằng Sầm Tư Kỳ nổi lên tâm tư riêng mà đến chỗ này của hắn, đến lúc nhìn thấy tin nhắn kia mới hiểu là chính hắn nghĩ sai rồi. Nghĩ nghĩ, hắn gọi trợ lý đi vào: “Cậu gọi cho bộ phận nhân sự hỏi một chút, hôm nay có phải có sinh viên khoa kiến trúc ở T đại đến phòng thiết kế quản lý phỏng vấn thực tập không.”

Tuy rằng không biết tại sao chủ tịch đột nhiên quan tâm đến việc tuyển thực tập sinh, tiểu trợ lý vẫn theo phận sự mà nhận lệnh, đi ra cửa gọi điện trong nội bộ, mười phút sau lần nữa quay lại báo cáo cho hắn: “Đúng là có một sinh viên năm tư khoa kiến trúc T đại đến phỏng vấn, bên kia HR đã thông qua, tổng giám Phương ở bộ phận thiết kế cũng trực tiếp phỏng vấn cậu ta, năng lực không tồi, nhưng tổng giám Phương nói bọn họ có dự định chờ qua thu năm sau có sinh viên tốt nghiệp đại học, sẽ xem xét lại rồi ra quyết định.”

“Năng lực không tồi thì giữ lại đi.”

Chủ tịch đã mở miệng, thì còn có thể nói gì nữa, tổng giám Phương bộ phận thiết kế còn tưởng là gia đình thiếu niên này là bằng hữu với Hoắc Long Đình, sau đó còn lên lầu để báo riêng với hắn một tiếng, Hoắc Long Đình lắc đầu: “Người vào làm nên như thế thì cứ như thế đó, không cần nói riêng với tôi.”

Sầm Tư Kỳ đi tới phỏng vấn cùng, tất nhiên đây là bạn học có quan hệ tốt với cậu, tuy rằng Sầm Tư Kỳ cũng chỉ là một tiểu sủng hợp ý mà hắn bao dưỡng, nhưng bất quá một câu nói, có thể làm Sầm Tư Kỳ vui vẻ, hắn vẫn nguyện ý làm.

Ngụy Đông được ký kết hợp đồng trong lòng vô cùng cao hứng, ba người đợi đã lâu thấy gã đi ra đồng thời đều đứng dậy, Ngụy Đông hưng phấn mà vung bàn tay lên: “Chuẩn bị đi ăn lẩu thôi!”[3]

Mặt khác ba người nhào tới đấm gã, kề vai bá cổ cười đùa mà đi ra cửa, lúc chờ tàu điện ngầm Ngụy Đông thao thao bất tuyệt mà kể về quá trình phỏng vấn vừa rồi, trong lòng còn lo lắng nói: “Cái ông tổng giám thiết kế kia từ đầu không định chọn tôi, bọn họ nói là muốn năm sau tốt nghiệp để vào chính thức, trong lòng tôi định thôi bỏ mà về, không nghĩ tới thế nào, ông ta ra đến cửa WC lại nghĩ thông suốt, quay lại nói muốn trực tiếp ký hợp đồng với tôi.”

“Thằng nhóc cậu thật có vận khí nha.” Lưu Hướng Dương đỉnh đạc mà đánh đầu gã một cái.

Sầm Tư Kỳ cười nhìn bọn họ đùa giỡn, âm thầm nhíu mày, giữ lại Ngụy Đông, chẳng lẽ là Hoắc Long Đình sao?



[1] một tay tâm hãn, tôi chém TT^TT

[2] Lớn lên hoà nhã thục, chém lần 2

[3] QT là “Đáy biển vớt đi khởi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.